Dược Thần
Chương 122
- Kháo, đám trưởng lão chẳng lẽ là điên rồi sao?
Một ít thành viên gia tộc không rõ, đầu óc còn chưa kịp vạn chuyển thì tương đối nghi hoặc, mà một số người đầu óc nhanh nhạy thì bừng tỉnh đại ngộ.
- Cao, thật sự là cao ah, thật sự là quá cao!
Những thành viên gia tộc này nhìn sang Khắc Lao Đức, trong ánh mắt lóe ra bội phục, Khắc Lao Đức thêm điều kiện này trực tiếp để cho tất cả mọi người chú ý tới chuyện Kiệt Sâm có thể tiến vào nghị sự hạch tâm gia tộc mà bỏ qua sự khắt khe của khảo hạch.
Tất cả mọi người không biết, Khắc Lao Đức ngoại trừ mục đích này ra thì còn trải một con đường cho tôn tử Khải Lợi của mình, có điều kiện tiên quyết như thế, sau này Khải Lợi tiến vào quyền lợi hạch tâm gia tộc cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút.
- Hắc hắc, xem ngươi có thể làm sao?
Trong lòng Khắc Lao Đức dương dương đắc ý thầm nghĩ.
La Tư Đặc mắt nhìn Kiệt Sâm một bên, giờ phút này Kiệt Sâm đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, ổn trọng như núi, trên mặt không có chút biểu lộ nào. Tựa hồ toàn bộ chuyện xảy ra trong từ đường không có quan hệ với hắn, hồn nhiên không có đem tất cả mọi người ở đây để vào mắt.
Với tư cách Hoàng Linh Sư thất giai trung cấp, Linh thức của La Tư Đặc so với người bình thường muốn cường đại hơn rất nhiều, lúc trước cùng Kiệt Sâm khảo thí nồng độ huyết mạch, đã có tiếp xúc qua với Kiệt Sâm. Một lát sau La Tư Đặc trầm ngâm, trong ánh mắt lóe lên một đạo tinh mang khiến người khác khó phát giác, hắn gật đầu nói:
- Ta đồng ý!
- Tam thúc công, điều này không công bằng.
Lôi Áo lập tức nhanh chóng kêu lên, làm tộc trưởng gia tộc cho nên hắn không bị phúc lợi sau đó của Khắc Lao Đức đề cập làm cho mê hoặc.
- Không có gì không công bằng cả, hắn có thể chọn tiếp nhận khảo hạch, hoặc là không tiếp thụ khảo hạch, nếu như tiếp nhận khảo hạch, một khi thông qua chẳng những có thể trọng hồi gia tộc còn có thể lập tức tiến vào quyền lợi hạch tâm của gia tộc, điều này có gì mà không công bằng.
La Tư Đặc lên tiếng nói, chứng kiến Lôi Áo tựa hồ còn muốn nói điều gì, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, không nên nói nữa, ta đã quyết định, cái khảo hạch này rất tốt, ban thưởng lúc thông qua cũng không tồi.
- Tốt rồi, tiểu gia hỏa, ngươi tên là Kiệt Sâm đúng không? nói mau, cái khảo hạch này ngươi có đáp ứng hay không, Thái Thúc công ta đang nóng lòng đây.
La Tư Đặc hướng phía Kiệt Sâm hét lên.
Đám người Khắc Lao Đức giống như cười mà không phải cười nhìn Lôi Áo, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái a.
- Hắc hắc, Lôi Áo ah Lôi Áo, ngươi ngay cả làm cho cháu ruột mình trở lại gia tộc còn không được, xem ngươi sau này còn có cái gì uy vọng xử lí chuyện trong gia tộc.
Về phần Kiệt Sâm lựa chọn khảo thi không khảo hạch, đối với Khắc Lao Đức mà nói, kết quả đều là giống nhau, không tuyển chọn, vậy thì cút đi. Còn lựa chọn thì càng tốt hơn, để cho Khải Lợi phế hắn càng tốt. Ha ha.
- La Tư Đặc tiền bối, ta. . . Chúng ta không tham gia khảo hạch. . .
Tại thời điểm lúc này, Lôi Nặc đột nhiên đi lên phía trước kéo tay Kiệt Sâm.
- Đi thôi, Kiệt Sâm, chúng ta trở về đi, là phụ thân không tốt.
Lôi Nặc nguyên vốn đã có chút già nua, giờ phút này lại như già thêm mười tuổi, đối với suy nghĩ của Khắc Lao Đức, Lôi Nặc biết đến nhất thanh nhị sở.
Lần thứ nhất, hi vọng tồn tại trong lòng Lôi Nặc hơn mười năm, trong lúc này trở nên lay động. Để cho nhi tử mình trở lại một gia tộc như thế, cho dù là thành công, Kiệt Sâm mỗi ngày cũng phải tiếp nhận trào phúng từ tất cả người trong gia tộc là tốt sao?
Nhìn sắc mặt phụ thân trở nên bình tĩnh vô cùng, hoàn toàn đã không có phẫn nộ lúc trước trong ánh mắt lại mang theo một tia tro tàn, trống rỗng vô cùng, không có nửa phần tức giận, Kiệt Sâm khẽ lắc đầu.
- Ta tiếp nhận khảo hạch!
Thanh âm lạnh nhạt của Kiệt Sâm vang lên toàn bộ từ đường, Lão Lôi Nặc thoáng cái ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn sang Kiệt Sâm:
- Không, được rồi Kiệt Sâm, không cần phải khảo thí, cho dù là thông qua cũng không cần, ta đến hiện tại mới phát hiện, nguyên lai ta một mực kiên trì hi vọng, căn bản chính là sai lầm.
- Phụ thân, yên tâm đi, phụ thân vẫn là người mà con sùng bái từ khi còn bé.
Kiệt Sâm vỗ vỗ bả vai của Lôi Nặc, tựa hồ biết rõ tâm tư Lôi Nặc, nguyên bản khóe miệng hắn không chút biểu tình đột nhiên nhếch lên một nụ cười, nói khẽ bên tai Lôi Nặc:
- Trong toàn gia tộc này, con cam đoan, không ai có thể khi dễ phụ tử ta, mặc kệ là người phương nào cũng không được!
Lôi Nặc có chút kinh ngạc nhìn nhi tử đứng ở trước mặt mình, nhi tử, tại thời khắc này, Kiệt Sâm trong lòng Lão Lôi Nặc trở nên cao lớn hơn, sau đó lại vô cùng quen thuộc, bởi vì Lôi Nặc biết rõ nhi tử của mình trong lúc vô tình đã trưởng thành rồi.
Một cỗ lực lượng khó hiểu bỗng nhiên bốc lên từ đáy lòng Lão Lôi Nặc như là Tinh Tinh Chi Hỏa, lửa cháy lan ra toàn bộ lửa cháy lan ra đồng cỏ Thiên Địa.
- Tốt, tốt, Tam thúc, ngươi có nghe hay không, tiểu tử này đã đáp ứng, quả nhiên không hổ là chảy dòng máu của Gia tộc Thác Đức chúng ta, mau mau, người đâu... gọi tiểu tử thúi Khải Lợi vào luyện võ trường đi.
Trên mặt Khắc Lao Đức lộ ra vẻ đắc ý vô cùng, hắn cười lớn nhìn Kiệt Sâm nói:
- Tên ngu ngốc này đã muốn tự tìm cái chết thì cứ để cho Khải Lợi tiễn hắn một đoạn đường.
La Tư Đặc có phần có thâm ý nhìn Kiệt Sâm, sau đó nói:
- Đi, mọi người đi luyện võ tràng, nhìn xem Từ Đường bị các ngươi làm cho chướng khí mù mịt rồi.
Lôi Áo đi đến bên người Kiệt Sâm, hắn do dự một chút rồi nói:
- Đứa nhỏ Khải Lợi này có lực lượng rất mạnh, tu luyện công pháp Hỏa Hệ của gia tộc. Bất quá tốc độ cũng không nhanh, ngươi phải cẩn thận.
Ngừng lại một chứt, hắn nói tiếp:
- Khải Lợi ra tay rất hung ác, nếu như đến lúc đó thật sự không thắng nổi thì ngươi... hãy nhận thua đi.
- Nhị đệ!
Tiếp theo Lôi Áo lại đi tới bên người Lôi Nặc:
- Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để cho Kiệt Sâm có chuyện gì.
- Nhận thua? Có việc? Tốt nhất là hãy lo lắng cho tên gia hỏa gọi là Khải Lợi đó đi.
Kiệt Sâm nhìn sang bóng lưng Lôi Áo lắc đầu:
- Kháo, ngay cả đại bá của mình cũng không có lòng tin vậy sao?
- Gấp 10 lần trọng lực tràng!
Đáy lòng Kiệt Sâm khẽ cười một tiếng, cảm thụ áp bách cực lớn mà Trọng lực thủ trạc mình đeo tay trái một chút. Sau khi Kiệt Sâm phục dụng cuồng bạo Linh căn, đạt đến nhị giai trung cấp, hiện tại mỗi thời mỗi khắc bình thường tiếp nhận rèn luyện trọng lực gấp năm mươi lần a.
Đối với người khác mà nói trọng lực tràng rất khó thích ứng, đối với Kiệt Sâm mà nói, Ân, quả thực đúng với câu: cá về biển lớn, ưng giữa trời cao....
Đi theo đám người Lôi Áo, một đám người Kiệt Sâm rất nhanh liền đi tới luyện võ trường, kể cả những đệ tử bình thường của gia tộc Thác Đức cũng chen chúc đi theo xem náo nhiệt.
Truyện khác cùng thể loại
402 chương
157 chương
261 chương
131 chương