Đường Chuyên

Chương 1123

Người Đường rất thích lao động công ích, chỉ cần có một người làm là toàn Trường An làm, tốc độ mở đường nhanh hơn dự liệu của Vân Diệp, vừa mới ngủ một giấc Lưu Tiến Bảo đã bẩm báo đường thông rồi, trong lời hắn hình như còn có chút thành phần khinh bỉ. Đạp Lưu Tiến Bảo hai cái, mình là chủ nhân còn không xấu hổ, ngươi là tên phó nhân xấu hổ cái gì, chẳng qua là Lão Ngụy đi đầu xúc tuyết, hầu gia về nhà ngủ thôi, có gì mất mặt đâu. Gặp lại Ngụy Trưng thì lão già này giày bê bết bùn đất, chẳng giống quan viên gì cả, Vân Diệp từ trên xuống dưới chỉnh chu. Thấy Vân Diệp, lão già cười: - May quá, may quá, không làm lỡ Vân hầu tảo triều, đúng là chuyện may lớn trên đời, chúng ta lên đường thôi. Lão già đi giày bẩn lên triều là để khoe công với hoàng đế đây mà, bùn đất chứng minh bản thân vất vả cỡ nào, Vân Diệp ác độc suy đoán. Có điều đi trên tường tuyết là một trải nghiệm mới, trẻ con nghịch ngợm còn nhảy xuống tường tuyết tạo ra những hình thù kỳ quái, mọi người đều biết băng đăng của thư viện, muốn nặn ít tượng tuyết là thường thôi. Đi đường mới biết tự phát thông đường không chỉ mình đám Ngụy Trưng, quân đội trong hoàng cung cũng tham gia, nếu lúc này Vân Diệp đứng trên khinh khí cầu nhìn xuống sẽ thấy cả Trường An như mạng nhện. Nghị đề hôm nay của triều đường là chẩn tai, trận tuyết lớn này không chỉ bao phủ Trường An, nói không chừng cả Quan Trung cũng gặp họa, hiện đường bị lấp kín rồi, không ai biết tình hình bên ngoài ra sao. Triều đường im phăng phắc, tai họa tới quá bất ngờ, người Đường thích ở trong nhà gỗ, nhiều nhà ở trong lều cỏ, bị tuyết đè sập là chuyện thường. Vân Diệp chẳng quan tâm, Vân gia trang tử toàn bộ là nhà gạch mái ngói, lại còn mới xây mấy năm qua, nhà cầu kỳ chút còn dùng xi măng, với Vân gia trang tử mà nói chút thiên tai này chẳng là gì, nói không chừng các trang hộ còn cho rằng ông trời cho ngày nghỉ, lúc này rất hợp ngồi trên giường ăn lẩu, nghỉ tới đó chỉ muốn nhanh nhanh về nhà làm nồi lầu. - Vân Diệp, bách tính gặp thiên tai ngươi vui lắm à? Lý Nhị rít lên mấy chữ từ kẽ răng, vẻ mặt đắc ý của Vân Diệp bị ông ta nhìn thấy, lòng phẫn nộ: Bình thường Lý Nhị ở triều đường chẳng quan tâm tới mình, hôm nay làm sao thế? Tiết Vạn Triệt nhìn Vân Diệp như nhìn thằng ngốc, lúc này ai cũng bày ra bộ mặt cha chết, chỉ ngươi cao hứng, không nổi bật mới là lạ. Bất giác nhích người tránh đi, hi vọng Lý Nhị không cho rằng hắn cũng đang vui. Lý Nhị ghét nhất là khi mình thương tâm thì người khác lại vui vẻ. Ở tang lễ của Lý Uyên, Triệu vương Lý Nguyên Cảnh không may cười một tiếng, nghe nói tới nay bổng lộc thân vương bị cắt rồi, mình phải có lý do thích hợp không thì toi. - Bệ hạ, Quan Trung gặp thiên tai, thần tất nhiên đau lòng, nhưng vừa rồi thần nghĩ tới làm sao tra xét tình hình thiên tai, bất giác vui mừng, cho nên thất thố, xin bệ hạ thứ tội. Nghe thế Tiết Vạn Triệt lại nhích ra xa một chút, nói bố láo mà, xe trượt đặt lên cũng chẳng kéo đi được, Trường An đã bị tuyết vây chặt rồi. Lý Nhị thì lại lập tức sáng mắt lên, Vân Diệp luôn nghĩ ra cách người khác không ngờ tới, hỏi vội: - Vân khanh có cách gì mau mau nói ra, thiên tai nặng thêm từng ngày, không trì hoãn được. - Bẩm bệ hạ, mặt đất không đi được thì chúng ta bay lên trời, ở trên trời dù không thể bay bao xa, nhưng lên cao nhìn xa cũng là biện pháp không tệ, ở trên trời dùng kính viễn vọng, tình hình xung quanh Trường An sẽ lọt hết vào tầm mắt, nơi nào thiên tai nặng thì chúng ta ưu tiên mở đường tới đó, như vậy cứu tai có thứ tự trước sau, giảm thiểu tổn thất. - Bay lên trời? Phòng Huyền Linh buột miệng thốt ra, không chỉ mình ông ta mà văn võ khắp triều đều kinh ngạc, mộng bay lên trời không ít, nhưng trước giờ chưa thấy ai thực sự bay lên. - Lời này thật không? Lý Nhị chưa hỏi thì Ngụy Trưng đã hỏi trước, Lý Nhị liền ngừng hỏi, nheo mắt xem Vân Diệp ứng phó thế nào, hiện giờ ông ta tin con người có thể bay lên được, Lý Thái đã chứng minh điều này. Nhưng chứng minh thì chứng minh, cách của Lý Thái còn con đường dài phải đi, hiện giờ hắn mới chỉ đưa được người ta tới Tây Thiên. Phòng Huyền Linh thấy trên mặt Vân Diệp hiện lên nụ cười quen thuộc thì chuông báo động reo vang, ông ta nhớ rõ, khi Vân Diệp xẻo thị hộ bộ chính là cái bản mặt này, dùng bốn miếng sắt bán mấy vạn quan tiền cũng là bản mặt này, gần nhất là bản mặt này khi chuẩn bị mua hải đảo ở cửa sông Trường Giang. Quả nhiên Vân Diệp rời hàng nói với văn võ toàn triều: - Đánh cược, một nghìn ngân tệ làm cơ sở, nếu ta không bay lên được, sẽ trả số tiền này, nếu bay lên được thì Vân mỗ cười mà nhận vậy. Lý Nhị thấy Vân Diệp giở lại mánh cũ thì lập tức yên tâm, dựa lưng vào ghế xem y biểu diễn, chỉ cần Vân Diệp đề xuất đánh cược là y thắng chắc rồi, tuy chuyện này khoa trương một chút, kỳ quái một chút, ông ta vẫn cho rằng tên tiểu tử này thắng. - Không thể nào! Không ngờ người đầu tiên nhảy ra là Lý Thái, tên này hơi điên rồi, hắn nghe nói Vân Diệp cũng đang nghiên cứu cách bay lên trời, nhưng chưa bao giờ coi ra gì, cho rằng Vân Diệp không thể vượt qua mình, mình có nguồn lực lớn nhất trên đời, làm ngày làm đêm chỉ có chút manh mối, khoảng cách bay lên được còn rất xa. Vân Diệp suốt ngày chơi bời, gần đây nghe nói y chủ chính binh bộ, bằng vào cái gì y vượt qua mình? - Ta đánh cược với ngươi, nể tình bằng hữu ta đặt ít một chút, một vạn ngân tệ, lập khế ước luôn. Lý Nhị thấy Lý Thái nói thế lại có chút lo lắng, lo không bay lên trời được thì làm sao? Vì luận ai hiểu Vân Diệp nhất thì đó là Lý Thái, Lý Nhị phát hiện nhi tử mình nóng rồi, không phải đóng kịch với Vân Diệp. Vân Diệp có chút tức tối, lấy triều vật chỉ Lý Thái không nói ra lời, Lý Thái hả hê nói: - Ai bảo ngươi phét lác, ngươi có thể đưa người lên trời, ta hoàn toàn tin, nhưng vào lúc này ngươi dám buông lời ngông cuồng đó là tự làm tự chịu, dù sao Vân gia nhiều tiền, coi như quyên cho nạn dân. Trên triều đường luôn có kẻ hận Vân Diệp không chết, ví như Lệnh Hồ Đức Phấn, ông ta vốn không hy vọng báo thù được Vân Diệp nữa, không ngờ có lúc vén mây thấy trăng, Vân Diệp phét lác bị vạch trần. - Lão phu cược Vân hầu không thể bay được lên trời trước khi tuyết ngừng rơi, năm nghìn ngân tệ! Lão già cực kỳ độc ác, định chắc luôn thời gian, tránh Vân Diệp chơi trò văn tự. Lý Thừa Càn lo Vân Diệp thua khuynh gia bại sản, vì người cược Vân Diệp không bay lên được rất nhiều, ví như Trường Tôn Vô Kỵ cười âm hiểm đặt một vạn ngân tệ, còn đặt mấy nghìn ngân tệ nhiều không kể siết. Bay lên trời là khó khăn mà mấy năm qua Đại Đường toàn lực công phá, Lý Thái, Hi Mạt Đế Á vì nó mà nỗ lực bao nhiêu, Lý Thừa Càn hiểu rất rõ, hắn không tin Vân Diệp có thể bay lên được. Thấy Vân Diệp mặt mày rầu rĩ, vi thế không đành lòng, lấy dũng khí đặt một vạn ngân tệ Vân Diệp có thể bay lên được, coi như trọn tình huynh đệ. Lão Trình, Lão Tần, Lão Ngưu, Lão Úy Trì cũng thở dài đặt Vân Diệp có thể bay được, bọn họ cho rằng đó là nghĩa vụ của mình, con ngươi Lý Tịnh co lại thành mũi kim, trực giác lãnh binh nhiều năm cho ông ta biết trong này có chuyện gian trá! Nhưng chuyện bay lên trời làm người ta quá khó tưởng tượng, do dự hồi lâu, quyết định đứng ngoài, khi không nắm rõ sự thế, ông ta luôn làm thế.