Đường cẩm

Chương 2 : Tội danh.

Ban đầu Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, ba đời đi lên thì bắt đầu xuống dốc, tuy nhiên vẫn luôn là dõng dõi có truyền thống học tập cao, năm hai mươi tuổi Tạ Mộ Cẩm có tên trên bảng vàng nhưng thiếu mưu cầu, an phận làm Đại Lý Tự. *Đại Lý Tự: là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định. Thực tế khi làm quan đã được bảy tám năm, chính nhờ vào việc xử án vô cùng bản lĩnh mà thăng lên hàng quan Lục phẩm, lúc này đây mới được coi là làm quan thực sự. Năm năm trước rời thành để nhậm chức Trấn Giang Tri Phủ, mọi người đều đồn đại đây chính là đi độ vàng, lúc quay về thì có thể yên ổn lên làm Đại Lý Tự, sau này sẽ vô cùng kiêu ngạo. Một bước lên mây, vinh hoa cạch cửa. Chẳng qua, cuối cùng Tạ Mộ Cẩm vẫn không đợi được đến ngày hồi kinh. Đêm Thất Tịch hôm đó, Tạ Tranh lén lút ra khỏi thành đi phóng hoa đăng, lỡ mất thời điểm đóng cửa thành nên đành phải tá túc một đêm trong nhà của tẩu tẩu Triệu. Nàng hiếm khi ngủ sâu, khi tỉnh lại đã là giữa trưa, nghĩ tới việc về nhà nhất định sẽ bị mắng nhưng vẫn bình nứt không sợ vỡ, ăn mất một con gà mái của tẩu tẩu. Chính lúc đang cắn đùi gà, Triệu Bộ Đầu vội vã trở về, sắc mặt khó coi. Khi đó, Tạ Tranh mới biết được tin cha mẹ nàng mất, cho dù nàng có trở về thì cũng sẽ không còn ai trách mắng nàng nữa, giống như sét đánh giữa trời quang. Việc làm cho Tạ Tranh kinh ngạc hơn là không biết ở nơi nào lại xuất hiện tình lang, vài năm trước nàng đã hứa hôn, người nọ ở kinh thành, bây giờ ở trong thành Trấn Giang, ở đâu lại có tình lang? Triệu Bộ Đầu nói cho con biết, canh tư hôm đó, ngọn lửa bốc cháy từ phòng của con, chờ bọn nha dịch đi lấy nước tới dập lửa đã không còn kịp rồi, sau khi dập lửa thì thấy bên trong có bốn người chết cháy, rạng sáng Triệu Bộ Đầu mới vào thành làm nhiệm vụ, vừa chạy tới nha môn đã thấy định án rồi. Tạ Tranh bình tĩnh nói, chỉ có mình nàng hiểu rõ, mỗi một lời phát ra từ miệng đều đau như tim rỉ máu. Đó là cha mẹ nàng, là người thân của nàng, bọn họ không những đã chết mà còn chết vô cùng thảm, ngay cả thanh danh của Tạ gia cũng đã bị tội danh của Tạ Tranh làm dơ bẩn. Nói con có tình lang, lại phải đau khổ chịu hôn ước, cho nên vào đêm Thất tịch đã cùng tình lang tự tử trong phòng, kết quả bị cha mẹ phát hiện, trong lúc giằng co đã làm rơi vật dễ cháy nào đó, bản thân đã chết thì không sao, đằng này còn làm liên lụy đến cha mẹ,... Tạ Tranh cắn chặt môi dưới, mắt phượng hiện rõ sự tức giận, Thật buồn cười, trên đời này tại sao lại có chuyện hoang đường như vậy chứ! Tiêu Nhàn đừng ở một bên lẳng lặng nghe Tạ Tranh nói, theo bản năng mà siết chặt hai tay. Tuy đã nhiều năm rồi nàng và Tạ Tranh không gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên gửi thư qua lại, Tiêu Nhàn có thể vỗ ngực cam đoan, Tạ Tranh tuyệt đối không có tình lang, không kể đến việc Tạ Tranh đã sớm hứa hôn, bản thân cũng không phải người không biết nặng nhẹ, làm sao có thể làm ra loại chuyện tổn hại danh tiết như vậy? Nhưng toàn bộ tin đồn trong thành Trấn Giang đều được truyền đi rất nhanh, tuy rằng nàng không tin nhưng cũng không có bằng chứng chứng minh Tạ Tranh trong sạch. Chỉ đến khi gặp được Tạ Tranh, Tiêu Nhàn mới biết nàng không tin sai Tạ Tranh. Tiêu Bách ở trong phòng đi qua đi lại, thật lâu sau mới thở dài: Con cũng thật thông minh, cũng may là chưa có ra mặt. Tạ Tranh đau khổ cười. Nàng không phải chưa từng nghĩ qua việc này, chỉ cần lộ mặt, chuyện tự tử vì tình tự nhiên sẽ sụp đổ, cha mẹ nàng chết oan uổng, nhất định phải điều tra tới cùng, vì cha mẹ cũng như minh oan cho chính mình. Nhưng là Triệu Bộ Đầu không cho nàng làm việc khi nhất thời xúc động, ngăn cản nàng lại rồi hỏi: Không phải tự tử thì chuyện kia là vì sao? Những lời này giống như là đòn cảnh tỉnh, trong phút chốc Tạ Tranh đã tỉnh ngộ, nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Bình thường hạng người trộm chó trộm gà cũng không có gan đột nhập vào hậu viện phủ nha môn làm xằng làm bậy, kẻ xấu kia rõ ràng nhằm vào cả nhà bọn họ mà đến, muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết. Tạ Mộ Cẩm là mệnh quan triều đình, khi bị giết chết chắc chắn trở thành hung án, tất yếu sẽ điều tra rõ, không tránh được phải tốn một thời gian dài, kẻ xấu mới có thể phủi sạch sự việc, mà tự tử vì tình, hại chết cha mẹ chính là việc trong nhà, mọi người đều đã chết hết, kết án vô cùng đơn giản. Hiện tại chỉ có biện pháp này là tốt nhất. Trước mắt địch ở trong tối, Tạ Tranh đừng ở ngoài sáng, chỉ sợ còn chưa kịp hiểu hết mấu chốt đã bị người ta ám toán. Nàng cũng chỉ là nữ nhân cương trực bình thường, học trộm được một ít công phu nhưng đều là khoa chân múa tay, thực chất nếu gặp phải hung đồ thì ngay cả tự bảo vệ mình cũng không được. Nếu cái mạng này của nàng cũng không còn, còn ai có thể báo thù thay cho nàng, cho cả nhà nàng đây? Nàng nhất định phải sống sót. Tiêu Bách dừng lại cạnh mép bàn, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn trầm giọng nói: Con đi từ Trấn Giang đến đây, chẳng lẽ muốn vào kinh? Định đi tìm Lục gia ư? Tạ Tranh mím môi. Vị hôn phu mà nàng được hứa hôn chính là người của Lục gia, cũng có quan hệ thông gia với Tiêu gia. Tạ gia sớm suy tàn, Tạ Tranh gần như là cô độc, nếu nói là nương nhờ thì chỉ còn Lục gia, Tiêu Bách suy đoán như vậy cũng là hợp tình hợp lí. Chỉ là ông ta đoán không đúng. Việc Tạ Tranh muốn vào kinh thực sự không phải vì tìm kiếm Lục gia để được che chở, mà là vì muốn biết nguyên nhân mà cha mẹ nàng chết. Không có bằng chứng, không có manh mối, dựa vào trực giác, Tạ Tranh chỉ có thể tới kinh thành Trữ Quốc Tự. Hai năm trước, Tạ Mộ Cẩm từng tới kinh thành, lúc trở lại thì mang về một khối ngọc bội ấm nhuận, hình dáng như chiếc vòng, không có điêu khắc, Cố thị xâu dây vào, bắt Tạ Tranh đeo ở cổ. Tạ Mộ Cẩm từng nói qua, vật này đến từ Trữ Quốc Tự, là đồ của một vị cố nhân ông đã hứa hẹn cũng như phó thác cho ông, đến chết cũng không được quên. Cha đã xử rất nhiều vụ án, gặp qua vô số sinh tử, thế nên ông cũng không hay nói chữ tử kia ra ngoài miệng, cho nên khi đột nhiên nói một câu thì đã khắc sâu vào đáy lòng Tạ Tranh. Tạ Tranh nghĩ, nếu không thể ra tay, không bằng đi tới Trữ Quốc Tự, có lẽ sẽ có thu hoạch, thời gian về sau cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Ra ngoài, Tạ Tranh cải trang thành tẩu tử Triệu gia, đi ngang qua hậu viện phủ nha môn, dừng lại cạnh căn nhà trống rỗng bị lửa thiêu, phòng của cha mẹ nàng hư hỏng không quá lớn, nhưng lại khiến cho lòng Tạ Tranh trở nên lộn xộn. Đêm hôm đó, nàng lập tức rời khỏi Trấn Giang, nàng được Triệu Bộ Đầu cho một ít bạc, một mình vào kinh. Trên đường đi cũng không thuận lợi cho lắm, chút bạc ấy không đủ tiền để thuê xe, mặc dù đã cải trang thành nam nhân nhưng vẫn phải ngàn vạn lần cẩn thận. Cẩn thận đạo tặc, cẩn thẩn đề phòng kẻ địch ẩn mình trong bóng tối. Người đã chết là nha hoàn của nàng, nếu hắn tinh tế, sớm muộn gì cũng sẽ không tìm thấy tiểu nha hoàn kia, chỉ cần động não cũng nghĩ đến việc nàng còn sống. Tạ Tranh đi được bảy tám ngày, thể xác và tình thần đều vô cùng mệt mỏi, tuy đã rất cẩn trọng nhưng cuối cùng vẫn gặp phải cướp - không còn túi tiền. Trên người không có tiền, may mà gặp được Tiêu Nhàn. Tạ Tranh cảm kích liếc nhìn Tiêu Nhàn một cái, suy nghĩ một lát rồi quyết định không nói ra chuyện ngọc bội mà nói: Không thể ở lại thành Trấn Giang chờ đợi, cũng không thể tới nơi khác, nghĩ đến việc từng lớn lên ở kinh thành nên cho rằng vẫn nên trở lại nơi này, có lẽ sẽ có một con đường sống, vả lại, trước mặt là vua, con ra mặt đánh trống kêu oan cũng không giống ở Trấn Giang, sẽ không bị người dân gây khó dễ. Thỉnh cầu bá phụ đưa con vào kinh. Con không nói, ta cùng Nhàn nhi cũng sẽ không bỏ mặc con. Tiêu Bách an ủi Tạ Tranh, suy nghĩ một lúc rồi nói, Vào kinh sau, trước mắt con cứ ở lại Tiêu gia, về phần Lục gia, ta sẽ nói với họ về vụ án của cha mẹ con, cũng muốn họ ra sức giúp đỡ chuyện này. Tạ Tranh ngẩn người, lắc đầu: Ở lại Tiêu gia?