Đường Chuyên
Chương 1128
Mấy ngày nay quy cách ăn ở rất cao, luôn ở trong hoàng cung, tay chân hai người đều bị tổn thương nhẹ, tai hiện giờ cực ngứa, hôm qua còn không ngừng chảy nước vàng, Tân Nguyệt phải lau cả ngày.
Lập công là được thưởng, Lý Nhị chưa bao giờ hẹp hỏi, mục trường ở thảo nguyên cuối cùng chính thức được xác nhận thuộc về Lam Điền hầu Vân Diệp, còn về phong tước thì Lý Nhị quên rồi, hoặc là ông ta quen không phong tước cho Vân Diệp nữa.
Tuyết lớn vẫn phong tỏa chặt Trường An, hôm nay sẽ có ba vị dũng sĩ ngồi khinh khí cầu làm chuyến đi xa, cái này không thể, khinh khí cầu chưa đủ điều kiện đi xa, Vân Diệp luôn cho rằng mình và Lý Thái bay được từ Ngọc Sơn tới Trường An là dẫm phải phân chó rồi.
Tân Nguyệt ở bên hỏi nhỏ Vân Diệp:
- Phu quân, hôm nay là ngày trọng đại khí cầu nhà ta lần hai bay lên, sao chàng không đi xem? Chẳng lẽ còn tơ tưởng tới bốn tiểu mỹ nhân, yên tâm, thiếp không ghen đâu, nhất định giữ lại cho chàng.
- Bớt giở trò đi, ta đã nói, có mấy người các nàng là đủ rồi, nhà ta lớn như thế, nhiều nữ nhân dễ đánh nhau, nàng và Na Mộ Nhật đã khiến ta đau đầu, không dám có thêm nữa. Đợi về nhà nàng lập hộ tịch cho bốn nữ nhân đó, người ta dầu sao là ân nhân chữa trị cho phu quân nàng, cho họ nhiều tiền chút.
Vân Diệp không nói với Tân Nguyệt ba người kia sẽ nguy hiểm cực lớn, tránh nàng sợ hãi, di chuyển đề tài tới nữ nhân, với nàng mà nói đây vĩnh viễn là chủ đề mẫn cảm.
Tân Nguyệt hơi xấu hổ, Vân Diệp càng nói thế nàng càng có cảm giác tội lỗi, so với huân quý khác, nữ nhân có dính líu với gia chủ quá ít, ngay cả bảy nữ nhân nhận bổng lộc theo lễ chế của triều đình còn chưa đủ. Trình phu nhân luôn khuyên Tân Nguyệt đừng quá đáng, nếu vì chuyện nhỏ này mà tổn thương tình cảm phu thê thì không đáng, lần nào Tân Nguyệt cũng giải thích rằng không phải mình không đồng ý, mà là phu quân không có ý nạp thiếp, lần này ngay cả bốn mỹ nhân hoàng đế ban cũng không cần, đủ chứng minh y thực sự không muốn nạp thiếp.
Vân Diệp hiểu tâm tư của Tân Nguyệt, xoa má nàng nói:
- Tình cảm chỉ có duy nhất mới đáng giá, nếu thừa thãi thì không đáng một xu, ta đã chia trái tim làm bốn phần, đã không còn đáng giá mấy nữa rồi, còn chia nữa thì thành vô giá trị. Một khi tình cảm không đáng giá thì dễ dàng vứt bỏ hoặc tổn hại, ta muốn giữ giới hạn, không liên quan tới nàng. Trình thẩm thẩm mà còn nói chuyện nạp thiếp thì nói, ta không còn tim để chia cho người khác nữa.
Tân Nguyệt nắm tay Vân Diệp vuốt nhẹ, hai phu thê ở thiên điện hoàng cung thì thầm ân ái, nghe thấy tiếng nổ lớn vang lên, Vân Diệp giữ chặt lấy nàng, không cho đi, chẳng nghĩ cũng biết cái ống dầu nổ rồi, Vân Diệp khi bay vì an toàn chỉ cho nửa số dầu, Lý Nhị phải người đi xa tất nhiên phải chứa đầy, hệ số nguy hiểm tăng vọt, không nổ mới lạ.
Một lúc sau Lý Thái vào thiên điện nói với Vân Diệp:
- Khí cầu vừa rời mặt đất đã nổ, ba người kia bị cháy thành than, khí cầu bị hủy. Ta nói không an toàn, không ai tin cả, cho rằng hai chúng ta có thể bình an từ trên trời hạ xuống thì bọn họ cũng có thể, còn có kẻ gièm pha, nói chúng ta không muốn cho người khác bay lên trời lập công, khốn nạn.
Đúng là họa vô đơn chí, Vân Diệp bỗng dưng có thêm hai kẻ thù, kỳ thực là hai lão nhân bi phẫn vì mất đi nhi tử, một là Vũ Văn Sĩ Cập, một là Cao Quý Phụ, đều là trọng thần, không phải thế đã chẳng có cơ hội cho nhi tử dương danh, người chết còn lại chẳng ai biết tên, có lẽ chỉ Lý Nhị biết.
Bị hai lão già chỉ trích là hung thủ giết người, Vân Diệp không giải thích, chẳng thể nói do hoàng đế nóng vội, đành im lặng, người chết rồi, tranh cãi thế nào cũng vô nghĩa.
Bọn họ không dám chỉ trích Ngụy vương Thái, đành gây áp lực với Vân Diệp, muốn được hoàng đế bồi thường nhiều hơn, hiểu nên Vân Diệp không giải thích, không phản bác, y tin đợi chuyện xong xuôi, nhất định mình sẽ được Vũ Văn gia cùng Cao gia xin lỗi chí thành nhất, mình chỉ là cái đạo cụ thôi, con người ta chết, nhịn đi. Dù sao sai lầm là hoàng đế, không phải mình.
Khí cầu bị đốt cháy thành tro, tin tức bị phong tỏa nghiêm ngặt trong hoàng cung, Cao gia và Vũ Văn gia ngay cả cơ hội làm tang lễ cũng không có, xác bị dầu hỏa thiêu chưa hết, vì thế Lý Nhị ra lệnh thiêu lần nữa.
Hoàng đế cấm chỉ hai nhà tìm Vân Diệp báo thù, còn phát ra cảnh cáo nghiêm khắc nhất. Vân gia phải làm một khí cầu mới trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa phải bí mật tiến hành, nhân thủ được dùng chỉ có nữ quyến Vân gia.
Vân Diệp phải về nhà rồi, mang theo Tân Nguyệt, Vượng Tài, còn có bốn mỹ nữ, các nàng được hoàng hậu tặng trọn gói cho Vân hầu vừa lập đại công.
Giáp Nhất, Giáp Nhị, Giáp Tam, Giáp Tứ, đó là tên của bốn cung nữ, nếu biết quy củ trong cung sẽ biết bốn nàng là mỹ nhân, chỉ có nữ tử đẹp nhất mới được Trường Tôn thị liệt vào hàng chữ Giáp, nên tên thành số, vì hoàng gia chỉ coi trọng thân thể đẹp đẽ của họ, không phải vì cái khác.
Họ vô cùng vui vẻ, vì Vân gia thoải mái nổi tiếng ở Trường An, những mỹ nữ có thể bị đem đi tặng bất kỳ lúc nào này tất nhiên sẽ nghiên cứu kỹ càng danh nhân huân quý của Trường An, mơ ước được tặng cho quý nhân phong độ nhất, biết thương nữ nhân nhất, được sống bình an cả đời. Còn về ái tình mỹ lệ trong hí kịch thì bọn họ chưa bao giờ hy vọng tới.
Tặng cho Vân hầu tuổi trẻ đa tình có thể coi là trúng thưởng lớn, nghĩ tới mình được rời khỏi hoàng cung khủng bố, bọn họ sung sướng muốn bay lên. Các nàng không hề nhìn thấy chút sát khí nào từ trong mắt đại phụ Tân Nguyệt, chỉ thấy thương tiếc, nên dù cao hứng tới mấy vẫn quy củ quỳ đuôi xe không nhúc nhích.
Vân hầu đọc sách trông vô cùng tuấn tú, mặt nghiêng ngiêng, nhìn sách không nhúc nhích, rất lâu không thấy y lật sách, Giáp Nhất mới phát hiện Vân hầu đang ngẩn người, hoặc đang suy nghĩ. Chòm râu ngắn trên mặt chẳng hiện ra uy nghiêm, ngược lại còn có chút buồn cười, vì khuôn mặt này không thích hợp nuôi râu.
Phu nhân vô cùng thích Vân hầu, vì nàng luôn lấy tay khẽ gãi tay Vân hầu, tai bị tổn thương đã đóng vảy, lúc này nhất định rất ngứa, nhìn ra được tình cảm phu thê của họ rất tốt.
Giáp Nhất không dám liên hệ nam nhân ôn hòa này với đại tướng quân công tích lẫy lừng, Vân hầu trong truyền thuyết là đại hán anh dũng nghĩ liệt, cực kỳ thần kỳ, nhưng vị trước mắt đang ngẩn ngơ, mắt trống rỗng không có tiêu điểm. Giáp Nhất nhớ tới khi tay Vân hầu ủ trong lòng mình sờ soạng lung tung, bất giác mặt nóng rang, không biết đêm nay Vân hầu có muốn mình thị tẩm không?
Tân Nguyệt thấy trượng phu đã thả hồn lên trời, lúc này trượng phu không có tri giác, liền quay lại nói với bốn cung nữ:
- Hầu gia định lập hộ tịch cho các ngươi, cho các ngươi ít tiền tài, để các ngươi tự sống, có điều nhìn các ngươi, đoán chừng ở trong cung trừ học hầu hạ nam nhân thì không biết thủ đoạn mưu sinh nào phải không?
- Đừng nghe chàng nó, cứ sống ở Vân gia đi, nữ tử như các ngươi rời đại trạch môn không phải chuyện tốt, nghe cho rõ, Vân gia đúng là tốt như các ngươi nghe thấy, nhà ta không có chuyện hại người, cho nên các ngươi tới nhà phải làm gì thì làm chuyện đó, tức giận cũng không sao, chỉ cần không nghĩ cách hại ai cả, hầu gia ghét nhất trong nhà đấu đá hãm hại nhau, thường chàng không nổi giận, giận lên rất phiền, không có người chết không thôi.
- Trong nhà sẽ không ai ức hiếp các ngươi, hai vị di nương đều rất tốt, bình thường các ngươi cũng gặp được lão tổ tông, lão nhân gia ở Phật đường niệm kinh, đừng đi quấy rầy. Trong nhà chỉ có Tiểu Nha khó hầu hạ một chút, có điều không phải lo, muội ấy sắp thành vương phi rồi, sau này sẽ đi Sơn Đông. Bốn người các ngươi sẽ được chia mỗi người một tiểu viện, đại cô nương sống ở đại viện cũng không hay.
Bốn người vội dập đầu tạ ơn Tân Nguyệt, Tân Nguyệt thở dài:
- Tướng mạo các ngươi rất đẹp, vóc dáng cũng tốt, vốn định giữ các ngươi lại trong phòng hầu hạ hầu gia, nhưng hầu gia không đồng ý, hầu gia cho rằng tiếp xúc thân thể với các ngươi là trị liệu thương tật, không phải đụng chạm da thịt. Đừng nhìn ta, ta không ghen, mà là hầu gia không muốn, chàng thấy thê tử quá nhiều rồi, vì việc này mà mấy lần nổi giận, hừ, đợi vào phủ các ngươi sẽ hiểu.
Nói tới đó nàng che miệng cười khúc khích.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
91 chương
95 chương
285 chương
19 chương
5 chương
47 chương
13 chương