Đường cẩm

Chương 3 : A đại.

Thế nào? Chẳng lẽ con sợ làm liên lụy đến chúng ta? Tiêu Bách hiển nhiên cũng không quan tâm, Nhàn nhi quen con khi nó mười tám tuổi nên mới có thể nhận ra con, ngoài ra ai có thể biết được? Nếu con có ý tốt, Lục gia cũng sẽ không vì thế mà bỏ mặc con, Tiêu gia và Lục gia là thông gia với nhau, nếu ta bỏ mặc con thì về sau biết ăn nói thế nào với Lục gia? A Tranh, con một đường đến, không có bằng chứng, không có tín vật, Lục gia muốn xác định thân phận của con thì sẽ thế nào? Tạ Tranh im lặng, nàng biết Tiêu Bách đúng, mặc dù ban đầu nàng không hề có ý định sẽ xin Lục gia giúp đỡ, nhưng cũng không ngây thơ đến nỗi mà tưởng rằng chỉ cần há miệng là có thể sống sót ở kinh thành, báo thù cho cha mẹ. Dù vậy Tạ Tranh cũng không muốn lợi dụng Lục gia, nàng mới chỉ gặp qua người nọ có một lần mà thôi, nàng cũng không muốn lợi dụng Tiêu gia, nàng lo cho Tiêu Nhàn, sợ Tiêu gia sẽ liên lụy, gặp tai họa. Không muốn liên lụy tới người khác, lại không thể chỉ dựa vào chính mình, tựa như vô lực, không biết nên làm thế nào. Tiêu Nhàn nhìn Tạ Tranh, tiến lên cầm tay nàng, khuyên nhủ: A Tranh, trên đời này không nhiều chuyện có thể chu toàn cả hai mặt, muội nghe lời cha ta đi. Tiêu Bách suy nghĩ kỹ càng, vuốt nhè nhẹ nhẫn ngọc, nói: Dù sao ở trong bóng tối cũng tốt hơn ngoài sáng, con chớ để lộ tên thật, cứ lấy thân phận là nha hoàn của Nhàn Nhi, tên A Đại vào kinh đi. Cho dù một ngày nào đó có người thực sự nhận ra con thì cũng không cần sợ, kẻ giết người không phải là con, có lão phu nhân của Tiêu gia ở đây, ai dám động đến con? Lời này không giả. Lão phu nhân Tiêu gia là tỷ tỷ ruột của Tiên hoàng hậu, rất được Thánh Thượng coi trọng, lần này thân thể không khỏe, Tiêu Bách ở bên ngoài đã bị triệu hồi về thành thăm. Nếu không phải Phó lão thái thái cố chấp muốn Tiêu Bách ra ngoài để trưởng thành hơn thì chỉ cần mở miệng cũng có thể làm cho Tiêu Bách quay về kinh nhậm chức. Nói đến như vậy mà Tạ Tranh lại từ chối thì không được thích hợp cho lắm, nàng gật đầu, nói lời cảm ơn với Tiêu Bách, sau đó cùng Tiêu Nhàn lui ra ngoài. Đứng dưới hành lang, nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran kịch liệt, Tạ Tranh lại cảm thấy kiên định hơn một chút. Đã qua nửa tháng trăng, nàng luôn hốt hoảng lo sợ, chưa từng có lúc yên bình như vậy, giờ phút này nhớ lại, thậm chí còn cảm thấy có chút không chân thực. Đáng tiếc, những thứ kia không phải là giấc mộng. Tiêu tỷ tỷ. Tạ Tranh lên tiếng gọi Tiêu Nhàn, ngờ vực hỏi, Ta thành A Đại, vậy A Đại kia đâu? Hồi nhỏ khi còn ở kinh thành, khi Tạ Tranh đi qua Tiêu gia, ngoại trừ nha hoàn thân cận của Tiêu Nhàn, trưởng bối có kêu một nha hoàn xấp xỉ tuổi nàng tên A Đại tới hầu hạ, trong ấn tượng của Tạ Tranh, cả ngày tiểu nha hoàn đều vui tươi hớn hở. Nhắc tới A Đại, Tiêu Nhàn bỗng thấp giọng, nói: Ta theo cha đi Minh Châu, lúc ấy mẹ ta đưa A Đại cho ta, lần này về kinh, ngoài Hứa mụ mụ và Thiển Chu thì còn dẫn theo A Đại, không ngờ đột nhiên giữa đường A Đại mắc bệnh hiểm nghèo, không qua khỏi… Tạ Tranh nghe vậy thì giật mình, sinh tử một chuyện, lúc nào cũng chói tai. Tiêu Nhàn thấy nàng im lặng, nghĩ rằng nàng để ý, vội vàng nói: Lấy thân phận A Đại thỏa đáng chút, chuyện của nàng ta, ngoại trừ một vài người đi cùng biết thì không còn ai biết nữa, dù có người cố ý đến Minh Châu dò hỏi thì khi ấy A Đại vẫn đang theo ta về kinh, còn nữa, chuyện này cũng đã được năm năm, A Đại không có cha mẹ huynh đệ, trong kinh cũng không ai biết bộ dạng của nàng. Tạ Tranh vừa nghe đã biết Tiêu Nhàn hiểu nhầm, lắc đầu nói: Nghe tỷ tỷ nói, ta làm sao có thể để ý đây, đúng ra, chính ta cũng là một người đã chết. Không nên nói những lời như vậy Tiêu Nhàn ôm Tạ Tranh, vỗ nhẹ lưng nàng, Ta còn có một chuyện không hiểu, cho dù có người cố ý muốn nhanh chóng kết án, sao có thể nói tự tử vì tình thuận lợi như vậy? Muội vốn là người ngay thẳng… Tạ Tranh hạ mắt xuống, tránh ánh mắt của Tiêu Nhàn. Kết án vội vã như vậy, đó là vì quan trên sợ Tạ Mộ Cẩm làm hư thanh danh của mình nên nhanh chóng lau dọn sạch sẽ, nhưng không đến mức trong hai ba canh giờ ngắn ngủi đã có thể đánh nhịp định án, nhất định bên trong nha môn ở Trấn Giang có người liên quan đến chuyện này. Những người này là thuộc hạ của Tạ Mộ Cẩm, nữ quyến trong nhà cũng hay qua lại với Cố thị và Tạ Tranh, biết rõ ràng tình hình của Tạ Tranh, muốn nói là tự tử, tất nhiên cần bằng chứng. Nếu như theo lời Tiêu Nhàn, Tạ Tranh là người ngay thẳng, chỉ bằng những lời nói bôi đen không có chứng cứ, không khỏi khiến cho chân không đứng nổi. Sau khi đậy quan tài kết luận, người ta thấy trong phòng của Tạ Mộ Cẩm và Cố Thị có một bức thư. Bức thư là của Tiêu Nhàn viết gửi cho Tạ Tranh, bên trên ghi một câu: Gặp nhau đã muộn,muội cần gì phải nhớ đến. Cũng chính vì câu này, Tạ Tranh mới bị cho rằng sau khi hứa hôn vẫn không bỏ được tình lang. Tạ Tranh không nói với Tiêu Nhàn là vì sợ Tiêu Nhàn tự trách, nhưng khi Tiêu Nhàn hỏi tới, mãi một lúc nàng vẫn không nghĩ ra cách gì để viện cớ, đành thành thật trả lời. Quả nhiên, đáy mắt Tiêu Nhàn hiện rõ sự hối hận, nàng hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: A Tranh, muội nói ta cứu muội, nhưng rõ ràng ta là người hại muội mà… Bọn họ luôn muốn gán cho ta loại tội danh này, nếu không có bức thư đó của Tiêu tỷ tỷ thì cũng là thứ khác. Tạ Tranh cố gắng cười thật tươi, Nhưng ngày hôm nay nếu không phải tỷ tỷ nhận ra ta, có lẽ ta đã mất mạng rồi. Cái gì cũng có lý lẽ của nó, có thể Tiêu Nhàn vẫn cảm thấy áy náy. Trong lòng có tâm tư thật ra là nàng, nàng ở Minh Châu gặp được một nam nhân có dòng dõi quyền thế, tên Minh Châu, người nọ đã có hôn ước, Tiêu Nhàn đành phải chôn kín tâm tư, chỉ có thể viết thư nói cho Tạ Tranh. Tạ Tranh ở Trấn Giang năm năm, cũng không chịu sự gò bó giống như ở trong kinh, tính tình chút nhiều nhanh nhẹn, liên tục viết thư hồi âm vì tiếc thương cho Tiêu Nhàn, khiến cho Tiêu Nhàn nửa cười nửa mếu, viết một câu như vậy vào bức thư. Chỉ là không nghĩ tới được sẽ bị cắt câu lấy nghĩa, trở thành chứng cứ cho việc Tạ Tranh tự tử vì tình. Quả thực rất đáng mỉa mai! Tiêu Nhàn đưa mắt nhìn Tạ Tranh. Tạ Tranh có đôi mắt phượng vô cùng đẹp, đuôi mắt cong vút, lộ ra vài phần xinh đẹp nhưng lại không hề mang cho người khác cảm giác lẳng lơ, giống như ánh sao lấp lánh trên mặt hồ, làm cho người ta không khỏi chăm chú yên lặng ngắm nhìn. Tiêu Nhàn cũng từ từ bình tĩnh trở lại, nói: Không nói tới ta nữa, vẫn nên là nói muội, rốt cuộc chỗ Lục gia muội đã suy nghĩ kỹ chưa? Thực ra cha ta nói đúng, nếu muốn lại vụ án của cha mẹ muội, không thể không có sự giúp sức của bá phụ Lục gia. Dám xuống tay với mệnh quan của triều đình, há lại là người không có gia thế? Chỉ sợ kẻ hung ác kia cũng là một viên quan. Lật lại bản án không chỉ cần chứng cứ rõ ràng mà trên dưới còn phải lo thu xếp người. Trong triều có người dễ làm đại sự, nửa điểm không giả. Tạ Tranh gượng cười, Lục gia cũng thật xui xẻo, sau khi kết án bị người ta chê cười rằng con dâu thà chết chứ không chịu gả, muốn lật lại vụ án, lại muốn cố gắng hao tâm tổn sức dùng quan hệ để đi cửa sau. Bá phụ Lục gia… Tạ Tranh lẩm bẩm, Ta còn nhớ cha chồng ta thăng quan, đúng không? Là…Tiêu Nhàn đáp Hai năm trước thăng chức Đô Sát viện tả Đô Ngự Sử. Hàng chính nhị phẩm là quan to nhưng trong kinh thành vẫn chưa phải nhân vật lớn, tuy vậy chức quan Đô Sát viện cũng khiến cho khắp nơi nể mặt. Giống như lời của Tiêu Bách và Tiêu Nhàn đã nói, muốn lật lại vụ án của Tạ gia, được ông ta giúp đỡ, ắt sẽ thuận lợi hơn nhiều. Tạ Tranh dựa người vào cây cột ở hành lang, trầm mặc rũ con người xuống. Tiêu Nhàn suy nghĩ một lát, hỏi lại một câu thử thăm dò: Không nói bá phụ Lục gia, chỗ Diễn biểu ca…