Đường Chuyên

Chương 1258

Viên Thủ Thành là lão hồ ly, biết lúc này không nên tranh luận với Vân Diệp, từ lúc tới đây ông ta đã nhận định rằng Vân Diệp không phải chỉ tới đây một lần, đối phó với quái vật thuần thục như vậy, nếu toàn bộ quy công cho tình báo thì khó nói thông. Y vừa tới thiên trì liền chuẩn bị tắm rửa, còn dễ dàng tìm được suối nước nóng, ở đây chẳng những tránh được nguy hiểm, lại có thể giám thị cả hồ, nếu không phải cực kỳ am hiểu thiên trì, tuyệt đối không làm được. Bôn Lôi không chịu, khả năng lão đạo vừa bị quật chết có tình cảm sâu đậm với ông ta, căn bản nghe không lọt tai tiếng người, rõ ràng đã có mưa nhỏ, còn lớn tiếng cầm bảo kiếm quát tháo muốn giết chết quái thú. Vô Thiệt nhặt một hòn đá ném vào cổ tay ông ta, thanh kiếm bị đánh bay đi, đúng lúc một tia chớp mang theo tiếng sấm đánh xuống kiếm, nhìn thanh kiếm rơi xuống đất bốc khói đen, thân kiếm xoắn lại, mồm Viên Thủ Thành không khép lại được nữa. ( Ở trên núi cao thường có chuyện này, vì hơi nước tập trung ở trạng thái bão hòa, khi có chấn động là sẽ biến thành mưa, sấm sét tương tự, không tin có thể tìm mấy ngọn núi có tên Lôi Công Lĩnh, Lôi Công Đỉnh để thử) - Tắm rửa đi! Viên Thủ Thành dẫn đầu cởi y phục nhảy vào đầm nước, hai đạo sĩ ngoan ngoãn nghe theo, vẻ mặt cổ quái đứng im không nhúc nhích, chỉ sợ bị sét đánh. Mưa càng lúc càng lớn, nên tất cả mọi người cuộn mình trong nước, chỉ lộ ra mỗi cái đầu cho gió dập mưa vùi. May mưa không lâu, nước mưa lạnh băng đập vào mặt chẳng hề dễ chịu, Vân Diệp thấy mình ngâm nước tới nhăn da lại thì mưa mới ngừng, một chiếc cầu vồng treo ở phía trước không xa, tựa hồ vươn tay ra là tới. Từ hồ nước bò lên, toàn thân ê ẩm, bụng sôi ùng ục, ngâm suối nước nóng cực kỳ tiêu hao thể lực, tất cả mọi người bao gồm cả Vô Thiệt đều bị luồng sét kia làm khiếp sợ, cái uy của trời đất chẳng phải xương thịt người phàm có thể kháng cự. Cái lợi lớn nhất là lỗ tai Vân Diệp thanh tịnh hơn nhiều, qua cơn mưa khắp nơi ướt sũng, không tìm được củi khô nhóm lửa làm cơm, nhưng lúc này phải ăn bữa nóng, Vân Diệp dẫn lão binh mang nồi tới gần mắt suối, ném hết thịt mặn, trứng mặn, bánh khô vào nồi, sau đó đặt trên mắt suối đang bốc khói, đợi thức ăn nóng mới ăn. Cái mắt suối này khác với nước mọi người tắm, nước nóng kinh khủng, ném trứng gà vào, chẳng mấy chốc là chín. Trong lúc chờ ăn, Vân Diệp nói với Viên Thủ Thành: - Thế giới này quá lớn, cho nên chuyện gì cũng có thể có, các vị cho rằng đây là đất thần tiên, nhưng có thấy thần tiên không? Chỉ có dã nhân và quái thú, nơi này không thích hợp cho con người sinh sống, lần này chúng ta lén lút tới rồi lén lút đi thôi, đừng quấy nhiễu sinh vật ở đây, dù sao cũng thấy thiên trì rồi, coi như tới ngắm cảnh, cơ hội trong đời như thế không nhiều, nhìn thêm chút, mai chúng ta xuống núi. Viên Thủ Thành lắc đầu, cực kỳ cố chấp ý mình: - Ngươi nói ngược rồi, chính như ngươi nói nên đây mới là đất thần tiên, dưới núi có quái trùng, có yêu tinh sắp biến thành người, trong hồ có quái thú, hoa viên vô số bươm bườm và hoa lạ, sấm sét khi bất kính với thần tiên, có mưa đổ xuống, dám rút kiếm ở chốn thần tiên đúng là đáng bị trừng phạt. Mai chúng ta xuống núi, tới thành ta sẽ viết một phong thư, lập tức sẽ có vô số cao sĩ đạo môn tới đây, lão phu muốn xây một tòa thần điện đạo gia, làm nơi tuyên pháp cho thế nhân. - Vân hầu là thế ngoại cao nhân, không biết học thuyết của Đạo gia ta, trong ( chẩm trung thư) của Cát Hồng có nói: Trước khi hỗn độn chưa tách nhau, có tinh hoa thiên địa, hiệu "Nguyên Thủy thiên vương" đi dạo trong đó, sau lưỡng nghi phân ra, Nguyên Thủy thiên vương ngửa hút khí thiên đạ, cúi uống địa tuyền, trải qua vô số kiếp, cùng Thái Nguyên ngọc nữ thông khí kết tinh, sinh ra Thiên hoàng Tây Vương mẫu, thiên hoàng sinh địa hoàng, địa hoàng sinh nhân hoàng. Tây Vương mẫu sau khi dùng phép thuật giúp cho Hoàng Đế đánh bại Xuy Vưu, còn tặng vua Thuấn địa đồ... Vừa mới tắm suối nước nóng xong, lại nghe chuyện cổ tích dành cho trẻ em, nếu không phải bụng đói cồn cào thì Vân Diệp đã ngủ rồi, đầu óc đờ đãn nghe Lão Viên lải nhải: - Nghe điển cố của Tây Vương mẫu, Vân hầu chẳng lẽ không hiểu vì sao lão phu muốn lập thần điện ở đây sao? Chúng ta dù không có duyên gặp được Tây Vương mẫu, nhưng phần cơ duyên này nên để lại cho đạo môn. Tây Vương mẫu không chỉ là thần tiên, còn là tổ tiên của địa tiên, giang sơn của bệ hạ truyền thừa từ Hoàng Đế, mà Hoàng Đế nhận ân huệ của Tây Vương mẫu... Nhìn khuôn mặt đau khổ của Viên Thủ Thành, Vân Diệp không biết nói gì, hơn một trăm năm trời tự thôi miên bản thân làm ông ta không rứt ra được nữa. Cúi đầu nhìn thiên trì phía dưới, quái thú vúi vẻ bơi qua bơi lại, vui vẻ hạnh phúc, chúng không biết rằng đại họa của mình đã tới. Một khi đạo môn kéo quân vào đây, tuyết long sẽ bị ăn hết, dã nhân bị nhốt trong chuồng, quái thú trong hồ có khi bị thu phục làm tọa kỵ, Vân Diệp chỉ mong lần sau mình tới đạo môn đừng thu phí tham quan quá đắt. Con người mới là thứ sâu hại lớn nhất trên đời này, chỉ trách con quái thú trong hồ làm việc không sạch sẽ để lại hậu họa, ba tên đạo sĩ còn lại sẽ mang tới một nghìn đạo sĩ, một nghìn đạo sĩ mang tới một vạn tín đồ cuồng nhiệt, sau đó, à không còn sau đó nữa... - Nếu như bệ hạ không cho ta về Trường An, đạo quán của ông thế nào cũng phải để lại cho ta một gian tĩnh thất. Vân Diệp nghĩ rất lâu mới nới với Thiên Thủ Thành: - Tất nhiên rồi, Vân gia vĩnh viễn có chỗ trong tòa thần cung này. Viên Thủ Thành trả lời cực kỳ trịnh trọng: Vân Diệp gật đầu, nếu đã không cản được đạo môn thì nên gia nhập vào, đi thuận dòng hơn đi ngược dòng trăm lần. Hiểu tâm tư của Viên Thủ Thành, từ khi Huyền Trang trở về, đạo môn lúc nào cũng tìm kiếm sự tồn tại của thần tiên, sự tồn tại của Vân Diệp cho họ hi vọng lớn nhất, đó là truyền thuyết mỹ lệ về Bạch Ngọc Kinh, hiện Trường An có ca cơ tuyệt đẹp mặc lụa mềm bay đi bay lại trên trời ngâm " Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh..." Người hát nhập thần, người nghe si mê, hoàn toàn không thấy dây thừng treo ở hông ca cơ. Nơi ở của Tây Vương mẫu đã được phát hiện, với Viên Thủ Thành thế là đủ, có yêu tinh sắp thành người, quái thú vô địch, kỳ hoa dị thảo, dị tượng thiên nhiên, như thế mới phù hợp với động phủ tiên gia, chết vài người có là gì. Vô Thiệt muốn Vân Diệp cho ông ta một cái sơn động, ông ta muốn xem thần quang có biến hóa gì ở Thiên Sơn, Vân Diệp thỏa mãn nguyện vọng của ông ta, cái hang bị dã nhân vứt bỏ thành địa bàn của ông ta. Vân Diệp nhìn ánh sáng chớp tắt trong động, hoàn toàn không hiểu Vô Thiệt, tám mươi mấy tuổi đầu rồi, còn thích chơi trò chơi, sao chơi mãi chưa chán. Một lúc sau Vô Thiệt từ trong hang đi ra, vẻ mặt vô cùng bất thường, chân run rẩy, chuyện này với một ông già mà nói là vô cùng bình thường, nhưng với Vô Thiệt lại hoàn toàn bất thường. - Ta … ta thấy Bạch Ngọc Kinh rồi! Vô Thiệt lắp bắp rất lâu mới nói một câu: Choang, đao trong tay Vân Diệp rơi xuống đất, Lưu Tiến Bảo vội vàng đỡ lấy hầu gia, Vô Thiệt hoàn toàn không quan tâm tới biến hóa của Vân Diệp, cứ lẩm bẩm: - Ông trời ơi, ta thấy Bạch Ngọc Kinh rồi. - Canh giữ cửa hang, không cho bất kỳ ai tới! Vân Diệp hung dữ ra lệnh, kéo Vô Thiệt vào trong hang, để ông ta biểu diễn lại lần nữa, chuyện này quá khó tin. Ngọc bài lần nữa sáng lên, ánh sáng trắng làm cái hang hiện ra như ban ngày, Vân Diệp sững sờ, đây là thế giới gì vậy, hào quang ngũ sắc lấp lánh, khắp nơi là từng đống tinh thạch, chỗ sáng nhất, chỗ sâu nhất xuất hiện một tòa cung điện hùng vĩ, chỉ cần bước lên bậc thang là có thể nhìn thấy thánh điện chính giữa … HẾT... Muah ha ha ha ha Hãy gặp Vô Thiệt tiên sinh ngoài đời thật, hôm qua xem TV 83 tuổi mà lên xà vãi linh hồn, mình cũng chả làm được.