Đường Chuyên
Chương 125
Chúng thần lúc này mới tỉnh lại từ trong kinh hãi, lập tức quỳ xuống tung hô, thị vệ, thái giám, cung nữ ngoài điện cũng dùng đại lễ tham bái, âm thanh chúc mừng bệ hạ lan khắp hoàng cung, chẳng bao lâu sau truyền ra ngoài cửa cung, tới đường Chu Tước, truyền khắp Trường An.
Con người thường a dua một cách mù quáng, nhất là dưới chuyện chúc mừng không nguyên do này, Vân Diệp ngồi trên nóc nhà, ở rất cao cho nên nhìn xa, chỉ thấy người dân Trường An rời phường thị, mắt nhìn về phía hoàng cung, cực kỳ cao hứng, tựa hồ chỉ cần hoàng đế của bọn họ thanh uy hiển hách là có thể làm châu chấu chết hết.
Hào môn năm họ mặt như màu đất, biết chuyện không phải do thiên uy chói ngời gì đó như Vũ Văn Sĩ Cập nói mà là có nguyên nhân khác, song không thể tìm được sơ hỏ, tên tiểu tử bò lên nóc nhà kia đang run rẩy, Lô Thọ gục trên giả sơn thở nặng nề, sấm sét giăng đầy trời, sấm sét như hứng thú với trường mâu của Lý Nhị, nhưng lại lờ tịt cái mầm tai họa ngồi trên nóc nhà cách đó gang tấc.
Lô Thọ lấy hơi cuối cùng trong ngực hô lớn:
- Ông trời, ông mù mắt rồi!
Lời này nói ra triệt để ném hào môn năm họ vào địa ngục.
Ái chà, phỉ báng ông trời? Nhất là dám làm việc đó trước mặt con ông ta, khác gì chuốc lấy phiền phức, thêm vào văn võ toàn triều đang muốn tóm lấy chỗ yếu của ngươi, chỉ lo không có cớ, giờ thì hay rồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Trường Tôn Vô Kỵ cười dâm sai thị vệ bắt lấy lão già bất kính với trời cao, xúc phạm hoàng gia. Các vị gia chủ thường ngày đi đâu cũng được kính như khách quý không dám phản kháng, ngoan ngoãn chịu trói, không ai nhìn Lô Thọ nằm trên giả sơn không rõ sống chết.
Đợi tất cả xử lý hoàn tất, trời cũng mây tan nắng chiếu, mây đen quái dị lại không nhỏ xuống một giọt nước mưa nào, đó là điều Vân Diệp cực kỳ bất mãn, không có mưa lão tử lấy gì che giấu mình tè dầm?
- Tiểu tử, còn ngồi trên đó làm gì? Mau xuống đây.
Lý Nhị hô lớn:
- Không xuống nỏi, chân nhũn rồi.
Văn võ toàn triều cười nghiêng ngả, Lý Nhị cũng phải bật cười.
Úy Trì lão ngốc leo thang lên nóc nhà, xách ngay Vân Diệp lên, thấy chỗ y ngồi ướt cả mảng, lại nhìn quần y, cười như lên cơn động kinh, nhân lúc thờ lấy hơi nói lớn với mọi người phía dưới:
- Ha ha ha, tên tiểu tử này sợ đái cả ra quần rồi, ha ha ha...
Tiếng cười vừa mới lắng xuống chớp mắt lại phát ra điên cuồng, người ôm lấy bụng, người lăn ra đất, người cười tới chảy nước mắt không sao ngừng được, tới ngay cả thái giám hầu hạ bên cạnh cũng há miệng cười lớn, cung nữ được Trường Tôn hoàng hậu dạy dỗ nghiêm ngặt cũng cũng vịn tường mà cười.
Vân Diệp bị Úy Trì lão ngốc xách trong tay chẳng làm được gì, mặc cho bọn họ triển lãm.
Chỉ cần bọn họ quên cảnh vừa rồi lão tử đại hiển thần uy là được.
Cười có lẽ là cách kéo gần khoảng cách giữa người và người tốt nhất, vừa rồi ai nấy còn kinh ngạc về bản lĩnh thần kỳ của Vân Diệp, giờ chỉ thấy một đứa nhóc hàng con cháu nghịch dại mà thôi, không kinh sợ, chỉ còn lại thân thiết.
- Không tệ, hôm qua vừa mới nói xong thì ngươi lại lập đại công, có điều ngươi do hoàng hậu thưởng, trẫm không quản được.
Lý Nhị liếc xéo đũng quần ướt sũng của Vân Diệp.
- Vậy một vạn quan cua vi thần thì sao?
Vân Diệp hi vọng lần này không bị hoàng đế ăn bẩn, còn phải xây nhà nữa, Lão Lý thúc mấy lần rồi.
- Đó là ước định trước khi bọn chúng phạm pháp, sẽ không thiếu một xu của ngươi, đã đái ra quần rồi còn nhớ tới chút tiền đó à? Tên tiểu tử trời sinh chỉ thích tiền không thích mạng.
Theo Lý Thừa Can tới Đông cung tắm rửa, thuận tiện kéo cả Lý Thái bịt mũi đứng bên cạnh đi theo.
- Diệp ca nhi, vì sao ngươi không sợ sét? À, ngươi đã đái cả ra quần thì đương nhiên là sợ, ý ta là sao ngươi biết tiết mâu của phụ hoàng sẽ hút sét đi?
Lý Thái miệng lúng búng hỏi, vẫn không chịu bỏ tay bịt mũi ra:
- Ta thối lắm à? Còn dám bịt mũi nữa ta cho ngươi lên nóc nhà để sét đánh.
Lý Thái nhanh chóng bỏ tay xuống, hắn không sợ đại ca hắn, thực sự sợ Vân Diệp, lần trước chẳng qua trêu cho Tiểu Nha khóc, ngày hôm sau bị phát cho một cái thùng gỗ lớn đáy nhọn, khiến hắn khiêng nước sống không bằng chết, thêm vào Lý Khác cũng không phải dễ lừa, kiên quyết không đồng ý để đặt thùng nước ở vị trí gần mình, nói ra cũng lạ, kẻ ngốc trong thư viện ngày càng ít, chiêu bình thường không có tác dụng nữa, ngay Úy Trì đại ngốc cũng không dễ lừa.
Nằm trong bồn tắm cực lớn ở Đông cung, Vân Diệp vùi đầu vào nước phun bọt rồi mới ra, Lý Thừa Càn nằm bên cạnh, đối diện là Lý Thái đang say sưa nghiên cứu rốt cuộc cơ thể làm nước tràn ra nhiều hơn, hay thùng gỗ làm nước tràn ra nhiều hơn. Thằng bé này hết thuốc chữa rồi.
- Diệp Tử, ngươi nói xem chúng ta có vượt qua được nạn châu chấu lần này không? Quan Trung là căn cơ của Lý gia ta, ta thấy phụ hoàng lần này lấy cơ nghiệp ra mạo hiểm, được không bằng mất.
- Ngươi có biết vì sao cha ngươi có thể chiến thắng vô số kẻ địch, cuối cùng hoàn thành đế nghiệp không?
Uống một ngụm rượu nho xong, Vân Diệp hỏi:
- Phụ hoàng tất nhiên hùng tài đại lược, đám chúng ta sao bì được.
Lý Thừa Càn rất sùng bái phụ thân mình.
- Hùng tài đại lược có người sinh ra đã có, nhưng tuyệt đại bộ phận do rèn luyện được, ngươi phát hiện ra không, chỉ cần có bảy phẩn thắng là phụ hoàng ngươi sẽ làm ngay, không có chút do dự nào, trên đời này làm gì có chuyện gì nắm chắc cả mười phần. Nếu như có một ngày ngươi có loại cảm giác này thì phải đề cao cảnh giác, vì nguy hiểm cách ngươi rất gần rồi, nếu như ngươi nắm chắc cả mười phần thì chứng tỏ rất có khả năng là kẻ địch cho ngươi tin tức sai lầm, để ngươi buông lỏng, hắn sẽ tấn công vào chỗ ngươi không ngờ tới.
Lý Thừa Càn luôn đối xử với mình không tệ, có thể dạy hắn chút nào hay chút đó, có thể ngộ ra được hay không là chuyện của hắn, không thể cưỡng ép, trên lịch sử hắn nắm chắc tạo phản thành công mười phần, ai ngờ sớm đã rơi vào cạm bẫy của cha hắn không biết.
Bị bắt ở lại đông cung không cho về nhà, mặc dù Vân Diệp rất muốn về nhà xem sao, trong nhà cũng có châu chấu, không về xem làm sao yên tâm được, nhưng Lý Nhị không cho y về nhà, bảo y ở trong hoàng cung, đồng thời đoạn tuyệt tất cả mối liên hệ của y, không biết vì sao.
Lý Thừa Càn và y ngồi ngang hàng trên thềm đá, nhìn thế giới bên ngoài tường cao tới ngơ ngẩn, hắn cũng bị cấm túc rồi.
Thi thoảng có châu châu bay vào, rơi xuống đát, bọn chúng hình như không thích ăn cây ngô đồng mới trồng trong vườn, ra sức bay vào hoa viên, mười mấy tên thái giám cầm chổi xua đuổi, còn có kẻ lấy vợt bắt.
Lý Thừa Càn bây giờ nhìn thấy châu chấu là buồn nôn, đó là loại phản xạ điều kiện.
Cảm nhận được sự buổn nản của Lý Thừa Càn, thái tử điện hạ không có mấy tự do, bên cạnh hắn lúc nào cũng có cả đống người, còn có người chuyên môn ghi chép lại lời nói việc làm của hắn sống cung.
Bây giờ cũng có kẻ không liên quan lèm bà lèm bèm chỉ trích hai người ngồi bất nhã, phải ngồi trên ghế, sau đó hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt phải tự nhiên, phóng khoáng, cao quý, đó mới là tư thế ngồi phải có của thái tự điện hạ.
Còn về phần Lam Điền hầu thì chỉ thuận tiện dạy dỗ vậy thôi, dù sao thì y thô bỉ quen rồi, huống hồ hôm qua còn đái ra quần, là thứ bại loại trong quý tộc, là sâu mọt của cuộc sống ưu nhã.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương