Trần Khinh Yên
Chương 1
Sau khi làm việc ở quán cơm xong, Trần Khinh Yên liền về nhà. Trời đã xâm xẩm tối. Đang trên đường đi thì nàng bất chợt gặp một ông lão. Ông ta xuất hiện từ phía sau nàng, cất tiếng gọi :
- Trần Khinh Yên.
Nàng quay người lại nhìn, ánh mắt ngờ vực nhìn ông lão râu tóc bạc phơ :
- Ông là ai? Tôi quen ông à?
- Ngươi không quen ta, nhưng ta biết ngươi - Ông lão vuốt bộ râu cười hiền hoà - Khinh Yên, ngươi vốn dĩ là Thần. Lâu nay lưu lạc dưới hạ giới, cũng đến lúc phải quay trở về rồi.
Khinh Yên nghe ông lão nói toàn những thứ khó hiểu, lạnh nhạt bỏ đi. Nhưng vừa mới quay người thì nàng đã thấy ông ta xuất hiện trước mặt mình. Nàng nghi ngờ, quay lại phía sau để chắc chắn không có hai ông lão giống nhau như tạc đang bày trò với nàng. Ông lão lại vuốt râu cười :
- Đừng nhìn nữa, vẫn là ta. Ta chỉ dùng chút phép dịch chuyển mà thôi. Khinh Yên, hãy tin ta. Ngươi thực sự là Thần.
- Tôi không có thời gian chơi với ông. - Khinh Yên nói với vẻ bình thản, xong bỏ đi thẳng. Ông lão kia đành đứng yên đó, lắc đầu cười vẻ bất lực, thật là không nói nổi...
Đột nhiên bên cạnh ông, xuất hiện một đám khói đỏ, thoắt cái tụ thành một bà lão tóc búi cao, búi tóc còn cài ba chiếc trâm độc. Bà ta cười đầy khoái trá :
- Lưu lão tam, ta biết ngay là ông không xong việc được mà. Trần Khinh Yên thì phải để bà già này ra tay!
- Bà tự tin quá không thế? - Ông lão kia nhướng đôi mày trắng muốt cười - Trần Khinh Yên là con người thế nào, cả bà và ta đều rõ như lòng bàn tay rồi. Trừ những gì quan trọng với nàng ta, nàng ta sẽ không quan tâm để ý đến đâu.
- Hừm, ông thử nói bà đây không thuyết phục được xem? Con người Trần Khinh Yên vì bản thân chứ không vì kẻ khác. Chỉ cần cho nàng ta thấy đủ lợi ích mà nàng ta cần thì nàng ta sẽ trở về thôi.
Lưu lão ông vuốt râu gật gù :
- Được rồi... Chỉ có kẻ ranh ma như bà thì mới nghĩ ra cách này. Ta đợi xem bà hành sự đấy.
Vị lão bà thoắt cái đã tan biến trong đám khói đỏ, không để lại lấy một lời.
. . .
Khinh Yên vừa về nhà, còn chưa kịp uống nước đã thấy một bà lão ngồi trong nhà, thong thả cười chào nàng :
- Trần Khinh Yên, mấy tháng rồi chưa gặp ngươi... À quên, tính theo thời gian dưới trần gian phải là vài trăm năm rồi đấy. Ha ha.
- Bà là ai? Làm sao bà vào được nhà tôi? - Khinh Yên nghi hoặc nhíu mày hỏi. Bà lão cười lớn, tự giới thiệu mình :
- Ta là Vũ Mạc, người ta vẫn hay gọi ta là Vũ bà bà. Hôm nay ta đến đây là để nói chuyện với ngươi.
- Chuyện gì? - Nàng thờ ơ rót nước uống - Là chuyện mà ông lão râu tóc trắng như mây vừa rồi định nói với tôi ư?
Vũ Mạc cười to, vỗ tay đôm đốp :
- Không hổ danh là Trần Khinh Yên, thông minh tinh tường. Thôi không tào lao nữa, vào chuyện chính nhé. Ta muốn ngươi xem xét việc quay trở về Thiên đình, phục hồi lại Thần lực Thần pháp của mình.
- Tôi không hiểu bà đang nói gì - Nàng hờ hững đáp lời. Vũ Mạc gãi đầu :
- Dĩ nhiên là không hiểu. Ai bảo ngày đó ngươi tự xoá đi kí ức của mình chứ? - Bà rút từ ngực áo ra đưa cho nàng một cuốn sách có tựa là "Thiên giới sơ thảo". - Đây là cuốn sách cơ bản nhất ghi chép về Thiên giới. Ta lấy từ trong Thiên Thư Các đấy. Ta biết chắc ngươi sẽ cần.
- Cứ cho là đúng như bà đang nói thì tại sao tôi phải nghe theo bà?
- Ta làm vậy không được lợi lộc gì đâu, cũng chẳng có ý ép buộc ngươi. Ngươi quyết định đi hay ở là chuyện của ngươi, ta không có liên quan. - Bà cười đáp - Chỉ là nếu như ngươi trở về Thiên đình, trở lại làm Thần như trước kia thì rất có lợi cho ngươi. Ngươi muốn sức mạnh, ngươi muốn một cuộc sống tốt, tất cả đều có, chỉ cần ngươi trở về. Không những thế, vì mong ngươi quay về nên Ngọc Hoàng cũng đã nhượng bộ cho ngươi tự do tự tại trên Thiên đình.
Khinh Yên nghe xong, nhếch mép cười nhạt :
- Quả là giống chuyện thần thoại.
- Khinh Yên, Thiên giới không phải là do con người tưởng tượng ra, mà nó có thật. - Vũ Mạc nhẫn nại giảng giải - Ngươi sống ở trần thế, nghe người trần mắt thịt truyền miệng nhau những câu chuyện về một nơi không giống nơi này nên ngươi mới không tin đó là thật.
- Vậy bà chứng minh cho tôi xem người Trời giỏi giang đến đâu đi. Bà có thể hô mưa gọi gió, dời non lấp biển ư ?
- Khinh Yên, ta có thể, nhưng không cần làm đến mức đó. Ngươi nhìn đi, có người nào ngươi từng gặp qua có thể biến hoá như vậy hay chưa?
Trần Khinh Yên bỗng dưng thấy bà lão rùng mình biến thành một đám khói màu đỏ, hết tản ra lại tụ lại, thoắt di chuyển khắp phòng. Khinh Yên kinh ngạc quan sát không chớp mắt, sau đó im lặng hồi lâu mới nói :
- Vậy là đủ rồi.
- Ngươi tin ta rồi chứ?
- Tin rồi. Chuyện bà nói, tôi sẽ suy nghĩ.
Vũ Mạc vui mừng đưa cho nàng một thiệp mời dát vàng, trên có viết mấy chữ "Trúc Lâm Yến" cùng một ngọc bội, nói:
- Nếu như ngươi đồng ý thì hãy đến tham dự yến tiệc này. Trong thiệp mời đã ghi rõ : Tháng Giêng năm sau. Từ giờ đến lúc đó còn bốn tháng nữa, hãy suy nghĩ cho kỹ. Thiên đình đợi ngươi.
Nói dứt lời, Vũ Mạc biến thành khói mà đi mất. Khinh Yên nhìn hai vật trong tay và cuốn sách Trời đặt trên bàn, gương mặt vốn thanh thoát điềm tĩnh lại hiện thêm vài phần lạnh lẽo thâm trầm.
Nàng cầm cuốn sách lên, bắt đầu giở ra đọc.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
127 chương
87 chương
60 chương
53 chương
230 chương
9 chương