Tê Trì ngồi trên giường. Trên đầu gối là một quyển sổ sách mới được đưa đến từ nơi xa, nàng lật giở xem từng trang một. Trong tiếng giấy *sột soạt*, Tân Lộ nhanh chóng đi tới bên cạnh, ghé vào tai nàng thì thầm. Ngón tay Tê Trì dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: “Người làm sao cơ?” Là đang hỏi La Tiểu Nghĩa. Tân Lộ nói hắn bị đánh quân côn. “Cũng không biết là vì sao nữa, người ở ngay phía trước, nô tỳ nghe thấy có động tĩnh nên vội đi báo cho gia chủ.” Tân Lộ làm gì từng thấy trận quân côn nào như thế này, chỉ âm thầm đến thám thính xem sao, nhưng nghe thấy La Tiểu Nghĩa hét mấy tiếng thì sợ tái mặt, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Tê Trì ngồi thẳng người lên, khép cuốn sổ trong tay lại, nhíu mày nghĩ: chắc hẳn chuyện tiền bạc đã bị người đàn ông kia phát hiện ra rồi. Nàng không để ý chuyện bị chàng phát hiện cho lắm, nhưng nhanh như thế mà đã bị phát hiện thì đúng là ngoài dự đoán của nàng. Hèn gì trước đó La Tiểu Nghĩa nói chàng không dễ bị lừa. Nàng gật đầu, ý là biết rồi, sau đó lại chỉ ra ngoài ra hiệu Tân Lộ tiếp tục nghe ngóng tình hình. Tân Lộ lui ra. Tay Tê Trì nắm lấy mép sách, cũng không còn tâm trạng đâu để xem nữa. Nhớ đến La Tiểu Nghĩa, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Sao y lại ngốc thế nhỉ, nếu đã bị vạch trần thì cứ nói thẳng ra đi, việc gì phải chịu một trận đòn đau. Đang suy nghĩ đối sách thì chợt thấy ánh đèn trước cửa tối đi. Nàng tưởng Tân Lộ quay về, nhưng khi ngẩng mặt nhìn lên thì lại thấy bóng dáng đàn ông cao lớn. Phục Đình vén nửa tấm rèm lên, cúi đầu đi vào. Rồi chàng đứng thẳng người, nhìn về phía nàng. Tê Trì âm thầm nhét cuốn sổ ra sau lưng. Nhìn chàng một lượt, thân hình chàng cao ráo, đôi mắt đen láy sắc bén. Tay nàng bất giác nắm lấy vạt áo, lòng chợt động, cướp lời lên tiếng trước: “Nghe bảo chàng đánh Tiểu Nghĩa?” Phục Đình nhìn nàng chăm chú, trong lòng cười lạnh, bụng nghĩ, cô gái này lại còn muốn truy cứu chuyện của chàng trước. Chàng nhấp môi nói: “Cậu ta kể hết rồi.” Hai mắt Tê Trì chuyển động, tự nhủ quả nhiên. Từ lúc chàng vào cửa là nàng đã ngờ ngợ chàng đã biết chuyện. Dù gì cũng là người tự dựa vào bản lĩnh đi lên chức Đại đô hộ, sao có thể thẳng tính được. Nàng lặng lẽ nhìn Phục Đình, trong đầu nghĩ quả nhiên người đàn ông này quá dữ, chỉ chút việc nhỏ thế mà đã động quân côn rồi. Cố ý không nhìn chàng nữa, nàng quay đầu đi, nhấc lấy trà cụ ở trên bàn, thủng thẳng pha trà. Phục Đình nhìn dáng vẻ nàng ngồi ngay ngắn như không có chuyện gì, lại nghĩ đến La Tiểu Nghĩa vừa bị chàng chỉnh một trận. Thực ra mới đầu La Tiểu Nghĩa không kể gì cả, bị đánh một trận cũng cắn chặt răng, sống chết không chịu khai là ai chi tiền. Cuối cùng chàng phải nói thôi làm huynh đệ thì rốt cuộc mới ép được hắn nói thật. La Tiểu Nghĩa nằm bẹp kêu đau: ngoài tẩu tẩu ra thì còn có thể là ai được đây? Hắn chưa bao giờ thấy người nào có tiền như tẩu tẩu hắn cả. Tê Trì kẹp bánh trà trong tay, thả vào trong ấm. Phục Đình nhìn bánh trà bóng loáng trơn nhẵn tựa cao bùn ở hồ nước, là thượng phẩm trong hàng thượng phẩm. Lại nhìn bộ trà cụ kia, thứ nào thứ nấy cũng được gọt giũa tỉ mỉ. Chàng không thích uống trà, chê việc pha trà mất công, chỉ một chén nước lạnh là cũng có thể giải quyết được nhu cầu. Có điều nhờ vậy mà càng thêm biết, chỉ một món đồ tầm thường trong tay nàng thôi cũng là thứ đáng giá ngàn vàng. Ánh mắt quét một vòng nhìn đồ dùng trang điểm trong phòng, cuối cùng tầm mắt rơi lên người nàng. Đừng nói là La Tiểu Nghĩa, đến chàng cũng chưa bao giờ thấy người con gái nào có nhiều tiền như vậy. Chàng nhìn nàng đăm đăm, hỏi: “Nàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Đầu tiên là đồ dùng quý giá trong phủ đệ rồi đến chi phí hằng ngày, nay lại có thể lấp một khoản vào chỗ trống quân lương. Chàng lại nhớ ra, còn cả loại thuốc trị thương cho chàng nữa. Mặt càng lúc càng bạnh ra. Tê Trì dừng tay, không nhìn chàng mà chỉ thấp giọng nói: “Tiền riêng của thiếp mà chàng cũng muốn hỏi à?” Phục Đình cắn chặt răng. Quả thực trên đời này không có người đàn ông nào lại truy hỏi xem vợ mình có bao nhiêu tiền riêng cả. Chàng gật đầu, phục cô gái này rồi, cằm càng lúc càng siết căng. Dừng một lúc, chàng hỏi: “Vậy vì sao lại muốn chi tiêu cho trong quân?” Nàng trang trải cho trong nhà thì không nói làm gì, nhưng nay đến trong quân cũng phải xài tiền của nàng, chàng không phải là kẻ hèn nhát được phụ nữ bao nuôi. Phục Đình lập tức giơ roi lên, thân là người quản binh mã của tám phủ mười bốn châu, nếu như rêu rao chuyện này ra ngoài thì sau này sao đối mặt được với sáu quân dưới quyền, còn cả đám thiết kỵ của Đột Quyết nữa. Tê Trì tiến tới nhìn vào đôi mắt đen của chàng, biết rõ chàng đang nghĩ điều gì, dẫu sao từ sớm nàng cũng đã biết khí phách của chàng. Nàng khẽ thở dài, nói: “Thiếp chỉ biết số tiền kia là tiêu trên người chàng.” Quan tâm trong nhà hay trong quân làm gì, không phải đều tiêu xài vì chàng sao? Nói đoạn, nàng đứng dậy trong ánh mắt của chàng. Nàng có ý tốt lại còn bị chất vấn, cần gì phải nói những chuyện này với chàng, còn không bằng đi thăm La Tiểu Nghĩa đáng thương. Nhưng vừa đi ra đến cửa thì người đàn ông trước mặt duỗi ngang tay, chặn đường lại. Phục Đình giơ tay ngăn nàng, cúi đầu nhìn mặt nàng. Nàng bèn đi sang bên cạnh, nhưng chàng lại sải chân đến gần, lập tức chặn luôn đường nàng đi. Tê Trì bị chàng chặn ở cửa, như bị nhốt kín không còn đường lui. Nàng cúi đầu xuống, nhìn thấy một chân chàng đưa ra từ trong vạt áo, cách mấy lớp quần áo dán lên đùi nàng đè nàng lại, gấu quần siết căng, thon dài rắn chắc. Tim nàng bỗng nảy nhanh mấy cái, không khỏi cắn môi. Phục Đình lên tiếng: “Vẫn chưa nói hết.” Ý là sẽ không cho nàng đi. Tê Trì cảm thấy có lẽ vết thương của chàng đã khá lên nhiều rồi, thế mà âm thanh bên tai lại trầm thấp hơn trước nhiều. Nàng giơ tay vuốt tóc ra sau tai, ngước mắt nhìn lên: “Tiền do thiếp tiêu, đã tiêu rồi thì không có lý thu về, chàng còn hỏi gì nữa?” Cũng đã trải qua chuyện chàng dùng kiếm mặt đối mặt rồi, nàng thật sự không sợ người đàn ông này. Đường đường Đại đô hộ như chàng dám động thủ đánh nghĩa đệ của mình, nhưng chẳng lẽ còn dám động thủ đánh phu nhân của mình? Phục Đình nhìn gương mặt đang ngước nhìn lên của người con gái đó, hai mắt càng tối sầm: “Ta chỉ hỏi nàng, nàng muốn làm gì?” Số tiền lớn như vậy không thể nào là do một cô gái bình thường làm ra được. Ấy vậy mà người chàng cưới lại làm được. Tê Trì ngoảnh mặt đi, đáp qua loa: “Thì chỉ là thiếp có tiền, lại đúng lúc chàng đang thiếu tiền, nên thiếp bù vào cho chàng, chỉ vậy mà thôi.” “Chỉ vậy mà thôi?” Chàng hỏi lại, chân đè chặt. Nàng chau mày vì đau, cuối cùng cũng chịu quay đầu sang. Là bởi vì nàng biết không qua loa được nữa. “Không chỉ thế.” Nàng nói. Phục Đình nhìn chằm chằm mắt nàng. “Còn chưa nhận ra sao?” Bỗng nàng hạ giọng, cụp mắt xuống, một tay đặt lên thắt lưng chàng. Ngón tay móc lấy móc cài trên thắt lưng chàng, kéo nhẹ về phía mình. Ngước mắt lên, trong mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh của đèn đuốc trong phòng. Âm thanh duy nhất nhỏ tới nỗi chỉ một mình chàng nghe thấy: “Thiếp còn muốn lấy lòng chàng.” Trị thương cho chàng, ngày ngày bôi thuốc thay thuốc. Thậm chí là đến cả chuyện nhỏ như thay yên ngựa. Vì chàng bỏ ra ngàn vàng. Thiếp muốn làm gì, chẳng lẽ còn chưa nhìn ra? Chỉ là muốn lấy lòng chàng thôi. Hay nói là muốn làm chàng vui. *** Tân Lộ dè dặt ló đầu vào cửa nhìn rồi lại vội vàng lui ra. Do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhắm mắt cất giọng: “Bẩm Đại đô hộ, La tướng quân bị thương nặng, không chịu nổi đã ngất đi rồi.” Không nói không được, nhìn tình hình trong phòng thì có vẻ Đại đô hộ đang chèn ép gia chủ nhà nàng, quả thực không chịu được nữa. Một thoáng yên lặng, sau đó cửa rèm được vén lên, Phục Đình sải bước ra ngoài. Nàng ta vội lui ra, không dám ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng bước chân của Đại đô hộ dần rời xa. Lại lặng lẽ đưa mắt nhìn vào trong phòng, gia chủ nhà nàng dựa vào sau cửa, hai má đỏ bừng, một tay nắm vạt áo, không biết đang nghĩ gì mà lại thất thần như thế. Thu Sương ở phía sau kéo nhẹ vạt áo nàng ta. Tân Lộ ngoái đầu, nghe nàng ta kề tai nói nhỏ ——  Đại đô hộ lạnh lùng tới rồi lại không nói gì bỏ đi, ai cũng nhận ra là đang tức giận. Quả nhiên xuất thân là quân nhân thì không biết thương hoa tiếc ngọc, gia chủ một lòng nghĩ cho Đại đô hộ mà lại còn bị đối xử như vậy. Nghĩ lại nếu không có chuyện từ hôn, hẳn gia chủ đã sớm gả cho Hà Lạc Hầu thế tử ở thành Lạc Dương rồi, y là thế gia cao quý chắc chắn sẽ không đối xử với gia chủ như thế. Tân Lộ vội trừng mắt với nàng ta, ra hiệu nàng ta im miệng đi, dù có thương gia chủ thì cũng không thể nói lời như vậy. Bỗng phía sau vọng đến giọng của Tê Trì: “Đừng để ta nghe thấy những lời như vậy lần thứ hai nữa, nếu không ta sẽ phạt thật đấy.” Nàng nghe cả rồi. Thu Sương che miệng không dám lên tiếng, bốn mắt nhìn nhau Tân Lộ nhìn nhau, không dám nhiều lời nữa. Tê Trì quay đầu đi, nhớ lại ánh mắt của người đàn ông kia, cả khí thế hùng hổ khi chặn nàng ở cửa, bàn tay dần dịch lên mặt. Nàng xuất thân từ hoàng tộc, là huyện chủ cao quý, chưa bao giờ nói những lời lộ liễu như vậy với một người đàn ông. Ngoại trừ Phục Đình. Dựa vào cửa một hồi, nàng mới sực nhớ là mình vốn định đi thăm La Tiểu Nghĩa. *** Dù gì La Tiểu Nghĩa cũng là tướng quân, đâu có yếu ớt như lá ngọc cành vàng, tuy quân côn nặng nhưng hắn biết tam ca cũng đã hạ thủ lưu tình, làm gì tới mức ngất đi. Chẳng qua chỉ là muốn giả vờ đáng thương để tam ca tha lỗi cho hắn. Không ngờ lại để tam ca hắn có cơ hội đi tìm huyện chủ tẩu tẩu bắt bẻ. Hắn nằm trên băng ghế dài ở tiền viện, một tay che vạt áo, giả vờ nhịn đau, từ xa liếc thấy có một người đi tới. Không phải tam ca nhà hắn thì là ai. Hắn vội buông tay ra, nhắm nghiền hai mắt. Phục Đình đi đến, lạnh lùng nói: “Cút, không cút thì thêm hai mươi gậy!” La Tiểu Nghĩa lập tức mở bừng mắt, lật người từ trên ghế xuống đất. Vừa định khen mấy câu với tam ca thì lại thấy chàng đi thẳng không thèm ngoái đầu, ngay tới vẻ mặt ra sao cũng không nhìn rõ. La Tiểu Nghĩa đỡ hông đứng dậy. Chờ một hồi lâu mà cũng không nghe thấy hậu viện có động tĩnh gì, đoán là vị huyện chủ tẩu tẩu kia của hắn đúng là có bản lĩnh, có thể đối phó được tam ca, đúng là yên tâm biết mấy. Sau đó mới tập tễnh rời khỏi phủ. Phục Đình giơ tay đẩy cửa thư phòng ra. Bên trong vẫn chưa thắp đèn, cả phòng tối om om. Chàng đưa tay cởi thắt lưng, nhưng trong chớp mắt đặt lên móc cài thì lại nhớ tới người con gái ấy. Nhớ lại dáng vẻ của nàng khi nàng dùng tay móc lấy kéo nhẹ. Bàn tay cởi thắt lưng đưa lên ngực, lấy túi rượu ra. Có hai người hầu đi vào châm đèn rồi lui ra. Chàng lại như không phát hiện, ngửa cổ uống rượu, ánh mắt quét qua bàn. Trên bàn đặt mấy quả quýt đã bóc vỏ, là quả quýt lúc trước Tê Trì ngồi ở đây bóc, vẫn còn đó không ai đụng vào. Múi quýt nàng định đưa lên miệng nằm trên vỏ, bên trên dính sắc màu đỏ nhạt. Là son môi của nàng. Phục Đình đặt túi rượu xuống, nhìn trên bàn, bên tai như nghe thấy câu nói nhẹ nhàng của nàng ban nãy. Nàng nói: Thiếp còn muốn lấy lòng chàng. Lúc đó chàng ép chặt đùi, giọng trầm trầm: Nàng lặp lại lần nữa. Nàng cụp mắt rồi lại ngước lên, nói nhỏ: Dù có nói tới mười lần thì sao? Chàng là phu quân của thiếp, thiếp muốn lấy lòng chàng thì không thể sao? Nói rồi nàng giương mắt nhìn chàng, lại cất tiếng: Phu quân, có gì sai ư? Trong khoảnh khắc ấy, chàng bỗng quên mất vì sao mình lại đến phòng nàng. Phục Đình quệt miệng, gác lưỡi sau răng hàm. Nàng chắc hẳn không biết, sau khi nói ra những lời kia, đôi tai dưới tóc mai đen nhánh của nàng đã đỏ bừng, bị chàng thấy rõ. Lý Tê Trì đúng là có dũng khí.