Dược địa thục nữ

Chương 9 : Người nhà nhị lão gia

Qua thời gian một chén trà nhỏ, bảy cỗ kiệu nhỏ màu xanh lần lượt được nâng vào trong sân, nha hoàn bà tử cùng tiến lên trước hầu hạ nhị lão gia, nhị phu nhân xuống kiệu, tiếp theo còn có con trai lớn nhất của nhị lão gia Diệp Tiêu Vân, con thứ hai Diệp Tiêu Xuân, con gái lớn Diệp Vân Lan, Diệp Tiêu Vân là con vợ cả, nhưng Diệp Tiêu Xuân cùng Diệp Vân Lan là do Hoàng di nương và Lộ di nương sinh, Lộ di nương vốn là nha hoàn hồi môn của nhị phu nhân được nâng di nương, còn Hoàng di nương trước kia là đại nha hoàn hầu hạ nhị lão gia. Diệp Vân Thủy đứng ở phía sau Diệp Trương thị, nhìn một nhà nhị lão gia đi vào, hai mắt mở to chăm chú ngắm nhìn gia đình của người chú hai mới chỉ được nghe kể của mình một lần, nhị lão gia sở hữu gia tài và việc kinh doanh dược liệu của Diệp gia ở phía nam, đương nhiên cũng không phải người đơn giản. Diệp Trọng Công cũng rất tuấn tú, không giống như Diệp Trọng Thiên tuấn lãng dũng cảm, ông ta mang theo vẻ thư sinh thanh tú, Diệp Khương thị dáng người xinh xắn lanh lợi, cả người toát lên vẻ dịu dàng của phụ nữ phương nam, Diệp Tiêu Vân so với Diệp Vân Thủy còn lớn hơn nửa năm, cử chỉ rất giống phụ thân Diệp Trọng Công, Diệp Tiêu Xuân mười một tuổi, mắt xếch, bộ dáng giống hệt mẹ đẻ là Hoàng di nương, còn Diệp Vân Lan năm nay mới tám tuổi, vẫn còn là cô bé con tóc buộc ba chỏm, đôi mắt to linh động nhìn khắp mọi người trong phòng, có vẻ nhút nhát. “Hảo hảo, trở về là tốt rồi!” Lão thái thái rơm rớm, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi nhị lão gia và Diệp Tiêu Vân, Diệp Trương thị lẳng lặng bĩu môi. “Con trai bất hiếu, không thể ở cạnh bên chăm sóc mẫu thân, con xin dập đầu trước mẫu thân!” Diệp Trọng Công đạp một cái thật mạnh xuống, lão thái thái liền trào nước mắt, “Đứng dậy đi, đứng dậy đi, con hàng năm vẫn nhớ trở về thăm ta, là có tâm rồi, không giống những kẻ không biết ơn dưỡng dục gì đó kia, ngoại trừ đòi tiền ra cũng chẳng biết cái gì” Lão thái thái lau nước mắt, “Phương bắc mùa đông lạnh lắm, Họa Mi đi mang bao đầu gối của ta ra đây cho nhị lão gia, nó có bệnh phong thấp!” Người bị lão thái thái nói không biết ơn dưỡng dục là con vợ lẽ của chồng bà, làm tiểu quan ở xa, năm sáu năm nay cũng chưa từng trở về lễ mừng năm mới . “Mẫu thân, năm hết tết đến rồi không nên nhắc tới chuyện xưa nữa.” Diệp Trọng Thiên ở bên cạnh nhắc một câu, lão thái thái mới cảm thán một tiếng, rồi để cho con dâu dẫn theo các cháu hành lễ. “Con dâu Diệp Khương thị thỉnh an lão thái thái!” “Tôn nhi Diệp Tiêu Vân thỉnh an lão thái thái!” “Tôn nhi Diệp Tiêu Xuân” “Cháu gái Diệp Vân Lan” “Hảo hảo, dứng dậy, đứng dậy đi, thưởng!” Lão thái thái đảo mắt đã liền cười cười toe toét, nha hoàn Liễu Lục bưng lên một khay, bên trong là quà lão thái thái chuẩn bị từ trước cho các cháu trai, cháu gái, ngay cả con dâu như Diệp Khương thị cũng được một chuỗi vòng đàn hương loại tốt nhất, Diệp Khương thị cũng có chuẩn bị, lúc này liền tháo xuống chuỗi vòng mật chá (1) trên tay để đổi lấy phần thưởng của lão thái thái, mấy đứa con cũng đều nhìn theo Diệp Khương thị mà làm, lại khiến cho lão thái thái nhịn không được khen ngợi. (1) vòng đá có màu như sáp ong “Đại ca, đại tẩu!” Diệp Trọng Công hành lễ với Diệp Trọng Thiên cùng Diệp Trương thị, vẻ mặt cung kính nói. Diệp Trọng Thiên gật gật đầu, “Trở về trên đường vất vả, năm nay ngoài lễ mừng năm mới, cháu gái lớn của chú cũng chuẩn bị xuất giá, cả nhà chú trở về đúng lúc tham dự lại càng náo nhiệt.” “Dạ.” Diệp Trọng Công không nói nhiều, nhưng Diệp Khương thị sau khi vui vẻ thăm hỏi Diệp Trọng Thiên cùng Diệp Trương thị xong còn tươi cười cầm tay Diệp Vân Thủy cẩn thận ngắm nhìn từ trên xuống dưới một lúc lâu, “A, đây là Vân Thủy sao? Hai năm không gặp, cháu càng lớn càng xinh, năm ngoái lúc chúng ta trở về cháu bị ốm nên không gặp được, hôm nay vừa thấy lại cũng là lúc phải gả đi cho người ta rồi,” Diệp Khương thị quay đầu sai nha hoàn của mình, “Mang danh sách quà tặng ta chuẩn bị thêm đồ cưới cho đại tiểu thư lại đây.” Diệp Vân Thủy phúc phúc (2), “Nhị thẩm (3) vẫn như ngày xưa, người còn vất vả lo lắng cho hôn sự của cháu nữa.” (2) động tác cúi mình vái chào của phụ nữ thời xưa, ở đây DVT làm động tác này để bày tỏ ý cảm tạ (3) thím hai Diệp Khương thị cười cười, “Ta biết tin hôn sự của cháu muộn quá, ngay lập tức tìm kiếm gì đó cũng không kịp nên chỉ có thể vội vàng thu thập một chút, cháu trước xem trong danh sách này với những đồ cháu đang có có món nào trùng lặp không, nếu trùng thì bảo ta một tiếng, ta sẽ đổi lại món khác.” Diệp Khương thị lại hướng về phía ba huynh đệ Diệp Tiêu Phi cùng Diệp Thiến Như cười trấn an, “Mấy đứa các cháu, cũng không nên đố kỵ, quà tặng ta chuẩn bị cho các cháu cũng sớm cho người mang đến sân của từng đứa rồi, ha ha.” Diệp Vân Thủy rõ ràng cảm giác được ánh mắt khinh thường cùng ghen ghét của Diệp Thiến Như, còn ba đứa em trai kia cũng chưa có phản ứng gì quá lớn, cũng phải, thường con trai sẽ không giống như con gái, đố kỵ ghen ghét vì những thứ nhỏ nhặt. Diệp Vân Thủy cầm danh mục quà tặng mơ hồ nhìn thoáng qua, phía trên đều là một số đồ dùng của các tiểu thư như đồ trang sức, tơ lụa, còn có mấy cuộn gấm Tô Châu cùng tranh chữ cổ, giá trị xa xỉ, Diệp Vân Thủy vốn định để chuyện danh mục quà tặng nói sau, nhưng Diệp Khương thị lại không dễ dàng buông tha nàng như vậy, “Mau nhìn xem, nghe nói nhà chị dâu cả là gia tộc châu báu, lúc trước gả đến trang sức màu đỏ kéo dài cả mười dặm, một trăm hai mươi tám hòm đồ cưới, là ao ước của bao nhiêu người, tuy rằng chị ấy đã mất, nhưng chắc chắn những thứ để lại cho cháu không phải con nhà bình thường có thể so sánh được!” Diệp Trương thị sắc mặt nhất thời lạnh lẽo, thật giống như giữa ngày mùa hè nóng như đổ lửa đột nhiên lạnh xuống âm độ, Diệp Vân Thủy biết Diệp Khương thị cố ý lôi chuyện đồ cưới ra nói để làm khó Diệp Trương thị, nếu là Diệp Vân Thủy trước đây có lẽ nàng sẽ tham gia chuyện này, từ khi mẹ mất Diệp Trương thị quản lý hết mọi tài sản của nàng, nhưng lúc này Diệp Vân Thủy không định tham gia, Diệp Khương thị bình thương không ở Diệp phủ nên lão thái thái coi cô ta như khách, nhưng Diệp Vân Thủy mỗi ngày đều phải đối mặt Diệp Trương thị, Diệp Trương thị là thủ trưởng, là lãnh đạo của nàng, Diệp Vân Thủy lúc này không thể làm mất mặt Diệp Trương thị được. Diệp Vân Thủy đưa danh mục quà tặng của Diệp Khương thị cho Diệp Trương thị, sau đó hướng tới Diệp Khương thị phúc phúc, “Cháu còn phải nhờ mẫu thân xem qua, mong nhị thẩm không trách cháu, hôm nay mẫu thân vừa cho phép mời mama trong cung tới dạy quy củ cho Vân Thủy, Vân Thủy chỉ sợ không có thời gian tự mình trông coi các việc khác, trước đây cũng không có tiền lệ các tiểu thư tự chuẩn bị việc hôn sự của chính mình, Vân Thủy cũng không dám vượt qua.” Diệp Khương thị hơi giật mình, chăm chú đánh giá Diệp Vân Thủy, dường như không ngờ nàng lại nói như vậy, khiến cho cô ta tự biên tự diễn cũng cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng cười cười nói, “Ta thật ra lại lo lắng không chu toàn rồi.” Diệp Trương thị tất nhiên rất vừa lòng với biểu hiện của Diệp Vân Thủy, nói, “Nhị đệ muội lo lắng quá rồi, đại tiểu thư tuy không phải con đẻ của ta, nhưng từ nhỏ ta cũng đã coi như con đẻ, ta đương nhiên sẽ không để nàng chịu khổ.” “Xem đại tẩu nói kìa, lòng tốt của ta lại bị coi là có ý xấu.” Diệp Khương thị bày ra vẻ tủi thân chua xót, làm cho Diệp Trương thị rất là phiền chán, Diệp Trọng Thiên thấy bầu không khí đột ngột kém đi, đành nói vài câu chuyển hướng, “Tiêu Vân so với Vân Thủy còn hơn nửa tuổi, cũng nên nghị hôn rồi, nhưng nam nhi tốt khi thành gia lập thất, chuyện học hành cũng không được xao làng nửa phần.” Diệp Tiêu Vân nghe thấy Diệp Trọng Thiên nhắc tới mình, tất nhiên là tiến lên đáp lời, “Đại bá giáo huấn rất phải, cháu cũng đang chuẩn bị tham gia kỳ thi hương năm nay.” “Ừ, tốt tốt, Diệp gia chúng ta mấy đời đều làm nghề y nên không có ai theo con đường khoa cử làm quan, cháu không tham luyến vinh hoa phú quý cố gắng khổ công đọc sách, rất quý, nếu có gì cần đại bá giúp cứ nói ra.” Diệp Trọng Thiên đối Diệp Tiêu Vân rất là tán thưởng, quay đầu nói với Diệp Trương thị: “Lát nữa sai người tới thu phòng của ta lấy bộ nghiên mực tùng hoa tặng cho Tiêu Vân.” Diệp Trương thị mở to hai mắt, “Lão gia, nhưng đó là đồ đương kim thánh thượng ban thưởng.” “Đương kim thánh thượng là đấng minh quân thấu lý hợp tình, sẽ không vì một cái nghiên mực mà trách ta, huống hồ ta giữ cũng chỉ để mài mực sửa sách viết phương thuốc mà thôi, không cần nghiên mực tốt như thế, sẽ làm mất giá trị của nó, đưa cho Tiêu Vân mới thích hợp.” Diệp Trọng Thiên vung tay lên chuyện này liền cứ thế mà định đoạt, Diệp Tiêu Vân hành đại lễ cảm tạ Diệp Trọng Thiên, trong lòng rất đắc ý. Diệp Trương thị tuy khó chịu nhưng cũng không thể làm mất mặt Diệp Trọng Thiên, Diệp Tiêu Phi đứng phía sau bà ta nét mặt từ đầu đến cuối đều vô vị, nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại nắm chặt tới mức các đốt ngón tay đều trắng bệch. Diệp Tiêu Bằng cùng Diệp Tiêu Khanh mới mười tuổi đương nhiên không biết suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ quan tâm tới khuân mặt lạ lẫm của Diệp Tiêu Xuân đang đứng yên không nói gì phía sau Hoàng di nương, thầm nghĩ sau khi bái kiến xong liền rủ cậu đi chơi, mà Diệp Tiêu Xuân tất nhiên cũng nhớ rõ hai anh em này, năm trước bọn chúng cũng quấn quýt lấy cậu hỏi về những trò chơi ở phía nam, cũng có chút nóng lòng muốn đi chơi. Mà Diệp Tiêu Vân cùng Diệp Tiêu Phi hai người chỉ suốt ngày biết đọc sách đã sớm bị bọn trẻ bỏ qua bên cạnh . “A, kia là Tiêu Xuân phải không? Đã lớn thế này rồi, nhìn đúng là đứa bé ngoan, có đọc sách không?” Diệp Trương thị cười nhìn về phía Diệp Tiêu Xuân là con vợ lẽ, mặt tràn đầy ý cười, sắc mặt Diệp Khương thị lạnh lùng, nhưng Diệp Trương thị lại bảo người đẩy Diệp Tiêu Xuân ra phía trước, Diệp Tiêu Xuân hiểu sao rốt cuộc lại nói tới cậu, lo sợ nhìn phụ thân cùng vẻ mặt sắc lạnh của Diệp Khương thị, có chút sợ sệt bất an. “Đứa bé ngoan này cực kỳ giống phụ thân, lớn lên thật đẹp trai, lại đây, đây là đại bá mẫu thưởng, cầm chơi đi.” Lời này của Diệp Trương thị chính là trợn mắt nói láo, nét mặt Diệp Tiêu Xuân rất giống mẹ đẻ nó, ả nói ra lời này cũng chỉ vì muốn Diệp Khương thị khó chịu. Diệp Trương thị lấy cái hà bao đeo lên người cho Diệp Tiêu Xuân, lại sai người đưa cho Diệp Vân Lan một cái giống hệt, ánh mắt đắc ý nhìn về phía Diệp Khương thị, từ ngày bà ta được gả vào Diệp phủ cho tới nay, ba di nương của Diệp Trọng Thiên chưa một ai có tin vui, ngoại trừ Diệp Vân Thủy là đứa con của chính thất đã mất, những người con khác đều là con đẻ của bà ta, so về chuyện này bà ta rõ ràng hơn hẳn Diệp Khương thị, hơn nữa nghe nói Hoàng di nương kia sau khi sinh Diệp Tiêu Xuân xong rất được lòng Diệp Trọng Công, mà Diệp Khương thị đối với Diệp Tiêu Xuân cũng không hề tốt, Diệp Trương thị không bận tâm tới chuyện xấu của Diệp Khương thị, thực sự không phải là tác phong của bà ta. “Đều là những đứa bé ngoan, đều là những đứa bé ngoan, đi từ sớm giờ chắc đã đói bụng, mau truyền cơm, ăn no xong còn về viện nghỉ ngơi, nghỉ ngơi khỏe xong lại đến hiếu thuận bà già này, cũng không sai.” Lão thái thái tuy đã già nhưng rất tinh ý, liền xoa dịu mọi người tới nhà ăn dùng bữa, khi ăn cơm thì nam nữ ngồi riêng phòng, trong phòng ăn của đám phụ nữ, mấy người phụ nữ trừ việc mắt to trừng mắt nhỏ với nhau trên bàn cơm thì cũng chẳng còn gì để nói, mặc dù cũng có lúc phải khách sáo tán tụng lão thái thái phúc thọ an khang linh tinh gì đó, một chút cơm ăn vào mà lạnh như băng, mới hơn nửa canh giờ đã cho người dọn bàn dâng trà.