Đường Chuyên
Chương 124
Con bà nó, tưởng có chút vinh hoa phú quý mà dễ à? Châu chấu sống đến lão tử nhìn còn buồn nôn, đám lão đại sống an nhàn sung sướng này lại ăn không chút do dự, như ăn bánh, có mấy vị còn nhóp nhép, bộ dạng thèm thuồng.
So ra thì Lý Thừa Càn thật đáng thương, mặt vàng như nghệ biến thành đỏ dừ, vứt khay đi, cầm lấy mấy con châu chấu nhắm mắt nuốt xuống.
Vân Diệp trong lòng cầu khẩn thái tử điện hạ đừng có nhổ ra.
Lý Thái tóm chặt lấy ống tay áo Vân Diệp nói nhỏ:
- Cứu ta với, ta không muốn nuốt châu chấu.
- Hừ! Giang sơn là của Lý gia ngươi, bệ hạ, thái tử, vương gia, đại thần đều ăn rồi, vì sao ngươi không ăn.
Lý Thái mặt mày tuyệt vọng:
- Ta ăn châu chấu ngươi làm cơ, không ăn sống, ăn sống sẽ chết.
Mọi người đều đợi phản ứng của ông trời, một lão đạo râu tóc bạc trắng tay cầm phất trần, chân không biết đi cái gì, người uốn éo, ném một tờ giấy vàng lên cao, sau đó ngồi bệt xuống tế đàn không nói nữa.
- Còn nửa canh giờ nữa mới kết thúc, hiện giờ Thanh Tước, Khác Nhi, Nhữ Dương, Lan Lăng, Hành Sơn các con theo mẫu hậu.
Trường Tôn hoàng hậu đã lên tiếng, trong cung đưa tới một giỏ lớn châu chấu chao dầu.
Trường Tôn hoàng hậu cẩn thận nhón một cái cho vài miệng, nhai qua loa mấy cái rồi nuốt xuống, thế là làm đám Lý Khác, Lan Lăng mừng húm, bọn chúng bốc cả nắm ăn ngon lành, bên ngoài đều bọc bột trứng gà, ăn thơm ngon, nhai giòn giòn.
Lần này có cơ hội xuất hiện đều là phi tử có con, những người không có con không ai được đi, người không biết thì ăn không ngừng, người biết như Dương phi thì nhíu mày không hạ quyết tâm được. Tưởng mẫu thân không khỏe, Lý Khác đi tới cầm lấy châu chấu trong tay mẫu thân:
- Mẫu thân không thoải mái ạ, thứ này tuy ngon, nhưng nhiều dầu quá, ngươi không thích ăn thức ăn mỡ màng, để con ăn hộ.
Trong ánh mắt quỷ dị của Dương phi, Lý Khác xưa nay thích sạch sẽ lại ăn châu chấu ngon lành.
Trường Tôn thị đúng là hoàng hậu tốt, bà dắt các hoàng tử, hoàng nữ bê khay đưa châu chấu cho các vương công đại thần ăn.
Các vị đại thần cảm kích rơi lệ, vừa rồi nuốt sống châu chấu, dạ dày đang đảo lộn, hoàng hậu đúng là tặng than trong tuyết, vội vàng nhón châu chấu trong khay ăn tới say mê.
Vân Diệp thấy mình nên chạy trốn thôi, nếu không các đợi các vị đại thần, vương công, phỉ tử, vương tử, công chúa kia hiểu ra thì cái mạng nhỏ khó giữ! Lý Nhị sẽ tuyệt đối không nhận cái chủ ý tuyệt diệu này về mình.
Vả lại mỹ nhân có đẹp tới đâu mà nôn ọe đoán chừng cũng chẳng đẹp nổi nữa.
Không biết là Lý Nhị làm việc gì khiến trời và người đều oán giận, ông trời không chịu giúp ông ta, đại tế xong bầu trời âm u khiếp người, mây đen kìn kịt bao phủ trên đầu người ta cứ như chụp lên một cái nồi lớn, sắc mặt Lý Nhị còn đáng sợ hơn, quỷ dị hơn nữa là trên không chẳng có lấy một cơn gió.
Cá chép hoa trong ngự hoa viên đồng loạt thò miệng ra khỏi mặt nước đớp đớp không khí.
Vân Diệp đã câu được mười mấy con cá chép rồi mà Lý Thừa Càn vẫn gục lên cây ôn ọe hết lần này tới lần khác, lại dùng vợt thêm bốn con cá nữa, thong thả đổ vào chậu, nói ra gì Tiểu Nha quấn lấy y đòi nuôi cá vàng lâu rồi, cá chép hoa trong hoàng gia càng hiếm có.
- Diệp Tử, ngươi câu cá đều dùng vợt à?
Lý Thừa Càn không bỏ qua được nữa rồi:
- Đúng rồi, đôi khi dùng cả lưới nữa, sao vậy?
- Không sao, ngươi câu cá tiếp đi, ta nôn một lúc nữa.
Nhớ tới châu chấu trong dạ dày, Lý Thừa Càn tiếp tục nôn khan:
Lý Nhị và các đại thần nghị sự ở Thái Cực cung phía trước, đã ba canh giờ rồi, liên quan tới việc châu chấu có phải thần sủng ( thú cưng của thần linh), có thể giết để ăn hay không, có thể mua bán hay không, biện luận cực kỳ náo nhiệt.
Cãi vã từ Thương Trụ bạo ngược diệt vong, đến mười tám lộ phản vương khởi nghĩa cuối đời Tùy, từ thiên nhân cảm ứng tới đế vương thất đức, cuối cùng tới Lý Nhị nạp thê thiếp của huynh đệ, có thể tưởng tượng được tâm tình Lý Nhị tồi tệ thế nào, mình có nửa huyết thông của người Hồ, huynh nạp đệ thê là hợp với truyền thống của người Hồ, là một loại thi ân mà không phải trái đạo đức, trên đại thảo nguyên nữ nhân không có trượng phu không thể sống nổi trước hoàn cảnh tự nhiên vài ngày, người Hồ cưới thêm một lão bà là thêm một phần gánh nặng, thêm một phần áp lực sinh hoạt. Lấy nữ nhân của huynh đệ là phải nuôi cả con của huynh đệ, đâu phải chỉ là tham hoa háo sắc.
Ông ta là hoàng đế người Hán, không có áp lực cuộc sống, không có chuyện nuôi không nổi, cho nên tất cả chỉ nhìn thấy ông ta chiếm đoạt tẩu tử, khinh nhục đệ muội, háo sắc ngang với Kiệt Trụ, đứng ở tầm cao đạo nghĩa chỉ trích ông ta, phê phán ông ta, khiến Lý Nhị bản tính cao ngạo tức tới lỗ mũi xì khói, song không cãi lại nổi.
Hào tộc Sơn Đông bắt đầu lấy miệng lưỡi bút mực công kích, bọn họ luôn tự kiêu ngạo về dòng họ của mình, vì hoàng đế hạ xuống ngang hàng với các hào môn khác mà bất bình, niềm tin gia tộc cao hơn tất cả khiến bọn họ không lùi bước trước quyền uy của hoàng đế, bọn họ không có đường lùi, đây là cuộc chiến liều mình.
Vân Diệp đang câu cá biết rằng trên lịch sử Lý Nhị thành công được một nửa, giáng rất nhiều hào môn truyền thống như Thôi, Lô, Bùi, Vương, Trịnh xuống tam đẳng, còn một nửa do nạn châu chấu mà không xử lý được, cho tới khi Võ Mị Nương nữ nhân nghịch thiên kia xuất hiện mới triệt để đem năm hào môn kia quét vào đống rác.
Trời giáng thiên tai, theo các loại điển tịch ghi chép là vì hoàng đế vô đạo, làm việc trái lẽ cho nên mới rước lấy tai họa, hào môn Sơn Đông nếu như không lợi dụng thì thật không phải với bản thân, bọn họ không bận tâm có bao nhiêu người chết đói, chỉ quan tâm có bảo vệ được địa vị của gia tộc hay không, kệ xác thời đại biến đổi thế nào, gia tộc ta phải đứng vững vạn năm.
Trường Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối những trung thần của Lý Nhị nối nhau phản biện, song hiệu quả rất thấp.
Lô Thọ Lô Tử An mặt rỗ bị nhiệt huyết kích thích khiến từng hạt mụn sáng bóng lên, chỉ mây đen ngoài đại điện lớn lối nói:
- Trời cao làm chứng, Lô gia đời đời thi lễ truyền gia, chưa bao giờ làm việc ác, lấy canh, tiểu, ngư, độc theo thiên mệnh, vì sao gặp phải đại nhục này? Xin trời cao giáng lôi thần đánh ta thành tro bụi, ta không nỡ nhìn sinh mệnh cao quý nhất thế gian bị đạp vào bùn đất, đồng bạn với sâu bọ.
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài đại điện bò lên giả sơn, hai tay giơ cao đợi bị sét đánh, lão già này đã nghiên cứu trước rồi, nơi đây vì quanh năm bị sét đánh nên mới dựng hòn giả sơn này, muốn hàng yêu trấn tà, không ngờ dựng giả sơn xong, sét đánh càng tợn.
Hôm nay mây đen hạ thấp, chí sĩ có học trong nhà sớm đã dự liệu được sẽ có sét đánh, trên đại điện hào môn năm họ lấy đó để gửi hi vọng, nếu như Lô Thọ bị sét đánh chết, như thế thắng chắc rồi, chỉ cần gia tộc được truyền thừa, sống chết của cá nhân không đáng nói tới.
Lý Nhị và các thần đi ra ngoài điện, nhìn thấy cảnh trước mắt không ai không biến sắc, đang định bảo thị vệ đưa Lô Thọ xuống thì bị Lô Giang, Lô Bá ngăn lại. Lão Lô vui vẻ nói:
- Bệ hạ không cần phải làm thế, Tử An có thể chết dưới thiên phạt là chuyện ao ước, vì sao lại ngăn cản, lão phu nếu n hư không phải tuổi già sức yếu, không leo lên được giả sơn thì vinh dự này đâu tới lượt ông ta.
Mấy lão già này không phải là quan viên triều đình, là do bách tính đương địa dùng vạn nhân biểu tấu lên, lão nào lão ấy tuổi cao đức sáng, hoàng quyền đối với mấy lão già không sợ chết này gần như không có sức ước thúc nào, trong nhà lại có giây mơ rễ má lằng nhằng với triều đình, Lý Nhị mà ra tay chỉ chớp mắt sẽ có máu chảy cuồn cuộn, đầu người lông lốc ngay.
Làm thế trước thiên tai không phải là ý hay, không khéo gây chiến hỏa bốn phương, ném chuột sợ vơ đồ nên chẳng cách gì đối phó được với mấy lão thất phu này, trong lòng Lý Nhị lúc thì lửa giận bừng bừng, lúc thì nguội lạnh chán nản.
Đất bằng nổi gió, cái nóng tan đi, đây vốn phải là hơi mát mà ai ai cũng thích, trong mắt mọi người thì chẳng khác gì bùa đòi mạng Lô Thọ, nhin Lô Thọ Lô Tử An múa may trên giả sơn đợi tử vong tới, mọi người chỉ thấy toàn thân ớn lạnh.
- Ê, gác cửa Lô gia, ngươi leo lên cao thế làm gì? Không sợ bị sét đánh à?
Một giọng nói từ đại điện truyền ra:
Mọi người ngạc nhiên, chỉ thấy Vân Diệp vác một ít cọc sắt n hỏ đứng ở nóc Thái Cực cung hỏi Lô Thọ.
Lô Thọ thấy kẻ còn chán sống hơn mình thì hơi ngẩn người, chớp mắt đã tỉnh táo lại:
- Tiểu tử vô lễ, lão phu chính là Lô Tử An, là huynh đệ của gia chủ Lô gia, thành gác cửa bao giờ?
- Đừng vờ vịt, ngươi chính là tên gác cửa, ta nghe Triệu Duyên Lăng nói tới ngươi, hắn nói ngươi là tên gác cửa học vấn tốt nhất của Lô gia, bảo ta sau này có cơ hội thỉnh giáo ngươi Cam thạch tinh kinh, có nói ngươi có tạo nghệ phi phàm về thiên văn, có hứng thú tới Ngọc Sơn thư viện của ta làm giáo viên không?
Vân Diệp vừa nói vừa nối từng thanh thép lại với nhau, buộc ở nơi cao nhất của đại điện, rồi đem sắt thừa ném xuống mặt đất, đều đã nối với nhau.
Hai huynh đệ Lý Thừa Càn, Lý Thái cầm búa nhanh chóng đóng thanh sắt vào đất, còn dùng chân nện chặt.
- Tiểu tử, ngươi leo lên nóc nhà làm cái gì, sắp có sét rồi, xuống đi.
Tần Quỳnh cuống lên:
Phong Huyền Linh đang định quát thi bị Lý Nhị mặt mày hưng phấn ngăn lại:
- Xem rồi hẵng nói, tên tiểu tử này sợ chết lắm, không làm cái chuyện không nắm chắc đâu.
- Tần bá bá không sao đâu, vãn bối có thiết mâu phòng thân của bệ hạ, không sợ sét tới tìm.
Mắt Vân Diệp cẩn thận nhìn lên trời, nâng trường mâu của Lý Nhị cắm vào vòng sắt cố định chặt, lúc này mới thả lỏng được, bà nội nó lão tử vì cắm cột thu lôi cho mà phải mạo hiểm bị sét đánh, lát nữa phải tìm Lý Nhị đòi công, ít là không được.
Giờ thì xong rồi, chu vị ba mươi mét quanh đây không có nguy hiểm nữa.
Lô Thọ điên người nhìn Vân Diệp, tên tiểu tử này cướp mất oai phong màn tuẫn thân bi tráng của mình, tâm tình liệt sĩ vừa rồi nung nấu được bị phá hỏng bảy tám phần.
- Lão họ Lô kia, có học vấn tốt như thế mà lại đi làm gác cửa cho người ta, tới thư viện đi, ta xin bệ hạ phong cho ngươi làm thát phẩm giáo thư lang, làm thủ thư ở thư viện, thuận tiện quét dọn, chuyện nhẹ nhàng vinh diệu tổ tông thế không hay à?
- Thằng nhãi ranh vô tri, lão phu đường đường là tông sư một đời lại tới chỗ vứt đi của ngươi dạy học à? Nằm mơ đi.
Lão Lô tức lắm rồi:
- Này cái đồ nô tài gác cửa, đừng tưởng rằng đánh bại được Triệu Duyên Lăng mà huênh hoang, Tiểu Triệu giờ ở trong thư viện đốt lửa, hôm qua đun nước chưa sôi còn bị ta quất cho hai roi, hắn tiến cử ngươi với ta, bảo ta là ngươi đun nước giỏi lắm, cho ngươi thể diện mà không muốn, một tên nô phó dám lớn tiếng trước mặt bổn hầu gia, gia phong của Lô gia ngươi không có trên có dưới như vậy đấy à?
Vân Diệp càng lúc càng ngang ngược:
- Vân hầu bớt giận, đây đúng là lão nhị Lô gia, không phải gác cửa, hay là Vân hầu nhớ nhầm?
Trường Tôn Vô Kỵ cười hết sức xấu xa ở bên đổ dầu vào lửa, vừa rồi ông ta bị lão già họ Lô mắng xối xả, giờ có cơ hội làm gì có chuyện không đòi nợ:
- Nhầm người? Như ng ông ta khi tỉ thí với Dương tiên sinh từ Thục tới nói mình là gác cửa, đâu phải là một hai người nhìn thấy.
- Hả, có chuyện lạ thế này à? Chẳng trách Vân hầu nhận nhầm, đổi lại là lão phu cũng thế. Ha ha ha ha.
Trên trời cao mơ hồ có tiếng sấm truyền tới.
- Mau xuống đi, sắp có sét đánh rồi.
Tần Quỳnh cuống quít giục:
- Tần bá bá, cháu nói có thiết mâu của bệ hạ hộ thân sẽ không sao mà, bệ hạ là người có khí vận lớn, cháu chỉ hưởng chút sái cũng dùng không hết, có ít sét thôi đáng gì đâu.
- Nhãi con vô tri, ngươi cứ ở trên nóc nhà chờ chết đi! Tới đây, xin trời cao giáng lôi thần đưa ta và tên tiểu tử này cùng đi.
- Lão già đừng hét, nếu như ta bị sét đánh không chết thì sao? Không bằng chúng ta đánh cược.
Lời này khiến quân thần Đại Đường sắc mặt cổ quái, cùng nhìn về phía mấy lão già hào tộc Sơn Đông.
Lô Giang cùng mấy lão già nhìn nhau rồi đứng ra:
- Không biết Vân hầu muốn đánh cược thế nào?
- Ta cược ta ngồi trên nóc nhà có thiết mâu của bệ hạ hộ thân bị sét đánh không chết, Lô Thọ cũng không sao, cược một vạn quan.
Không đợi Lô Giang nói, Lô Thọ đã cười điên cuồng:
- Ha ha ha, cược, lấy mây tan làm hạn, tiểu tử ngươi sẽ thành tro tàn, còn muốn tiền à, ha ha ha...
Cùng với tiếng cười tia chớp dày đặc từ tầng mây bẵn uống, như rồng, như rắn, như đinh ba loang loáng ở chân trời, tiếp ngay đó là tiếng sấm rền vang, Lý Thừa Càn khẩn trương bóp chặt tay Lý Thái, căn bản mặc kệ hắn kêu thảm.
Lý Nhị nhắm mắt lại không nỡ nhìn, quần thần ai nấy cúi đầu, Lão Tần mắt nhòe lệ.
Đám gia chủ đại tộc trong mắt không phải máu thì hàn quang.
Chỉ có Vân Diệp ngồi trên đầu thú mái điện, tò mò nghiên cứu kiến trúc cổ đại.
Tiếng sấm ngày càng gần, gió cũng mỗi lúc một lớn, ánh chớp chói lòa cuối cùng cũng xuất hiện trên đỉnh đầu, Lô Thọ đứng trên giả sơn như một kẻ tử vì đạo.
Vân Diệp chửi rủa đế vương đời trước không có não đi xây cung điện dốc ở giữa ba mặt núi, dễ bị sét đánh, đây chẳng phải ăn no tự chuốc họa vào thân à?
Dưới con mắt mọi người một tia sét ngoằn ngoèo từ trên trời hướng đỉnh đầu Vân Diệp đánh chéo xuống, tia điện tung tóe, dường như có thần linh đang bảo vệ y thật, tới ngay cả Lý Nhi cũng bắt đầu hoài nghi thiết mâu của mình có phải là thần khí hay không.
Lô Thọ không còn sức lực nữa rồi, cũng không có tia sét nào tìm ông ta, hôm nay sét cứ như nhắm chuẩn vào thiết mâu, sấm chớp chu vi mười trượng đều bị thiết mâu hút hết.
Lô Giang quỳ nhũn trên mặt đất, khí thế vừa rồi biến mất sạch, tinh khí của ông ta tựa hồ cũng theo đó mà đi, một vị gia chủ hùng tâm bừng bừng chỉ chớp mắt đã thành ông già hấp hối.
Lý Thái cũng quên chuyện thái tử bóp mình, thấy Vân Diệp nhởn nhơ ngồi giữa sấm chớp, lẩm bẩm, đây là sức mạnh của thần, đây chính là sức mạnh của thần.
Vân Diệp ngồi ở nóc Thái Cực cung điên quang lượn quanh, thêm vào bầu trời âm u, sấm nổ liên hồi, làm thanh thế của y tuyệt luân, như thần giáng phàm.
Nếu như hiện giờ bày ra tư thế oai hùng, rồi hô vài tiếng thì càng hoàn mỹ.
Tiếc rằng hai chân y mềm nhũn, toàn thân bủn rủn, đũng quần ươn ướt, đừng nói là không đứng lên nổi, mà có đứng lên được cũng chẳng đứng, có thần tiên nào ướt đũng quần không?
Y hối hận muốn đấm ngực, giả thần tiên làm cái mẹ gì cơ chứ? Sấm sét tàn phá cách đỉnh đầu mười mấy mét, tiếng sấm làm lỗ tai y ù đặc rồi, nhất là nhớ lại tỉ lệ phòng sét của cột thu lôi đời sau, là hơn chín mươi bảy phần trăm, có bao nhiêu con dân chết trong cái ba phần trăm rồi, lão tử có xui xẻo vậy không? Vân Diệp thầm cầu khấn trường mâu của Lý Nhị có tác dụng của thần khí, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
Nhìn thấy Vân Diệp trong sấm chớm yếu đuối như con gà con, Lý Nhị đột nhiên sinh lòng yêu thương, hoàn cảnh của Vân Diệp lúc này làm ông ta nhớ lại Thanh Tước khi còn nhỏ bị chó săn của thái tử đuổi, nhưng cố nhịn không khóc, ông ta phẫn nộ, cảm động, còn có chút nhục nhã, nhìn đám đại lão nắm quyền của hào môn Sơn Đông, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.
Đám Trường Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh miệng chưa lúc nào khép lại, Úy Trì lão ngốc nhìn điện quang lượng lờ quanh thiết mâu mà không sao hiểu nổi, mình đã dùng trường mâu của bệ hạ rồi, từ toàn bộ rèn bằn tân thiết thì chẳng có cái gì đặc biệt, vì sao có thể bảo vệ Vân tiểu tử bình an.
Vũ Văn Sĩ Cập quỳ ngay xuống dưới đất tung hô:
- Bệ hạ uy phong thiên tử chói ngời, sấm sét không thể quấy nhiễu, lão thần chúc mừng bệ hạ.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
43 chương
96 chương
118 chương
11 chương
192 chương
54 chương