Đường Chuyên

Chương 1092

Vân Diệp không nói với Lý Thái rằng triều Minh có một người tên Vạn Hộ từng làm như thế, kết quả bị nổ cho tan xác, dùng thuốc nổ làm lực đẩy chỉ có thể là tên lửa, máy bay nguyên thủy cũng không bay như thế. - Không tệ đâu, ngươi chỉ mới bắt đầu nghiên cứu đã có phát hiện, cứ nghiên cứu thế này ta lo có ngày ngươi sẽ bay lên mặt trăng, ngươi tính phải làm sao? Vân Diệp không thể phá hỏng nhiệt tình bay lượn của hắn, chỉ có thể không ngừng cổ vũ. Lý Thái vui vẻ nói: - Ta định làm một cái thuyền đặc thù, ta ngồi bên trên, đằng sau buộc tên lửa ra Khúc Giang thử, xem xem rốt cuộc nó có thể bay lên không? - Nếu ngươi lắp cho thuyền hai cái cánh, ta khẳng định ngươi sẽ bay lên, vấn đề khó đảm bảo ngươi bay lên rồi còn giữ được mạng, thuốc nổ phát nổ quá nguy hiểm. - Ha ha ha. Chỉ cần bay lên là được, còn có thể bay tiếp được không thì tính sau, cùng lắm ta kiếm con lợn cho lên. Ha ha, thứ đầu tiên nhảy dù là lợn, không ngờ lần đầu bay lên vẫn là lợn, Lý Thái ta lại không có duyên với thời khắc vĩ đại như thế. Khi bảo phó nhân châm thuốc nổ trên thuyền thì Hàn Triệt đưa Vân Mộ tới xem, giờ nghe thấy Lý Thái định bay, có vẻ có khả năng này thật, xen mồm vào: - Có thể bay được thật sao? Vân Diệp gật đầu: - Có thể, lý luận này hợp lý, chỉ xem tình huống thực tế, à Thanh Tước, ta còn chưa giới thiệu lại Hàn Triệt với ngươi, hắn thịt cha hắn rồi, hiện Bạch Thạch cung do hắn định đoạt, lần này tới Trường An là để bán chu sa. Ta nghe nói hoàng cung dùng rất nhiều, ngươi xem xem có thể mua hết không, đều là chu sa thượng phẩm, ta không muốn bán cho đám đạo sĩ, bọn chúng chỉ biết mang luyện đan, phí phạm thứ tốt. Lý Thái cao hứng chúc mừng Hàn Triệt giết được cha mình, hắn biết chuyện của Hàn Triệt, nếu đặt hắn vào vị trí đó thì hắn đã điên lâu rồi, cơ bản không thể sống được tới lớn thế này. Hàn Triệt thoát được gông cùm, áp lực của hoàng gia cũng biến mất, đây đúng là chuyện đáng chúc mừng. - Tiểu Triệt, hiện giờ tiền trang đang thắt chặt chi tiêu, khó mà lấy được nhiều vàng bạc mua, nhưng chu sa thượng phẩm xưa nay chưa bao giờ thiếu người mua, nên ta muốn dùng thứ khác đổi được không? Ngươi cũng biết ta còn có chút hương liệu. Hàn Triệt nghĩ một lúc nói: - Hương liệu thì khỏi, ta cần lương thực, Bạch Thạch cung hết lương thực rồi, ta không muốn giết người cướp bóc, chỉ muốn trao đổi. Vân Diệp cười nói xen vào: - Tiểu Triệt, ngươi không phải người làm ăn, biết số chu sa này đổi được bao nhiêu lương thực không? Chỉ cần nhân khẩu Bạch Thạch Cung không quá một vạn thì các ngươi đủ ăn hai mươi năm, nhiều lương thực như thế ngươi mang về thế nào? Đừng nói với ta đường tới Bạch Thạch cung rất dễ đi, núi sâu rừng thẳng, vận chuyển là phiền toái lớn. Hàn Triệt tuyệt đối tin tưởng hai người này sẽ không lừa mình, một vạn người ăn hai mươi năm, vậy một nghìn sáu trăm người chẳng phải ít nhất ăn trong một trăm năm? Còn số này quả thực vô cùng khủng bố. - Còn nữa, ở Đại Đường mua bán lượng lớn lương thực như thế cần quan phủ phê duyệt, tư nhân không kiếm được nhiều lương thực như thế. Vả lại các ngươi cũng không ăn hết, không bằng ngươi lấy một phần lương thực, đủ cho ăn hai năm, còn lại đổi ra tiền và hương liệu, đồ gốm, pha lê. Tự mình mở một cửa hiệu, như thế Bạch Thạch cung có thu nhập ổn định, sau này ngươi không cần lo lắng vì chuyện lương thực nho nhặt này nữa. Hàn Triệt vô cùng cao hứng, không ngờ thứ của mình đáng tiền như thế, vốn tưởng mình mang theo hai mươi xe chu sa, có thể đổi được trăm xe lương thực là khá lắm rồi, không ngờ đổi được nhiều như thế. Trong tay hắn tới một chưởng quầy cũng không có, đành dựa vào Vân Diệp giúp mình. Lý Nhị nhanh chóng biết được chuyện của Hàn Triệt, vui vẻ vì Hàn Triệt giết cha mình, từ biểu hiện hai năm Hàn Triệt ở Lĩnh Nam mà xét, hắn giống một người trẻ tuổi thông tuệ, mà không phải kẻ cùng hung cực ác. Chỉ cần Bạch Thạch cung chấp nhận hòa vào xã hội, Lý Nhị rất tán đồng, có cái lệ này, đám thế ngoại cao nhân làm người ta căm ghét kia cuối cùng sẽ dần dần hòa vào xã hội. Không ai hiểu hậu quả đáng sợ của thành hôn cận huyết hơn Lý Nhị, hoàng gia cũng chú trọng huyết mạch thuần khiết, Bạch Thạch cung đi tới giai đoạn này, diệt vong là kết quả duy nhất, chỉ cần thành lập thương hiệu sẽ không có cách nào chặt đứt liên quan tới thế tục nữa. Trong nội tâm của Lý Nhị đã xóa bỏ Bạch Thạch Cung khỏi danh sách kẻ địch rồi, bỏ mặc là cách đối phó tốt nhất với những n gười này. Hàn Triệt vì chuyện này viết một bức thư ngôn từ thành khẩn nhờ Lý Thái đưa cho hoàng đế, ngạo khí của Bạch Thạch Cung vẫn còn, thuần phục là không thể, nhưng Hàn Triệt đảm bảo sẽ tuân thủ chế độ hiện tại, tôn trọng quyền uy của hoàng đế. Từ trong bức thư đó Lý Nhị nhìn ra nhiều tin tức, ví như Bạch Thach cung không nằm trên lãnh thổ Đại Đường, tuy Hàn Triệt không nói với bất kỳ ai ở vị trí nào, nhưng ít nhất Lý Nhị, Vân Diệp, Lý Thái đều đã biết vị trí đại khái của họ, vì từ thời gian vào Đại Đường và tiếp tế là có thể đoán ra. Chu sa ở Trường An vô cùng thiếu thốn, khi Vân Diệp tuyên bố trong tay có lượng lớn chu sa, người mua ùn ùn kéo tới, ngay cả nhà huân quý cũng thường xuyên dự trữ chu sa để trị bệnh, vẽ thần phù, cúng tế tổ tông không thể thiếu chu sa, vì nó còn có một cái tên khác là " thần tiên huyết"! Hàn Triệt không hứng thú với đống kim tệ trong phòng khách của Vân gia, mà vui vẻ giúp Lý Thái chuẩn bị thí nghiệm, mùng một Tết sẽ thử nghiệm lần bay đầu tiên của nhân loại. Hàn Triệt một lòng muốn cùng lợn tranh đoạt lần đầu tiên được bay bị Vân Diệp chửi cho một trận, trước khi đảm bảo tuyệt đối an toàn, không thể để con người làm vật hi sinh. Toàn Trường An mong đợi lần phi hành này, chỉ cần bay lên được là có thể ghi vào sử sách, Lý Nhị vì thế miễn Lý Thái việc thủ mộ, để hắn chuyên tâm chuẩn bị, sau khi cha chết, ông ta liền một hơi triệt tước vị của mười sáu nhà, không khí ở Trường An quá ngột ngạt, cần chuyện vui hòa hoãn. Quả thực cái chết Lý Uyên gây ra sóng gió không nhỏ, làm lòng người hoảng loạn, tới cả Vân gia vốn tưởng chừng không liên quan cũng cuốn vào, mấy ngày qua Tân Nguyệt vô cùng sợ hãi, luôn lượn quanh Vân Diệp! Không thấy trượng phu đâu là cuống cả lên, đi vòng vòng, thậm chí lớn tiếng gọi. Vân Diệp biết nàng sợ cái gì, cho nên cố gắng không ra khỏi nhà, chỉ cần có cơ hội là nắm tay nàng, để nàng cảm giác được sự tồn tại của mình. Chuyện của Lương quốc công An Hưng Quý làm nàng sợ lắm, một thế gia yên lanh mà sụp đổ trong khoảnh khắc. Vân Diệp trước kia không muốn kết giao với An gia, do Tân Nguyệt tự ý giao hảo với An gia, Lý Nhị từ An gia tìm được vô số thư tín, trong đó có thư từ qua lại với Vân gia, dù chỉ là thư tín qua lại chuyện kinh doanh, nhưng vào thời điểm này lại vô cùng nghiêm trọng. An Hưng Quý và đệ đệ An Tu Nhân bị Lý Nhị gán tội danh "lòng mang oán hận", nên tước vị mất, đất phong bị thu hồi, chỉ giữ lại tài sản vốn có. Ba nhà Vũ Văn Sĩ Cập, Tiền Cửu Lũng, Lý Mạnh Thường bị liên lụy, cùng bị giáng tước, đất phong bị chia lại, một bố phận lớn biến thành quan điền. - Phu quân, hay là, hay là, hay là chàng bỏ thiếp đi, như thế nhà ta không bị thiếp thân liên lụy nữa. ………. HẾT! Vạn Hộ - sinh: không rõ, chết không rõ, chỉ biết sống vào năm 15XX! Tương truyền rằng Vạn Hộ là một viên quan nhỏ của triều Minh. Khi đó, kỹ thuật tên lửa và pháo hoa của Trung Quốc đang dẫn đầu thế giới, điều này đã khiến ông nảy ra suy nghĩ đi thám hiểm ngoài vũ trụ. Vạn Hộ đã chế tạo ra chiếc ghế tên lửa, trên ghế buộc 47 quả tên lửa. Một hôm, Vạn Hộ ngồi lên ghế rồi sai gia nhân dốt các dây dẫn. Thật bất hạnh, tên lửa phát nổ, sau khi đám khói tan đi, phần còn lại chỉ là thi thể của ông