Dược Thần
Chương 139
Hơn nữa Kiệt Sâm cũng thấy được lúc trước hộ vệ của Nam Nội Đặc xuất thủ tuyệt đối không chút nương tay, mỗi một kích đánh lên người trung niên này đều là thật. Nhưng điều khiến Kiệt Sâm kỳ quái chính là hiện giờ trên người trung niên kia không có vết thương nào.
- Đây là chuyện gì? Lẽ nào trung niên này thật sự là Đế Linh sư? Không giống a!
Kiệt Sâm không khỏi nhíu mày lại, cảm giác có chút không thể tưởng tượng được, theo trực giác của hắn cảm giác người trung niên này không hề đơn giản.
Nghĩ tới đây, Kiệt Sâm không khỏi xoay người tiến lên kéo y phục của trung niên kia nói rằng:
- Đế Linh sư tôn kính, thực khéo ta, chúng ta lại gặp mặt.
Cảm giác có người kéo y phục của chính mình, lại nghe được câu nói tán dương không biết bao lâu mới nghe thấy, trung niên kia không khỏi vui vẻ ngẩng đầu, muốn nhìn xem ai sáng suốt và tinh mắt như vậy. Lại phát hiện ra trước mặt chính mình chỉ là một thiếu niên không lớn.
- Ngươi là ai? Chúng ta gặp mặt lúc nào?
Người trung niên có chút nghi hoặc và thất vọng nói.
- Ha ha, ngay vừa rồi, Bích Ba hiên.
Kiệt Sâm nói.
- A, khó trách ta có cảm giác có người ở lầu hai Bích Ba hiên nhìn ta, hẳn là chính ngươi phải không?
Người trung niên đạm nhiên nói:
- Người tìm ta có chuyện gì?
- Vì sao ngươi biết ta đứng ở lầu hai nhìn ngươi?
Đến phiên Kiệt Sâm giật mình.
- Hừ, làm một người Đế Linh sư, nếu như chút cảm giác ấy mà cũng không có thì thật quá thất bại.
Người trung niên khinh thường một tiếng.
- Ách, ngươi thực sự là một Đế Linh sư sao?
Kiệt Sâm hiếu kỳ hỏi.
- Đó là tự nhiên, ngươi lại dám hoài nghi thực lực của ta, hừ, thì ra ngươi và bọn họ như nhau, đều là một đám có mắt như mù.
Người trung niên không nhịn được tức giận nói.
- Vậy vì sao ngươi lại bị hai tên Linh sĩ kia xách ra ngoài? Còn bị một đám hộ vệ đánh cho không có sức phản kháng?
Kiệt Sâm bĩu môi.
- Đây…
Người trung niên nhất thời đỏ bừng khuôn mặt:
- Ta chỉ là không muốn chấp nhặt với bọn họ mà thôi, nếu như trước đây, đám gia hỏa đó không chịu nổi một kích của ta.
- Trước đây?
Kiệt Sâm rất mẫn cảm bắt được hai chữ này.
- Hừ, tiểu tử, ngươi biết cái gì, ta đã từng là một gã Đế Linh sư, ở Khai La đế quốc cũng là nhân vật tiếng tăng lừng lẫy, nếu như người đi Khai La đế quốc hỏi tên Vi Ân của ta, ta bảo chứng cho ngươi rằng một truyền kỳ lịch sử như ta là có thật. Năm đó không biết có bao nhiêu thiếu nữ thầm mến mộ ta….
- Dừng…
Kiệt Sâm cắt đứt lời nói của trung niên kia:
- Vậy hiện giờ vì sao ngươi lại lưu lạc đến mức này?
- Ngươi thực sự tin tưởng ta là một gã dsl?
Vi Ân người lại hiếu kỳ nhìn Kiệt Sâm.
- Tin tưởng.
Kiệt Sâm gật đầu. - Hừ, vì sao ngươi biết được ta là một gã Đế Linh sư vĩ đại?
- Trừ phi nắm tay của đám hộ vệ cấp bậc Thiên Linh sư kia đánh lên người ngươi lúc nãy là giả, nếu không tuyệt đối hiện giờ ngươi chỉ còn nửa cái mạng, sẽ không vui vẻ như hiện giờ.
Kiệt Sâm cố nén xung động trong lòng, mặc kệ vua này đến tột cùng có phải là Đế Linh sư hay không, ít nhất da mặt của hắn dày tuyệt đối là cấp bậc Đế Linh sư.
- Ai…
Vi Ân giật mình, đột nhiên thở dài một hơi:
- Trước đây ta quả thật là một Đế Linh sư, ở trong Khai La đế quốc cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đáng tiếc mười năm trước khi đấu với một gã Đế Linh sư Ám chúc thuộc tính, tuy rằng ta thành công giết chết hắn nhưng trước khi chết hắn phóng xuất ra Hắc Ám trớ chút. Kể từ lúc đó linh thức của ta bị phong ấn, tự nhiên không còn cách nào điều động linh lực trong cơ thể, trở thành một phế vật không sử dụng được linh lực, chẳng qua cơ thể ta cũng không vì vậy mà hao tổn, tự nhiên cũng sẽ không bị thương bởi đám thủ hạ kia.
Nói đến đây, trên mặt Vi Ân tràn ngập một loại cảm giác cô đơn vô cùng, hắn đã từng uy phong lầm lẫm cỡ nào, ở trên thế giới thực lực vi tôn này, hắn mất đi lực lượng Đế Linh sư thoáng cái giống như từ thiên đường ngã xuống địa ngục. Những năm gần đây cũng khôn còn mặt mũi đi lại trên Khai La đế quốc nữa, nếu như không phải hắn có thân thể của Đế Linh sư, sợ rằng thi thể sớm đã nằm ở trong cống ngầm nào rồi.
- Nếu như không ngại, ngươi có thể cho ta cảm nhận một chút?
Kiệt Sâm nói, cũng không chờ Vi Ân đồng ý, trực tiếp đặt tay phải lên trán Vi Ân, một đạo linh thức tiến nhập vào trong đầu Vi Ân.
Theo linh thức của Kiệt Sâm thâm nhập vào, rốt cục Kiệt Sâm đã tìm được thứ mình muốn kiếm, ngay bên trong chỗ sâu tinh thanafhair của đầu Kiệt Sâm, một cỗ khí thế màu đen bao phủ toàn bộ tinh thần hải, trong tinh thần hải của Vi Ân, một đám hắc vụ khí bao bọc quanh dịch thể hình nước mưa ngũ thải.
Thấy dịch thể kia xong, Kiệt Sâm không khỏi gật đầu, tinh thần lực hóa thành dịch thể, vậy Vi Ân này là Đế Linh sư hàng thật giá thật. Hơn nữa độ dày dịch thể rất cao, cho dù trong đám Đế Linh sư, tinh thần lực của Vi Ân cũng tuyệt đối đứng đầu.
Thu hồi linh thức trong đầu Vi Ân lại, Kiệt Sâm nhìn không khỏi suy tư, có thể che được dịch thể này, vậy năng lượng của Hắc Ám trớ chú tuyệt đối kinh khủng. Thế nhưng phải làm sao để tiêu trừ năng lượng hắc ám trớ chú này đây?
- Ngươi vừa làm gì vậy?
Vi Ân có chút khó chịu nói.
- Không có gì, chỉ là xem ngươi có nói thật không mà thôi, thuận tiện xem có biện pháp nào khôi phục thực lực của ngươi được không.
- Muốn khôi phục thực lực của ta, ha ha, ngươi đùa cái gì vậy?
Vi Ân không nhịn được nở nụ cười:
- Ngươi đừng cho rằng ngươi là một Thánh Linh sư quang hệ cửu giaim nếu nói vậy còn có chút hy vọng.
- Nói đùa sao? Không, ta chưa bao giờ nói đùa.
Kiệt Sâm có chút nghiêm túc lắc đầu:
- Bên trong người ngươi không phải Hắc Ám trớ chú bình thường, Thánh Linh sư cửu giai quang hệ chưa chắc có năng lực tiêu trừ. Đây là một loại trớ chú cừu hận do cao cấp Đế Linh sư phóng ra trước khi chết. Tập trung toàn bộ oán niệm của một cao cấp Đế Linh sư trước khi chết, hơn nữa.. lại còn duy trì hơn chục năm, muốn tiêu trừ cực kỳ khó.
- Ngươi… vì sao ngươi biết trớ chú trên người ta là cừu hận trớ chú? Dường như ta chưa từng nói qua?
Vi Ân vẻ mặt khiếp sợ, lập tức ôm lấy cánh tay Kiệt Sâm:
- Ngươi… ngươi thực sự có biện pháp khôi phục thực lực của ta?
- Biết tên của trớ chú này có gì là khó khăn, hơn nữa ít nhất ta biết biện pháp có thể tiêu trừ trớ chú của ngươi, chỉ có điều lấy thực lực hiện giờ của ta còn cần phải nghiền ngẫm suy nghĩ để có biện pháp vẹn toàn.
Kiệt Sâm trầm tư nói.
- Ngươi đừng lừa gạt ta.
Vi Ân lộ ra thần sắc kích động trên mặt:
- Chỉ cần ngươi có thể loại trừ cừu hận trớ chú trong cơ thể ta, ngươi muốn làm gì ta cũng được.
Không ai so với Vi Ân từng là Đế Linh sư muốn khôi phục sức khỏe hơn, mấy năm kinh lịch vừa rồi khiến hắn nghĩ lại mà kinh.
Bởi vậy sau khi nghe Kiệt Sâm nói có thể khôi phục lại được thực lực cho chính mình, Vi Ân lộ vẻ kích động vô cùng. Tuy rằng Kiệt Sâm chỉ là một thiếu niên không lớn thế nhưng hiện giờ Vi Ân không còn biện pháp nào, chỉ có thể cầu chữa ngựa chết thành ngựa sống.
- Ta chưa bao giờ gạt người, để khi nào rảnh rỗi tới Thác Đức gia tộc tìm ta, được rồi, ta là Kiệt Sâm, đừng quên.
Nói xong, Kiệt Sâm liền đi về phía phủ đệ của gia tộc, lại nhìn Vi Ân vội vàng phía sau đi theo chính mình, Kiệt Sâm không khỏi nói:
- Ngươi theo ta làm gì? Ngày hôm nay đã muộn rồi, ta còn phải đi về, lúc nào rảnh rỗi ngươi tới tìm ta đi.
- Ha ha, nếu Kiệt Sâm đại sư là người của Thác Đức gia tộc, gia tộc lớn như vậy hẳn sẽ không lưu ý nhiều thêm một người như ta, từ giờ trở đi ta đi theo đại sư là được.
Vi Ân bỉ ổi nói, đối với Thác Đức gia tộc một trong tam đại gia tộc của vương quốc, hắn cũng nghe qua, tự nhiên không cần lo lắng Kiệt Sâm sẽ lừa chính mình.
- Này… ngươi không cần về nhà sao?
- Về nhà? Không không không…
Vi Ân xua tay liên tục nói:
- Kiệt Sâm đại sư, ta không có nhà, lúc trước nơi này là nhà của ta.
Dứt lời, Vi Ân chỉ vào một cái gầm cầu gần đó.
Kiệt Sâm phóng mắt nhìn lại, ở dưới gầm cầu, Kiệt Sâm thấy một đống cỏ khô đơn giản tạo thành một cái giường…
- Vi Ân này cũng quá cực phẩm đi.
Kiệt Sâm có chút không biết nói gì:
- Hiện giờ ta có điểm hoài nghi ngươi không phải là một Đế Linh sư, bằng không lấy kiến thức và lý giải về linh lực của ngươi. Cho dù không còn là Đế Linh sư nữa nhưng cũng không nghèo túng đến mức độ này chứ?
- Không không không… Kiệt Sâm đại sư, ngươi có chút không rõ, cho dù ta mất đi thực lực thế nhưng làm sao có thể đi làm công tác ti tiện này, phải biết rằng ta là một gã Đế Linh sư cao quý a, phải để vạn người kính ngưỡng mới đúng.
Vi Ân hào hùng nói.
- …
Kiệt Sâm triệt để hết chỗ nói.
Sau khi về đến gia tộc, Kiệt Sâm trực tiếp đi tới một gian nhà trong viện của chính mình, sau đó để Đế Linh sư "cao quý" này ở lại.
- Phụ thân?
Kiệt Sâm đi một vòng quanh viện, không phát hiện ra thân ảnh Lôi Nặc liền đi tới chỗ Lôi Áo, có lẽ hiện giờ phụ thân của chính mình đang ở đó.
- Nhị ca, ngươi đã trở về.
Vừa mới tiễn tộc trưởng Lôi Nặc xong, Cách Lôi Sâm thấy Kiệt Sâm liền kêu to chạy tới. Ngày hôm nay ở Áo Lợi Phất đấu giá hội thấy được đám người Khắc Nhĩ Phỉ Đức thường ngày kiêu ngạo bị nắn, Cách Lôi Sâm cảm giác trong lòng vô cùng sùng bái Kiệt Sâm, chỉ tiếc là nhị ca không cho chính mình nói lung tung, Cách Lôi Sâm vô cùng hưng phấn không tìm được người chia sẻ, chỉ đành âm thầm sảng khoái ở trong lòng.
- Nhị ca, chúng ta đã ăn xong cơm tối, lát nữa ta sẽ an bài cho ngươi.
Kiệt Sâm khoát tay áo, để Cách Lôi Sâm an bài một người hầu cấp cơm cho Vi Ân, sau đó hỏi:
- Cách Lôi Sâm, cha ta đâu?
- Nhị bá… nhị bá ở trong buồng ngủ.
Cách Lôi Sâm lộ ra thần tình cổ quái trên mặt.
- Ngủ? Sớm như vậy ngủ cái gì?
Kiệt Sâm nghi hoặc đi vào trong phòng theo lời Cách Lôi Sâm, vừa mới đi vào liền ngửi thấy bên trong tràn ngập vị thuốc đông y, Kiệt Sâm thoáng cái cảm giác được đây là mùi vị của dược tề trị liệu.
Kiệt Sâm cả kinh, thấy lão Lôi Nặc nằm trên giường, trên mặt có chút đỏ bừng, đang ngủ nơi đó.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Kiệt Sâm sợ đánh thức phụ thân mình liền lôi Cách Lôi Sâm ra ngoài hỏi, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Kiệt Sâm rất hiểu rõ thân thể Lôi Nặc, không thể nào vô duyên vô cớ sinh bệnh được.
- Nhị ca… ta cũng không biết thân thể nhị bá không tốt, buổi trưa đi về đã như vậy rồi…
Bị Kiệt Sâm hung hăng ôm lấy, Cách Lôi Sâm không khỏi lộ vẻ đau đớn trên khuôn mặt.
Kiệt Sâm cũng cảm giác được chính mình quá dùng sức, vì vậy đưa lỏng tay ra.
Được rồi, ta đi hỏi đại bá, nhất định hắn biết, Kiệt Sâm xoay người đi về gian phòng của Lôi Áo.
- Đại bá, bệnh tình của cha ta là gì vậy?
Vừa vào phòng, không chờ Lôi Áo ngồi yên, Kiệt Sâm đã tiến lên hỏi.
- Ai…
Lôi Áo thở một hơi thật dài, sau khi Lôi Áo nói, Kiệt Sâm liền lý giải được chân tướng.
Thì ra, từ lúc Kiệt Sâm rời đi, Lôi Nặc không có việc gì bèn đi dạo trong phủ đệ của gia tộc, đối với địa phương sinh sống vài chục năm này, Lôi Nặc tràn ngập lưu luyến trong lòng, trong bất tri bất giác, Lôi Nặc đã đi tới trước viện của mình năm đó.
Năm đó Lôi Nặc ba mươi tuổi liền trở thành một gã Tôn Linh sư lục giai, là đệ nhất thiên tài của Thác Đức gia tộc. Tuy rằng lúc đó hắn chưa cưới vợ thế nhưng địa vị trong gia tộc cực cao, viện cũng là biệt lớn nhất trong gia tộc.
Ngay trong lúc Lôi Nặc đang cảm khái, vừa lúc gặp được Á Bá. Năm đó Á Bá là nhất tâm muốn kế thừa vị trí tộc trưởng, chỉ là cuối cùng vẫn bị vây dưới ánh sáng của Lôi Nặc.
Đối với Lôi Nặc có biệt viện xa hoa hơn chính mình, trong lòng Á Bá vô cùng đố kỵ, khi Lôi Nặc bị trục xuất khỏi gia tộc, vị trí của biệt viện này liền đến tay Á Bá.
Hiện giờ hai người gặp nhau, cuối cùng Á Bá không lên làm tộc trưởng được vẫn ôm mối hận trong lòng, thấy Lôi Nặc liền đánh ra ngoài. Suốt mấy năm nay, thân thể của Lôi Nặc không được như xưa liền ngã xuống mặt đất, hơn nữa trong lòng bị ứ đọng, cuối cùng ngã bệnh.
- Nếu như Nhị đệ là tộc viên của gia tộc thì Á Bá kia không thể làm gì được, chỉ là năm đó Nhị đệ bị trục xuất khỏi gia tộc. Ta cũng… ai…
Nói đến đây, Lôi Áo không khỏi thở dài một hơi.
- Hừ, Á Bá này…
Kiệt Sâm mạnh mẽ đứng lên, trên mặt lộ ra thần sắc phẫn nộ vô cùng.
- Kiệt Sâm, ngươi đừng xúc động…
Lôi Áo rất sợ Kiệt Sâm bị xung động liền vội vàng trấn an:
- Á Bá này là một gã Tông Linh sư cao cấp, địa vị trong gia tộc cũng cực cao, ngươi đừng xung động a.
- Đại bá, vì sao năm đó cha ta bị trục xuất khỏi gia tộc?
Kiệt Sâm lóe tinh mang trong ánh mắt, trầm giọng nói, tuy rằng từ lời nói của người khác, Kiệt Sâm đã có chút lý giải được chuyện của mình năm đó. Thế nhưng hắn lại không biết rõ chuyện tình hoàn chỉnh, hiện giờ hắn muốn hỏi rõ ràng.
- Nay…
Lôi Áo lộ một tia do dự trên mặt.
- Đại bá!
Trong giọng nói của Kiệt Sâm mang theo một tia kiên trì.
- Mà thôi, mà thôi, nói cho ngươi cũng được. Dù sao đi nữa sớm muộn gì cũng biết thôi.
Lôi Áo thở dài một hơi:
- Chuyện này phải nói từ lúc phụ thân ngươi tấn cấp Tôn Linh sư lục giai…
Lôi Áo nói chậm lại, nhãn thần mơ màng nhớ về năm đó:
- Năm đó phụ thân ngươi tấn cấp Tôn Linh sư lục giai xong liền một lòng du lịch đại lục, trong một lần ngoài ý muốn, phụ thân ngươi cứu một nữ tử. Hia người ở chung một đoạn thời gian liền nảy sinh cảm tình, nữ tử này chính là mẫu thân Vưu Lợi Á của ngươi.
Ngay từ đầu, phụ thân ngươi cũng không biết thân phận mẫu thân, chỉ biết mẫu thân của ngươi là một người cực kỳ uyên bác, kiến thức cũng cực cao, rõ ràng sinh ra đã là một quý tộc.
Truyện khác cùng thể loại
402 chương
157 chương
261 chương
131 chương