Đường Chuyên

Chương 1223

Vì làm rõ tình hình thành Toái Diệp, A Lạp Mộc Đồ, thành Đát La Tư, Hắc Phong làm thủ lĩnh thương đội, dẫn Tiểu Miêu, Khúc Trác, Cẩu Tử lên đường hướng về phía tây. Dọc đường Khúc Trác dạy Cẩu Tử và Tiểu Miêu uốn lưỡi nói tiếng Tây Vực, tóc ba người cũng được bí dược của Viên Thủ Thành nhuộm thành màu nâu, Vân Diệp rất mong họ có thẻ mang tin tức hữu dụng về. Địch Nhân Kiệt cũng bị Vân Diệp đuổi đi, Trình Xử Mặc say khướt một trận rồi đành phải dẫn thủ hạ hộ tống Địch Nhân Kiệt và Kim Trúc tiên sinh về, Hứa Kính Tông rất khao khát về nhà nhưng bị Vân Diệp ngang ngược bổ nhiệm làm trưởng sử Bắc Đình đô hộ phủ. Không thể ở lại Lâu Lan nữa, phải lập tức đi đón đám quan văn ở đó về, muộn sẽ sinh biến, giao hậu cần cho Hừa Kính Tông, tự mình dẫn hai vạn kỵ binh tới Bắc Đình. Binh quý thần tốc, Vân Diệp vứt bỏ hết những thứ cản trở hành trình, ngựa không ngừng vó tiến về hướng Cao Xương. Sa mạc tháng bảy nóng như lửa, Vân Diệp không dám hành quân ban ngày, đành hành quân thật nhanh vào rạng sáng và chập tối, mỗi khi mặt trời nhô lên, sa mạc liền biến thành tuyệt địa, hơi nóng lượn lờ sẽ quấy nhiễu tầm nhìn một cách nghiêm trọng, quân sĩ đã trơ lỳ với hải thận lâu, không ngạc nhiên như lúc đầu nữa. Xuyên qua lòng chảo có thể thấy rõ được Thiên Sơn, Vân Diệp dừng lại ở đó, tại Cao Xương có trụ sở của Đại Đường, nơi này gần đô hộ phủ của An Tây trước kia, có nhiều quan văn và gia quyến cư ngụ. Nay Quách Hiếu Khác tới Quy Tư lập trụ sở mới, dã tâm bừng bừng muốn An Tây đô hộ phủ mở rộng thêm nghìn dặm, cho rằng nơi này đã là đất quen, không cần nhiều nhân lực, chỉ có một nghìn thủ quân và lượng lớn quân phó tòng. Ông ta không biết thế cục của Tây Vực đang trở nên phức tạp, như cái nồi nước đã sôi, ứng phó không thích hợp có họa hủy diệt. Nếu là Lý Tích, ông ta nhất định không thèm để ý tới mạng sống những người này, còn lợi dụng đạt được mục đích tác chiến.Vân Diệp suy nghĩ suốt mấy đêm, phát hiện mình không làm được như thế. Trên sa mạc mã tặc có hơn ba trăm người đã là lớn lắm rồi, Vân Diệp lại gặp được ba nhóm mã tặc, đều hơn tám trăm người, Phạm Hồng Nhất thẩm vấn xong báo cáo với Vân Diệp, đám người n ày đúng là quân đội Tiết Duyên Đà, bọn họ đang cướp bóc vật tư khắp nơi, chuẩn bị tây tiến. Quan viên ở Giao Hà, Cao Xương nhận được mệnh lệnh tới đại doanh, chưa nói đã khóc ròng. - Đại tướng quân, ti chức ở Cao Xương, ngày đêm sống trong sợ hãi, từ khi Tô soái trở về, Quách soái tây hạ, Cao Xương thành thiên hạ của mã tặc, bọn chúng cướp bóc thôn trại khắp nơi, một nghìn binh sĩ ứng phó kiệt quệ, quân phó tòng đối nội như mãnh hộ, đối ngoại hèn như cừu dê, ti chức nhận quốc ân, không dám lâm trận bỏ chạy, chỉ mong đại tướng quân mang cả nhà ti chức đi, ti chức dù chiến tử cũng không tiếc. Đó là Điền Nguyên Nghĩa, năm xưa là mạc liêu của Hầu Quân Tập, sau khi Hầu Quân Tập công phá Cao Xương, liền ủy hiệm ông ta ở lại đây, sau khi Hầu Quân Tập tạo phản, ông ta thành nhân vật nhạy cảm, may mà ở Cao Xương, Hầu Quân Tập tạo phản không thông báo cho ông ta, ông ta cũng không hưởng ứng, cho nên mới được tiếp tục làm quan. - Đám quân phó tòng kia dám lá mặt lá trái vậy xử trí thật nặng, quan quân cấp đội chính trở lên xử trí theo pháp luật, binh sĩ xử theo luật một giết mười, giải tán quân phó tòng, hiện nhiệm vụ cấp bách hiện nay là để Cao Xương hoàn toàn yên ổn lại. Vân Diệp đấm mạnh lên bàn: Điền Nguyên Nghĩa nghe thế thì mừng rỡ, nhận lệnh tiễn của Vân Diệp dẫn năm nghìn kỵ binh đi xử lý chính vụ ở Cao Xương, Giao Hòa. Ủy khuất mấy năm qua đã tan biến hết lúc nhận được lệnh tiễn. Vân Diệp làm đại đô hộ Bắc Đình, với ông ta mà nói là nước cam lộ có thể khiến ông ta trung sinh, nên dứt khoát sẽ chấp hành tới cùng mệnh lệnh của y. Vân Diệp dừng lại ở Giao Hà ba ngày, khi Điền Nguyên Nghĩa trở về, Vân Diệp như ngửi thấy mùi máu tanh trên người ông ta. - Chặt đầu bao nhiêu? - Một nghìn sáu trăm bốn ba người. Con số Điền Nguyên Nghĩa báo lên làm các tướng trong quân trướng giật mình, không ai nghĩ một quan văn nho nhã khi giết người lại tàn nhẫn như thế. - Có bạo loạn không? Vân Diệp ngớ người, cho dù là lệnh mười giết một thì đội ngũ năm nghìn người cũng không cần giết nhiều thế. - Bẩm đại soái, ti chức tính cả chúc quan, nha dịch của Cao Xương vào. Điền Nguyên Nghĩa vẫn rất bình tĩnh, cứ như giết hơn nghìn người với ông ta chẳng là cái gì. Vân Diệp gật đầu, mình sơ xuất rồi, theo thói quen xử trí quân nhân, còn quan văn thì bất giác né tránh, một quan ngũ phẩm nếu như không bị chèn ép quá mức đã không tới mức khóc trước mặt mình. Qua cuộc chém giết này hẳn là tiết hết oán hận mấy năm nay ra. Bổ xung lương thảo ở Cao Xương, Vân Diệp dẫn đại quân qua La Man sơn, nếu có thể Vân Diệp định rút trụ sở ở Đình châu về, đặt ở Cao Xương. Quách Hiếu Khác thích mở rộng, mình đành giữ thế thủ, có lẽ mình còn trẻ đã leo lên đầu lão tướng, khiến Quách Hiếu Khác bất mãn, nhất là khi Cao Xương thuộc về Bắc Đình đô hộ phủ, sự bất mãn của ông ta đã lên tới độ cao mới, quân đội chỉ bằng một phần ba của Vân Diệp, càng khơi lên đấu chí của ông ta. Từ khi Vân Diệp vào Tây Vực, hai quân liên hệ với nhau rất ít, đại bộ phận là Vân Diệp phát ra tin tức trước, Quách Hiếu Khác mới trả lời qua loa vài câu, bất chấp luôn lễ nghi trên dưới. Đại quân đi trong núi, dưới chân núi hơi nóng hầm hập, cách đó không xa là Hỏa Diệm Sơn trứ danh, đặt trứng lên đá có thể chín luôn, nhưng hiện giờ phải mặc áo bông. Trên núi không hề có thảm thực vật nào, đá bị phong hóa chất đống lên nhau, cứ như có thể đổ xuống bất kỳ lúc nào, làm lòng người hoảng sợ. Gió trên đỉnh núi thổi xuống mang theo tàn tuyết, địa thế vô cùng hiểm yếu, đại quân đi qua cửa núi, Tuyết Sơn đóng tuyết quanh năm liền ở ngây bên đường, như vươn tay với tới được, đứng bên Tuyết Sơn một lúc sẽ lạnh cứng người. Khả năng là rời xa trần thế, trời nơi này đặc biệt xanh, tuyệt nơi này đặc biệt trắng, nhìn một lúc khiến đầu người ta đau muốn nứt toác. Đây là phản ứng cao nguyên, chỉ có cách mau chóng đi qua rồi xuống núi mới đỡ hơn, Phạm Hồng Nhất buộc dải băng lên trán, qua lại giữa đội ngũ, lớn tiếng thúc giục tăng tốc độ hành quân. - Lão Phạm, đừng thúc nữa, chuyện này không liên quan tới tướng sĩ, núi ở đây quá cao, tốc độ thế này là tốt lắm rồi, nếu còn thúc sẽ xảy ra chuyện. Nếu sau này tới Thổ Phồn, ngươi cũng sẽ có cảm giác này, thậm chí còn dữ dội hơn, ngươi phải cẩn thận, qua núi sẽ không sao. Vân Diệp nhìn Vô Thiệt và Viên Thủ Thành đằng sau mình, phát hiện hai ông già này tỏ ra khỏe hơn đám trẻ tuổi bọn họ nhiều. - Thở thật chậm, hạ thấp nhịp tim là được rồi, không có gì lạ hết. Vô Thiệt vẫn còn giận Vân Diệp, thứ mình coi như bảo bối y lại không thèm để ý, làm tổn thương lòng tự tôn của ông ta. Nhìn Viên Thủ Thành bên cạnh, ông ta dám khẳng định, lão già này mà biết chỗ thần kỳ của bốn tấm ngọc bài trong lòng mình, nhất định sẽ điên cuồng giành lấy, đoán chừng còn giết người. Thế là Vô Thiệt theo tiềm thức kéo chặt áo da, thân thủ của Viên Thủ Thành tựa hồ cũng không kém, nhất là sáu trung niên đạo sĩ bên cạnh ông ta, nhìn tư thế cưỡi ngựa của họ là biết hạng không vừa. Vân Diệp thì chẳng hi vọng gì được, thậm chí Vô Thiệt thấy Viên Thủ Thành mà ra giá hợp lý, y sẽ vui vẻ bán ngọc bài đi mà không suy nghĩ gì.