Đường cẩm

Chương 4 : Lần đầu gặp mặt.

Lời mới nói được một nửa, bỗng nhiên Tạ Tranh ngẩng đầu lên, khi đối diện với ánh mắt ân cần của Tiêu Nhàn, nàng chỉ nhẹ cười rồi cúi đầu. Đối với vị hôn phu Lục Dục Diễn, Tạ Tranh có chút xa lạ. Năm năm trước, lúc Tạ Mộ Cẩm còn chưa rời đi, Tạ Tranh vẫn là khách của Tiêu gia, đúng lúc đó bắt gặp Lục Dục Diễn theo cha mẹ đến thăm Phó lão thái thái, hai nhóm người cách nhau nửa khu vườn vội vàng liếc mắt một cái. Mẹ của Lục Dục Diễn rất coi trọng mắt duyên, hỏi thăm Tiêu gia hai câu, cha của Lục Dục Diễn là Lục Bồi Nguyên nghe nói là tiểu thư của Tạ Mộ Cẩm gia thì lập tức sinh ra ý nghĩ muốn kết thân. Cha mẹ là người mai mối, Lục gia và Tạ gia cao hứng bừng bừng muốn làm thông gia, thời điểm Tạ Tranh vẫn còn u mê không hiểu, hôn sự này đã được quyết định. Chuyện về Lục Dục Diễn, Tạ Tranh không biết nhiều lắm. Hắn lớn hơn nàng hai tuổi, sinh ngày mùng bảy tháng mười một, khi đó Tạ Tranh nghe thấy Tạ Mộ Cẩm nói rằng hai nhà hợp bát tự, trí nhớ của nàng vô cùng tốt, những thứ nghe qua nhìn qua sẽ không dễ dàng quên, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Nếu nói đến, cũng là do bị Tiêu Nhàn trêu ghẹo, luôn nói về hắn nửa thật nửa giả. Đến khi Tạ Tranh và Tiêu Nhàn lần lượt rời khỏi kinh thành, Tiêu Nhàn đã không còn biết tình hình của Lục Dục Diễn, cũng không thể cùng trò chuyện với Tạ Tranh. Cho nên, ấn tượng của Tạ Tranh về Lục Dục Diễn chỉ dừng lại vào năm năm trước. Gặp lại rồi nói sau… Tạ Tranh thở dài, Mọi việc đều do Lục bá phụ quyết định, dù sao cũng là đại sự, vốn không phải là do hắn làm chủ. Tiêu Nhàn nắm tay Tạ Tranh, an ủi: Thật ra cũng không nói trước được, ngủ sớm đi. Tạ Tranh gật đầu. Đêm nay, nàng ngủ vô cùng bình yên. Có xe ngựa, ở phía trước rất xa, một đêm trước đã vào kinh, có lẽ là Gần hương tình e ngại, Tạ Tranh không ngủ được, lăn qua lộn lại cho đến khi trời tờ mờ sáng thì mới nhắm mắt. Lúc Tiêu Nhàn đến, Tạ Tranh cũng không thể tiếp tục ngủ, nhanh chóng đứng dậy rửa mặt chải đầu, sau đó tới nhà bếp lấy thức ăn. Cầm hộp đựng thức ăn trở về, vừa lúc Thiển Chu giúp Tiêu Nhàn chải đầu xong. Đặt hộp thức ăn lên bàn, mở nắp rồi lấy ra một chén canh đậu xanh cùng một đĩa bánh gạo, Tạ Tranh nói: Trong dịch quán không có đồ ăn ngon, tiểu thư ăn tạm, chờ sau khi quay về phủ sẽ sai nhà bếp chuẩn bị cho tiểu thư những món mà người thích. Ánh mắt của Tiêu Nhàn lộ rõ ý cười:Dọc đường đi đều ăn như vậy, ta đâu có giống muội, tham ăn thích uống. Tạ Tranh thích ăn, nhưng đều là chuyện đã qua, không nghĩ rằng đã năm năm rồi Tiêu Nhàn vẫn còn nhớ kỹ, nàng cười khổ nói: Tiểu thư đừng chê cười nô tỳ. Một tiếng nô tỳ làm cho ý cười trên mặt Tiêu Nhàn biến mất, nàng đứng dậy đi tới, nắm lấy tay Tạ Tranh, giọng nói có vài phần khổ sở, không được tự nhiên: A Tranh, ta vẫn còn quen việc muội gọi ta là tỷ tỷ, tỷ tỷ dễ nghe hơn. Tạ Tranh nhìn xuống dưới, nói: Tiểu thư, nô tỳ là A Đại. Tiêu Nhàn thở dài một hơi, nghĩ đến việc hôm nay sẽ vào thành, cho dù là thói quen hay không phải thói quen thì cũng phải thay đổi, đành nhẫn nhịn gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn để cho Tạ Tranh hầu hạ nàng dùng điểm tâm. Từ dịch quán đến cửa kinh thành, đi xe ngựa chỉ mất nửa ngày. Gần rời khỏi cửa thành, tiếng người ở bên ngoài toa xe lại càng rõ, vô cùng náo nhiệt, xe ngựa đi chậm lại. Đã qua hai khắc nhưng xe ngựa đi trước vẫn rất nhiều, Hứa ma ma thầm nói, tự nhủ kỳ quái, ló đầu ra hỏi phu xe một tiếng rồi mới quay vào trong toa xe. Tiểu thư. Hứa ma ma bẩm, Mấy ngày nay trong thành không hiểu sao có cái vụ án gì đó, nha môn đang điều tra, không nói đến việc bách tích ra vào thành, ngay cả xe ngựa của quan lại cũng bị kiểm tra nên sẽ tốn ít thời gian, chúng ta đợi một chút. Thiển Chu mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nói: Cái gì mà đại án? Ngay cả xe ngựa của quan lại cũng bị kiểm tra, hơn nữa lại là nữ quyến, quan binh thủ thành nào đó, kẻ nào có thể chịu trách nhiệm được? Nói đúng à nha. Hứa ma ma líu lưỡi, Không biết người nào trong nha môn nghĩ ra chuyện này? Tạ Tranh cũng không lo lắng, cho dù trong kinh có điều tra vụ án nào đó thì cũng không liên quan đến nàng, nàng lại đang ngồi trên xe ngựa của Tiêu gia, có thân phận thích hợp. Lại đợi một khắc nữa, mới đến phiên Tiêu gia. Tiêu Bách ở xe ngựa phía trước sai người đến truyền lời, cách màn xe nói: Tiểu thư, ngày hôm nay dẫn người đi kiểm tra thực chất Diễn nhị gia, lão gia nói, đều là người nhà thân thích, chẳng qua ở cửa thành nhiều người không tiện, cho nên tiểu thư mang mũ có màn che để Diễn nhị gia tới kiểm tra, nha môn quy củ, tránh để va chạm. Diễn nhị gia? Lục Dục Diễn? Tiêu Nhàn quay đầu nhìn về phía Tạ Tranh, Tạ Tranh cũng kinh ngạc không thôi, vào kinh sớm hay muộn cũng sẽ phải gặp Lục Dục Diễn, chỉ là Tạ Tranh không ngờ rằng sẽ gặp nhau ở cửa thành. Cái này gọi là gì? Oan gia ngõ hẹp? Tiêu Nhàn đội mũ lên, Tạ Tranh cải trang thành nha hoàn, hiển nhiên không thể đội mũ có màn che, đành phải hít sâu một hơi, nghiêm chỉnh ngồi trên xe. Màn xe bị vén lên, ánh mặt trời giữa trưa tháng bảy vô cùng chói mắt, trong chốc lát đã len vào. Có người đứng ở bên ngoài, dáng người cao to ngăn lại nửa phần ánh sáng, bóng của hắn nghiêng xuống, vừa vặn ở trên người Tạ Tranh. Tạ Tranh theo bản năng liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt, cúi đầu cung kính. Chỉ liếc mắt một cái, dù cho nàng có nhanh chóng nhìn qua cũng nhớ rất kỹ, tuy là không thấy rõ do bị ánh sáng che mất nhưng Tạ Tranh biết được, kia đúng là Lục Dục Diễn, là vị hôn phu đã năm năm qua nàng chưa từng gặp lại. So với thiếu niên nàng thoáng nhìn qua ở vườn Tiêu gia năm xưa thì đã cao hơn nhiều. Hứa ma ma cùng Thiển Chu hành lễ với Lục Dục Diễn, Tạ Tranh cũng vội vàng làm theo, nói một tiếng, Diễn nhị gia. Lục Dục Diễn lẳng lặng vào trong toa xe, đôi mắt hoa đào hẹp nhỏ, con ngươi bình tĩnh nhìn bốn người. Tiêu Nhàn cách màn che nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn dường như dừng lại ở trên người Tạ Tranh, nàng vội vàng hắng giọng một cái, nói: Lúc nào biểu ca cũng canh cổng thành để kiểm tra sao? Lục Dục Diễn chuyển tầm mắt về phía Tiêu Nhàn: Công vụ trên người, thứ lỗi. Giọng nói của hắn lành lạnh, giống như ngày xuân hóa tuyết, tia lạnh thổi vào trong lòng, thổi giữa mà hè nóng bức, Tạ Tranh theo bản năng định ngước lên nhìn nhưng lại nhanh chóng nắm chặt lấy khăn con, ngăn trở lại ý định của mình. Màn xe buông xuống, ngăn cách ánh mắt của Lục Dục Diễn, ngăn lại ánh mặt trời, khiến cho tâm Tạ Tranh chợt rơi xuống. Xe ngựa vào thành, không nhanh không chậm. Tiêu Nhàn cởi mũ che mặt, nói nhỏ vào tai Tạ Tranh: Ta cảm thấy khi đó hắn nhìn muội có chút kỳ lạ, muội có cảm thấy thế không? Tạ Tranh lắc đầu, như vậy cũng đâu có gì là kỳ lạ, chỉ là bởi vì các nàng chột dạ nên mới cảm thấy như vậy: Đã hơn nửa tháng, tin tức sớm truyền vào trong kinh, tin đồn vị hôn thê tự tử cùng tình lang, hắn tất nhiên sẽ vô cùng mất mặt. Ta đoán hắn rất hận ta, nếu nhận ra ta nhất định sẽ không bỏ qua, ít nhất cũng muốn cầm con dao găm hung hăng đâm ta một nhát. Tiêu Nhàn véo nhẹ chóp mũi nàng: Vị hôn thê ấy à, chỉ cần nhìn duy nhất một lần từ xa, hắn đại khái cũng có thể nhớ rõ. Hắn không giống ta, vừa gặp qua là không quên được, hắn sao, chỉ sợ là không nhớ nổi. Tạ Tranh nói. Nói vườn của Tiêu gia nhỏ thì không phải, khi đó còn chưa biết hai nhà sẽ hứa hôn, Lục Dục Diễn mặc dù thấy rõ nàng nhưng sẽ không để trong lòng, huống chi lại là năm năm trước, nàng còn là một tiểu nha đầu mười chín tuổi. Tiêu Nhàn nghiêng đầu, nói nhỏ: Ai biết được, nếu như lúc trước không nhớ rõ thì sau khi việc này xảy ra, hắn mất hết thể diện, hàng ngày nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến, nói không chừng cũng bắt đầu muốn nhớ tới.