Đường Chuyên

Chương 1143

Phó dịch nhìn thấy Lý Nghĩa Phù một thân thanh sam xuyên qua đám hoa cỏ,lập tức ngậm miệng, học sinh thư viện nổi tiếng khó chơi, bọn họ thườngđi bái phỏng đại lão các nơi, vì mang chiêu bài môn sinh thiên tử, nênthỉnh an các vị đại lão là chuyện thường ngày của họ. Còn các đại lãocũng vui vẻ đón những thanh niên này tới nhà mình, nên thường có giaithoại nâng đỡ tiến cử hậu bối truyền ra, đó là đề tài lớn nhất của huânquý. Hiện không chỉ hoàng đế cần nhân tài, trong các gia tộc cũng phải tiếpnạp dòng máu mới, gia nghiệp ngày càng lớn, chỉ dựa vào người nhà cănbản không quản hết, nên các đại lão đều lễ hiền đãi sĩ vô cùng. Phó dịch rõ ràng có thể đánh Lý Nghĩa Phù một trận, vì gia tướng nhà hắn ngay ngoài cửa, nếu đánh người khác về nhà còn được chủ nhân khenthưởng, đánh học sinh thư viện làm mất mặt chủ nhân, về nhà không bịphạt mới lạ. Lý Nghĩa Phù hứng thú nhìn phó dịch, chỉ thấy hắn vô cùng dứt khoát đứng lên bỏ đi, đi mấy bước ném lại hai ngân tệ, đẩy cửa hầm hầm đi mất. Kẻ thắng lợi tất nhiên được hoan hô, Lý Nghĩa Phù rất muốn cùng lão bàotử bàn bạc chuyện tiền bạc, thuận tiện hỏi khi nào mình có thể đưa YếnTư đi, bị lão bảo tử ôm chặt lấy, hai miếng thịt đẫy đà trước ngực mụ áp vào mặt, làm hắn hô hấp rất khó khăn, nhưng hắn không muốn đứng lên. Lý Nghĩa Phù không biết mình từ Yến Lai lâu về thế nào, say khướt, bịgió lạnh thổi qua, đầu óc tỉnh tảo lại, lúc này mới nhớ mình hồ đồ đồng ý đem một trăm bốn mươi ngân tệ đặt trước Yến Tư, để trong quầy của YếnLai lâu cho mình tiêu dần. Quay đầu lại nhìn Yến Lai lâu, cười lớn, sớm muộn có ngày mình thành chủ nhân Yến Lai lâu, gửi tiền vào đó chẳng qua là đem tiền mua Yến Lai lâu gửi trước mà thôi. Hôm nay có khoản thịt heo, Lão Thôi hẳn là cho mình nợ, trước kia mộttay lấy hàng một tay nhận tiền, Lão Thôi luôn nói là khách khí quá, hômnay không khách khí với ông ta một lần. Lý Nghĩa Phù gọi xe ngựa, tới thẳng chợ tây, hôm nay hơi muộn, chợ sắpđóng cửa rồi, hôm nay không đến kịp thì mai thư viện không có thịt khođể ăn. Lý Nghĩa Phù hát mỹ nhân ca vắt chân lên cao, người lắc lư theo xe ngựa, bất tri bất giác tới chợ tây, trả tiền xe ngựa, trong túi hắn không còn xu nào nữa, có điều không sao, Lão Thôi nhát định sẽ mới mình ăn cơm,thuận tiện gọi một cỗ xe đưa mình về. Vẻ mặt Lão Thôi rất cổ quái, trước kia luôn mở mắt thật to giờ híp lại,không có hàn quang hiện ra, nặn ra vẻ âm hiểm của thương nhân càng thêmtức cười. - Lão Thôi à, hôm nay ta không mang tiền, kết toán sau nhé? Hiện lấymười hai con lợn, mười lăm con dê, nếu nhà ông có bò không may ngã chếtthì mang cho thư viện hai con. Nói xong đợi Lão Thôi nịnh bợ mình, sau đó kiếm một cái xe ngựa đưa mình về Ngọc Sơn, sắp đóng cửa thành rồi, không đi thì muộn, đợi một lúcthấy sau lưng không có tiếng động gì, quay lại quát: - Lão Thôi, mau lên, không rảnh lề mề đâu, ta còn về Ngọc Sơn. - Hàng có, tiền đâu? Thư viện chưa bao giờ nợ thương cổ một xu, ngài ngàn vạn lần làm hỏng ở chỗ lão nhi. Lão Thôi lẩm nhẩm câu này trong miệng rất lâu mới nói ra. Lý Nghĩa Phù sững sờ, nhìn Lão Thôi như không nhận ra: - Sao thế, có chuyện gì? Ông là Lão Thôi à? Lý Nghĩa Phù còn chưa biết đại họa đã ập tới, vẫn còn chất vấn Lão Thôi, phản ứng của Lão Thôi thực sự quá ngoài dự liệu của hắn, bất kể mìnhnói tới ân tình hay lễ pháp, Lão Thôi đều nói câu đó, vậy chỉ có mộtloại khả năng, đó là có chuyện ngoài ý muốn rồi. Là kẻ trí lực kiệt suất, Lý Nghĩa Phù trong chớp mắt biết mình mắc bẫy,tất nhiên có liên quan tới số tiền chi ra hôm nay, là ai hại ta? Lão Thôi đã đóng cửa hiệu, Lý Nghĩa Phù gọi mấy tiếng, Lão Thôi tuy saucửa nhưng không đáp. Lúc này giải quyết sự việc mới là hàng đầu, LýNghĩa Phù không có tâm tình cách cửa truyền tình với loại tiểu nhân này, phải lấy lại tiền ở Yến Lai Lâu, hắn đã ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi. Từ rất nhỏ hắn đã biết một đạo lý, đó là họa vô đơn chí phúc bất trùnglai, mùa xuân sương giá hại chết mạ, vậy mùa hè nhất định nóng nực khóchịu, mùa thu nhất định sẽ mưa nhiều, mùa đông sẽ bị đói. Hắn có kinhnghiệm này, không muốn nếm thử lần thứ hai. Muốn sự việc quay lại quỹ đạo, chỉ có một phương pháp là giải quyết hậuquả sương giá mùa xuân, có thế mạ mới vượt qua được khô hạn, mưa lụt,mùa đông mới không chết đói. Cách giải quyết sương giá rất đơn giản, làđốt lửa trong ruộng, hun khói khắp đồng. Vội vã đi trên đường, Lý Nghĩa Phù đang suy nghĩ khói lửa của mình ởđâu, một ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, nói rõ chuyện đang diễn biếnxấu cực nhanh, đáng thương mình ngay cả kẻ địch là ai cũng không biết.Mặc dù không biết kẻ địch, Lý Nghĩa Phù biết nguyên nhân vận hạn này làmột trăm bốn mươi ngân tệ, đây là sương giá lớn trong đời hắn. Lão bảo tử nghe nói Lý Nghĩa Phù đòi lại tiền, nụ cười tươi như hoa biến thành bộ mặt hung thần ác sát, lớn tiếng nói với khách trong đại sảnhbảo mọi người bình luận, đã tặng tiền cô nương còn có mặt mũi đòi lại,đúng là không biết liêm sỉ, làm chuyện vô tình vô nghĩa này còn là mộtvị tướng công đọc sách. Không đợi lão bảo tử nói tiếp, Lý Nghĩa Phù đã hoảng loạn bỏ chạy, hắnthấy Yến Tư cô nương lén lút trốn về phòng, cũng thấy vừa rồi Yến Tư uốn éo trong lòng một tên béo. Mình có phải là kẻ vô tình vô nghĩa haykhông, Yến Tử hẳn phải biết, có điều hiện giờ xem ra hình như nàng không biết. Lý Nghĩa Phù đã xác định tao ngộ hôm nay của mình là một âm mưu,đây cũng là một thu hoạch, giờ chỉ cần tìm ra nguyên nhân là được. Trống dọn đường đã vang lên, Lý Nghĩa Phù vội vàng ra ngoài thành, nếukhông sẽ bị nhốt trong thành Trường An, khi mặt trời lên là tai họa củamình tới. Tích tắc rời khỏi thành, Lý Nghĩa Phù cảm giác mình đánh mất thứ gì rấtquan trọng, bất giác dừng lại, nhìn binh tốt canh cửa, cắn răng quaylại, hắn không biết có một phó dịch áo xanh đang đi lại đợi hắn ngoàicổng thành. Trống dọn phố vang lên là lúc chim mỏi về rừng, cửa phường đóng lạitrong lại trong tiếng trống cuối cùng, vũ hầu như đám chó săn từ bóngtối lan khắp đường phố Trường An. Lý Nghĩa Phù liên tục hỏi bản thân vì sao quay lại Trường An, rốt cuộcmất cái gì, nếu mình phạm lệnh giới nghiêm bị võ hầu báo cho thư viện,nhất định sẽ bị phạt đun nước, trừng phạt không nặng, nhưng cũng khôngnhẹ. Nghĩ tới thư viện trừng phạt, Lý Nghĩa Phù dừng bước, dựa vào một bứctường, ngẫm nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, rõ ràng không mua được thịtlợn chỉ là một chuyện nhỏ, vì sao mình lại bất an như thế. Lần trước có cảm giác này là khi bị chó cắn, mình không coi cảnh báo này ra gì, kết quả hiện mông vẫn còn dấu răng lớn, nếu như không phải đạica tóm lấy đuôi chó kéo đi, vết thương trên mông mình đã không to nhưthế. Lý Nghĩa Phù dán sát tường, né tránh đám võ hầu lượng lờ, hậm hực đấmvào đầu mình hai cái, con mẹ nó, lão tử đường đường học sinh thư viện,quan lớn tương lai, giờ như chó nhà tang là vì sao? Mấy lần định xông ra tỏ rõ thân phận, trốn như trộm thế này không phải ý muốn của hắn, quá mất mặt, nhưng cảm giác sợ hãi kia vẫn không xua điđược, hắn đành cúi đầu chơi trồn tìm với vũ hầu. Trốn đến chỗ tối đen, hai chân đã nặng như đeo trì, dựa vào góc tườngnghỉ ngơi, mồ hôi ướt đẫm bị gió xuân thổi qua làm toàn thân rét rút,tránh đổ bệnh, Lý Nghĩa Phù đành đứng dậy đi tiếp.