"Hoàng thượng, hay là chúng ta suy nghĩ một biện pháp khác đi! ? Không nhất định phải đi Thiên Tuyệt Sơn ! ?" Lam Vũ mở miệng. Dù sao, bình thường Tử Dạ không thích nói chuyện, mỗi lần nói chuyện nhất định có đạo lý của hắn. Chỗ đó nguy hiểm như vậy, không đi thì tốt hơn. Bọn họ thì không sao, nhưng Hoàng thượng là bậc cữu ngũ chí tôn cao quý, đương nhiên không thể mạo hiểm như vậy! Lúc trong lòng Lam Vũ đang suy nghĩ, lại thấy trên mặt nam nhân lạnh băng, đôi mắt màu hổ phách lộ vẻ kiên định! "Chỉ cần có thể cứu Nhạc nhi, cho dù Thiên Tuyệt Sơn hiểm trở như thế nào, trẫm cũng nhất định phải đi!" . . . Thân thể vô cùng nặng nề, giống như bị một tảng đá lớn đè nặng xuống, động một cái cũng không thể. Đôi mắt cũng gắt gao nhắm lại, muốn mở to nhưng không mở ra được, giống như bị dính kẹo cao su vậy. Bốn phía hoàn toàn hắc ám, chỉ là thân thể cũng đang lắc la lắc lư. Chẳng lẽ, bây giờ nàng đã chết rồi sao! ? Nàng rơi vào trong sông đã chết, cho nên thân thể của nàng mới có thể lắc la lắc lư! ? Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc, đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh, giống như có người ở bên tai nàng, yên lặng gọi nàng vậy. "Nhạc nhi, ngươi nhất định phải tiếp tục cố gắng, ta không thể mất đi ngươi, Nhạc nhi. . ." Là ai đang gọi nàng! ? Là Huyền Lăng Thương sao! ? Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được vui vẻ, lập tức càng cố gắng mở mắt ra. Chỉ là, cho dù nàng cố gắng như thế nào, đôi mắt nàng cũng vô cùng nặng trĩu, làm sao đều không mở ra được. Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc mệt mỏi, chỉ cảm thấy một cơn ủ rũ kéo tới, lại lần nữa mất đi ý thức. . . . . . "Hoàng thượng, trước tiên người nghỉ ngơi và ăn chút gì đó đi đi! ? Cả ngày nay người chưa ăn gì, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ không thể chịu được! ?" Xe ngựa đã ngừng, tất cả mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Lam Vũ mỗi tay cầm một cái bánh bao, vẻ mặt lo lắng đứng phía sau xe ngựa, lẳng lặng nhìn người nam nhân cao quý đang ngồi trong xe. Nam nhân này chỉ xuống xe ra ngoài khi có nhu cầu, còn lại đều ở trong xe ngựa, yên lặng trông nom nữ nhân đang hôn mê kia. Sau khi đi thuyền thì đi đường bộ, đã qua năm ngày, tất cả người ngựa không ngừng tiến lên Thiên Tuyệt Sơn. Mà nam nhân trên xe ngựa, tâm tư của hắn luôn một mực dồn về nữ nhân hôn mê ở bên trong xe. Kẻ ngốc cũng nhìn ra được, nữ nhân này rất quan trọng đối với Hoàng thượng của họ! Chính là bởi vì như thế, Lam Vũ mới cực kì lo lắng. Dù sao, căn cứ lời Trình ngự y nói, nữ nhân trên xe ngựa có thể chịu đựng được đến Thiên Tuyệt Sơn hay không thật sự là một vấn đề. Cho dù thật sự chịu đựng được đến Thiên Tuyệt Sơn, ngọn núi Thiên Tuyệt Sơn hiểm trở, coi như bọn họ qua được cơ quan Vô Tình bà bà dày công bố trí, nhưng cầu Vô Tình bà bà xuất thủ cứu người lại là một vấn đề lớn. Nghĩ vậy, Lam Vũ chỉ cảm thấy con đường phía trước của bọn họ hoàn toàn đen tối. Nữ nhân này có thể sống tiếp đó là kỳ tích ! Về điểm này, tất cả mọi người đều không có bất cứ hy vọng gì, nhưng không dám nói ra. Chỉ im lặng đi theo bên người Hoàng Thượng, hướng tới Thiên Tuyệt Sơn. Chỉ là giờ phút này, bọn họ lại thấy Hoàng thượng im lặng, lặng lẽ canh giữ nữ nhân này, cả một ngày chưa ăn gì, Lam Vũ cực kì lo lắng. Trái ngược với Lam Vũ đang vô cùng lo lắng, nam nhân trên xe ngựa nghe được lời Lam Vũ nói, không quay đầu lại rồi mở miệng nói. "Trẫm không có khẩu vị." Nam nhân mở miệng, giọng nói nặng nề, ánh mắt tràn đầy lo lắng chưa từng rời khỏi nữ nhân trước mắt dù chỉ một chút. Suốt năm ngày nay, nữ nhân này chưa từng tỉnh lại. Sắc mặt của nàng, càng ngày càng tái nhợt. Vươn ngón tay thon dài, khẽ chạm vào gương mặt gầy gò của nàng, hắn chỉ cảm thấy cực kì đau lòng. Trong lòng vô cùng nặng nề, giống như có một tảng đá lớn đè lên, luôn chèn ép trong ngực hắn vậy, ngột ngạt khiến hắn không thở nổi . Nhạc nhi, ta thật vất vả mới gạt bỏ hết được muôn vàn khó khăn tìm thấy ngươi, ngươi thật sự muốn buông tay ta rời đi sao! ? Nhạc nhi, ta van cầu ngươi, tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn ta một chút, ngàn vạn lần đừng rời khỏi ta. . . Trong lòng người nam nhân không ngừng van xin, trên mặt càng nồng đậm đau buồn. Lam Vũ thấy vậy, chỉ là thở dài một hơi, trong lòng cũng chịu khổ sở. Đúng lúc này, Tử Dạ đi tới. Nhìn thấy Lam Vũ thở ngắn thở dài, lại liếc mắt nhìn nam nhân cao quý trong xe ngựa. Lập tức, hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói. "Hoàng thượng, sắp đến Thiên Tuyệt Sơn rồi, nếu như Hoàng thượng không ăn một chút gì, làm sao có sức lực lên núi đây! ?" Tử Dạ vừa xong, vốn dĩ người nam nhân cao quý đang trầm mặc, đầu tiên là nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ mọng, sau đó lập tức mở miệng nhàn nhạt nói. "Lấy bánh bao cho trẫm!" Nghe thấy lời này của nam nhân, Lam Vũ đầu tiên là nhìn Tử Dạ với ánh mắt tán thưởng, sau đó lại vô cùng cung kính lấy bánh bao cầm trong tay đưa cho nam nhân trên xe ngựa. Sau khi nhìn thấy nam nhân cầm bánh bao lên ăn, trong lòng Lam Vũ không khỏi cảm thán. Trên xe ngựa là Hoàng đế Thương Lang Quốc cao cao tại thượng của mọi người, vốn nên ở trong hoàng cung, trong cung điện nguy nga lộng lẫy, ăn sơn hào hải vị. Nhưng hiện tại, hắn lại tình nguyện tự hạ thấp địa vị, không ngại ngàn dặm xa xôi đi tới nơi hoang vu hẻo lánh này, chịu nhiều khó khăn, ăn bánh bao đến bọn họ còn cảm thấy rất khó ăn. Từ đó có thể suy ra được nữ nhân trong xe ngựa rất quan trọng đối với Hoàng đế bọn họ. Điều đáng quý nhất, chính là lòng chuyên nhất của đế vương ! Đây là thứ hàng ngàn nữ nhân trên đời tha thiết ước mơ có được! ? Nữ nhân này, thật sự là tích đức từ nhiều đời mới có may mắn thế này! ? Nhưng mà, vừa nghĩ đến tình trạng thân thể của nữ nhân này, Lam Vũ lại bắt đầu lo lắng. Nếu như nữ nhân này thật sự không chống đỡ nổi nữa, như vậy Hoàng thượng bọn họ . . . Nghĩ tới đây, Lam Vũ lại lần nữa thở dài một hơi, yên lặng lui xuống . . . . . . Đội xe lại hướng về phía trước chạy từ sáng đến tối, lúc hoàng hôn lúc, rốt cuộc đã tới mục đích, Thiên Tuyệt Sơn! Đứng ở dưới chân núi Thiên Tuyệt Sơn, nhìn mấy ngọn núi cao ngất trong mây kia, Lam Vũ không khỏi kinh ngạc trố mắt nhìn, trợn mắt há hốc mồm. "Ồ! Đây là Thiên Tuyệt Sơn! ? Quả thật cao chót vót!" Lam Vũ giật mình mở miệng la lên. Nhìn khắp một vòng, chỉ thấy ngọn núi Thiên Tuyệt Sơn này rất cao, cả ngọn núi trắng như tuyết như được tích lũy từ hàng năm. Giờ phút này, rõ ràng là ngày mùa hè nóng bức, dưới chân núi vẫn còn nóng bức, nhưng dưới chân núi Thiên Tuyệt Sơn này lại không giống như vậy! Ngọn núi phủ đầy tuyết, cao tận trời xanh! Hơn nữa ngọn núi cao chót vót, muốn đi tới dễ vậy sao! ? Lúc trong lòng Lam Vũ đang kinh ngạc, đột nhiên xe ngựa có hơi chấn động, nam nhân luôn một mực ngồi trên xe ngựa rốt cuộc nhảy xuống xe. Mấy ngày liên tiếp, hắn trừ ăn uống ngủ nghỉ ở ngoài, đối với dáng vẻ mình cũng chẳng quan tâm. Trải qua nhiều ngày đường xóc nảy cực khổ, trên mặt nam nhân lộ ra vài phần mệt mỏi. Đường nét gương mặt vốn rõ ràng, lúc này lại đầy râu ria lởm chởm. Chỉ là, đôi mắt màu hổ phách kia, vẫn vô cùng tinh anh, giống như một lưỡi kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, không người nào có thể bỏ qua! Ngẩng đầu lẳng lặng nhìn ngọn núi trước mắt, môi đỏ mọng Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là khẽ mấp máy một cái. Lập tức, hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói. "Tối nay mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại tinh thần, sáng mai xuất phát lên Thiên Tuyệt Sơn!" "Vâng!" Nghe được lời nam nhân nói, mọi người vội vàng đồng thanh lên tiếng, một mực cung kính mở miệng nói. Sau đó, mọi người liền bắt đầu công việc dựng lều trại, nấu cơm săn thú. Phải biết rằng, mấy ngày trước đây vì gấp rút lên đường, tất cả mọi người chỉ có thể ăn lương khô. Giờ phút này, ở chỗ này bốn phía đầy chim chóc và mãnh thú, bọn họ cũng phải săn thật nhiều, ăn thịt chim thú rừng, bổ sung tinh lực! Khác với công việc người khác, đầu tiên Độc Cô Ngạo Phong đến bờ hồ cách đó không xa rửa mặt qua loa một chút, sau đó vắt một cái khăn lông ướt quay về trên xe ngựa. Chỉ thấy nữ nhân trên xe ngựa, vẫn hôn mê như trước. Hàng mi cong cong, mũi ngọc thanh tú, môi anh đào, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo, hoàn mỹ. Nữ nhân yên lặng nhắm mắt, không nhúc nhích, nếu người nào không biết còn tưởng rằng nàng chỉ ngủ thiếp đi. Chỉ là, sắc mặt kia tái nhợt, gương mặt càng gầy gò, làm cho hắn thấy trong lòng chua xót không thôi. "Nhạc nhi, chúng ta đã đến Thiên Tuyệt Sơn, ngươi phải kiên cường, tiếp tục chịu đựng, ta nhất định sẽ khiến Vô Tình bà bà chữa trị cho ngươi." Nam nhân mở miệng, giọng nói dịu dàng từ trước đến nay chưa từng có, giống như lời thì thầm vậy. Vừa nói, nam nhân vừa cầm khăn lông ướt bắt đầu tỉ mỉ lau gương mặt và tay cho nữ nhân. Nam nhân động tác dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng giống như sợ làm đau nữ nhân trước mắt vậy, như không biết nữ nhân trước mắt này đang hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết đau. . . Lam Vũ đứng cách đó không xa , lẳng lặng nhìn một màn trên xe ngựa. Nhìn thấy đế vương cao quý nhất của bọn họ, giờ phút này lại hạ thấp thân phận vô cùng ôn nhu chà lau gương mặt và tay nhỏ bé cho nữ nhân đang hôn mê kia, trong lòng vô cùng cảm động. "Tử Dạ, trước kia ta chỉ cảm thấy Hoàng thượng chúng ta lạnh lùng vô tình, lại không nghĩ tới, Hoàng thượng chúng ta lại là nam nhân chung tình nhất trên thế giới này! Ngươi nhìn đi, trước kia Hoàng thượng chưa từng quan tâm dịu dàng với một nữ nhân nào! ? Chỉ hy vọng cô nương này có thể qua khỏi, thì không nên phụ lòng một mảnh chân tình mà Hoàng thượng chúng ta đối với nàng mới phải a. . ." Lam Vũ mở miệng nói, cảm thấy trong lòng vô cùng cảm động, khóe mắt có hơi đỏ. Mặc dù, hắn chưa từng trải qua tình yêu nam nữ, nhưng giờ phút này lại thấy dáng vẻ này của Hoàng thượng bọn họ, chỉ cảm thấy vô cùng cảm động.