Dược địa thục nữ
Chương 10 : Tuyển người
Lão thái thái ăn cơm xong cảm thấy mệt mỏi, liền bảo mọi người trở về, Diệp Vân Lan lúc này đã quen với Diệp Vân Thủy, biết lão thái thái cho đi rồi, liền níu tay Diệp Vân Thủy hỏi: “Đại đường tỷ, em cùng Tiêu Xuân ca ca có thể đến trong viện của tỷ chơi một lát không? Vừa mới rồi nhị đường ca cùng tam đường ca nói ở chỗ tỷ có rất nhiều đồ ăn ngon .”
Diệp Vân Thủy định gật đầu nhưng bỗng nhiên nhớ tới trong viện của nàng lúc này vẫn chưa có người hầu hạ, tất cả hôm nay đều bị nàng đuổi rồi, không thể không nhìn sang phía Diệp Trương thị, Diệp Trương thị tựa hồ cũng sửng sốt, lập tức tươi cười với Diệp Vân Lan: “Đại đường tỷ hôm nay cũng vừa trở về trong viện còn chưa thu dọn tốt, cháu tới viện của đại bá mẫu chơi có được không? Chỗ ta có rất nhiều điểm tâm ngon, năm trước không phải cháu bảo thích bánh quẩy đường sao? Hôm nay ta cố ý sai người chuẩn bị rồi.”
Diệp Vân Lan liếc mắt nhìn Diệp Vân Thủy một cái, cuối cùng không chống lại được cám dỗ của món điểm tâm, liền đi theo Diệp Trương thị.
Diệp Trương thị hiển nhiên cũng không muốn cùng Diệp Khương thị ở chung một chỗ, liền quay sang cười nói: “Đệ muội (1) hôm nay cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, bọn trẻ hôm nay cứ để ở chỗ ta, để cho bộn nha hoàn đi theo là được.”
(1) Đệ muội = Em dâu
Diệp Khương thị ra vẻ đồng ý, dặn Diệp Vân Lan mấy câu xong liền đi theo Diệp Trọng Công, bọn họ hôm nay mới đến, trong viện còn có rất nhiều chuyện cần sắp xếp.
Diệp Vân Thủy không đi theo, nàng mang theo Xuân Nguyệt trở về Tĩnh Tư cư, cũng may vú Tô đã ủ sẵn một chậu than, nếu không bây giờ trong phòng chẳng khác gì một cái hầm băng.
Xuân Nguyệt đang giúp Diệp Vân Thủy rửa mặt, liền nghe thấy ngoài viện có người gọi cửa, vú Tô đi ra xem, hóa ra là vợ Cát Tường dẫn theo vài hạ nhân tới, Diệp Vân Thủy chỉnh trang xong liền cho bà ta vào nhà nói chuyện.
“Thỉnh an đại tiểu thư.” Vợ Cát Tường là người lanh lợi, chồng bà là nhị môn quản sự (2) ở Diệp phủ, bà ở trong phủ cũng không có công việc chính thức, mỗi khi Diệp Trương thị có việc vặt gì cũng đều sai bảo bà ta.
(2) người quản lý việc nội bộ trong phủ
“A, trễ như thế này ngài còn phải vất vả đi tới đây,” Diệp Vân Thủy bảo Xuân Nguyệt rót trà cho bà ta, “Không biết là có việc gì gấp?”
“Trễ thế này còn làm phiền đại tiểu thư nghỉ ngơi, lúc chiều phu nhân nói viện của ngài thiếu người, sai ta dẫn người tới đây cho ngài chọn một chút, chuyện này gấp quá, người buôn nô lệ nhanh nhất cũng phải sáng mai mới tới, ta liền tạm thời chọn vài đứa nhỏ con hạ nhân trong phủ lại đây, phu nhân cũng đã đồng ý, sợ ngài tối nay không có người hầu hạ sẽ không tiện.” Vợ Cát Tường Gia uống trà Xuân Nguyệt dâng lên, nhận ra là trà Long Tĩnh thượng hạng, trên mặt bất giác cười tươi.
“Đem người mang vào đi, phu nhân đã xem qua chưa?” Diệp Vân Thủy trong lòng thầm cười, hiển nhiên Diệp Trương thị sợ bị Diệp Khương thị nhìn thấy lại chê cười, mới vội vàng sai người tới, nếu lúc nãy Diệp Vân Lan cố ý muốn tới viện của nàng, mà Diệp Khương thị cũng đi theo, thì lúc đấy Diệp Trương thị chỉ còn có nước mất hết mặt mũi.
“Phu nhân đã xem qua rồi, đây đều là con cái hạ nhân trong phủ, các bà tử cũng đều là những người đứng đầu trong phủ, phu nhân nói phải để cho ngài hài lòng mới được.” Vợ Cát Tường Gia gọi người tiến vào, đứng thành một hàng, tổng cộng có bốn nha hoàn và bốn bà tử, Diệp Vân Thủy cẩn thận nhất nhất nhìn một lượt, xong mới hỏi, “Tất cả đều nói xem đã biết những gì rồi? Có biết chữ không?”
“Nô tỳ là Tiểu Vân, cha ta là người gác cổng trong phủ, không biết chữ, nhưng thêu hà bao, làm giầy, nấu ăn đều biết một chút.”
“Nô tỳ Hoa Nhi, cha ta là người đánh xe của lão gia, nhận biết được một ít chữ thông dụng.”
“”
Diệp Vân Thủy chăm chú nghe những người này trả lời, sau đó để lại Hoa Nhi cùng một cô bé tên Tiểu Phương, nàng không chọn Tiểu Vân, cô bé kia vào nhà xong liền nhìn khắp phòng một lượt, rõ ràng là người không biết an phận, Diệp Vân Thủy cũng giữ lại hai bà tử, một người là Tiêu bà tử rất am hiểu chuyện bếp núc, người còn lại là Trương bà tử trước kia từng là tú nương (3), tay nghề thêu rất đẹp, lúc vợ Cát Tường dẫn theo mấy người khác đi về, Diệp Vân Thủy ra hiệu cho vú Tô cầm một ít tiền đặt vào trong tay vợ Cát Tường, “Trễ như vậy còn làm mama phải vất vả tới đây, mama cầm lấy tiền này để đi uống chút rượu cho bớt lạnh.”
(3) thợ thủ công thêu đồ
“Tạ ơn đại tiểu thư.” Vợ Cát Tường cầm tiền thưởng cũng không nói linh tinh nhiều, mang người đi luôn.
Diệp Vân Thủy nhìn Tiểu Phương và Hoa Nhi cùng với hai bà tử, làm chủ tử nàng không thể không nói vài câu, “Đã tới chỗ ta chắc các người cũng được nghe người ta nói chuyện, bốn nha hoàn bà tử kia vì sao lại bị đưa đi, Tĩnh Tư cư ít người, hàng ngày cũng không có nhiều việc nặng, ta giữ các người lại cũng là vì nhận ra các người có năng lực, nhưng cho dù các người có khả năng tới đâu thì cũng phải tuân theo quy củ của ta mà làm, nếu không hiểu chuyện, gian dối, hoặc có tâm trèo cành cao, thì sớm nói ra, ta để các người đi, đỡ cho sau này không thể nhìn mặt nhau, người thân của các người đều ở trong phủ, không muốn giữ thể diện cho mình thì cũng phải biết nghĩ cho cha mẹ con cái của mình.”
Diệp Vân Thủy nói rất nặng, nhưng nàng có thói quen trước tiên phải cảnh cáo trước, có cơ hội tuyển người, nàng đương nhiên muốn bồi dưỡng được vài người nghe lời bản thân, nàng không ngại Diệp Trương thị cài người vào, bởi vì nàng cũng không định làm chuyện gì bất lợi cho Diệp Trương thị, nên không sợ người ta đưa chuyện, trước mắt nàng chỉ cần có thể sai bảo được những người này là được, bởi vì trong lòng Diệp Vân Thủy cũng hiểu, những ngày như thế này đối với nàng mà nói cũng chẳng còn bao lâu nữa.
“Tất cả đều do đại tiểu thư phân phó.” Bốn người quỳ xuống dập đầu lạy Diệp Vân Thủy coi như nhận thức nàng là chủ tử, “đấm xong thì phải xoa” Diệp Vân Thủy cũng không quên, “Đứng lên đi, chỉ cần các người ở trong viện của ta làm việc đúng mực chăm chỉ, ta sẽ không gây khó dễ cho các người, hàng ngày có đồ tốt cũng không quên các người, trời cũng không còn sớm các người đi theo nghe vú Tô hướng dẫn một chút, sáng mai bắt đầu làm việc.”
An bài chuyện hạ nhân xong, Xuân Nguyệt liền hầu hạ Diệp Vân Thủy đi nghỉ, mặc dù hôm nay mệt mỏi cả ngày, Diệp Vân Thủy cũng không vội, “Em đi xem vú Tô an bài xong chưa, hôm nay trời lạnh như thế này hai người đều cùng ở trong phòng ta đi, ít nhất có cái chậu than vẫn tốt hơn không.”
Xuân Nguyệt mừng rỡ đi tìm vú Tô, không lâu sau hai người liền đi vào.
Tô mama vừa vào nhà liền nói, “Đại tiểu thư, ta thấy đứa bé tên Tiểu Phương không phải là người hiểu chuyện, nói quá nhiều, trên đường đi cứ hỏi đông hỏi tây, sao người lại giữ cô bé lại?”
Diệp Vân Thủy cười nói, “Lưu cô bé vì cô bé nói nhiều, cô ta có bản lĩnh đem mọi chuyện rơi vào lỗ tai người kia, người sao biết cô ta không có bản sự đem những chuyện khác truyền quay trở lại?” Diệp Vân Thủy cho là những truyện linh tinh có rất nhiều, nàng tuyển Tiểu Phương này vì cô ta biết ăn nói lại có tính hay buôn chuyện, muốn tồn tại ở trong phủ, tin tức là quan trọng nhất!
Vú Tô nghe thấy Diệp Vân Thủy nói như thế cũng vui mừng nở nụ cười, ít nhất đại tiểu thư trong mắt bà lúc này đã không còn vẻ tùy hứng quật cường như xưa nữa, đã bắt đầu suy nghĩ vì chính mình mà quyết định, đáng tiếc vú Tô không hề biết, con người dưới thân xác kia đã sớm thay đổi.
“Ta nghe Xuân Nguyệt trở về nói nhị phu nhân nhắc tới mẹ đẻ ngài, nhị phòng cùng đại phòng (4) không ưa nhau đã nhiều năm, nay lại còn lôi ngài vào cuộc nữa, ai”
(4) chi thứ hai (nhà nhị lão gia) và chi thứ nhất (nhà đại lão gia) ở đây chủ yếu là hai bà vợ
“Coi con là gì, bọn họ muốn làm khó con liền thật sự có thể làm khó được?” Diệp Vân Thủy trong đầu hiện lên bộ dáng tươi cười hớn hở của Diệp Khương thị kia, tiền, tất cả đều là do tiền, Diệp Trương thị xuất thân là tiểu thư con quan so ra có vẻ kém người ta có tiền, tục ngữ nói có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, lời này ở cổ đại càng chính xác.
Nhạy cảm của Diệp Vân Thủy đối với tiền tài hơn hẳn bất luận kẻ nào, bỗng nhiên nhớ tới liền hỏi: “Vú Tô, nguyệt ngân (5) của con hiện giờ có bao nhiêu?”
(5) tiền tiêu hàng tháng của người trong phủ, phân theo cấp bậc.
Tô mama vẻ mặt buồn bã, “Làm gì còn thừa, quý phủ có lệ đại tiểu thư mỗi tháng ba lượng bạc, cũng đều không đủ, muốn sai bọn no tài trong phủ đều phải thưởng tiền, nếu không cơm nóng cũng không có, vốn cũng còn bảy tám lượng, nhưng đều đưa cho người cầm đi theo lúc vào chùa rồi, hiện tại còn dư không đến một hai lượng.”
Diệp Vân Thủy chỉ cảm thấy đau đầu, kiếp này đầu thai vào đúng nhà giàu có, nhưng nàng vẫn giống như người nghèo, đối với tiền thời cổ đại nàng vốn không hiểu biết gì, nhưng hôm nay trên đường trở về mua này nọ mới biết được, số tiền này thật sự không làm được việc gì, “Yên tâm đi, sau này sẽ tốt dần lên thôi.”
Trong đầu Diệp Vân Thủy bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để có thể kiếm thật nhiều tiền, trước mắt nhị lão gia một nhà trở về đối Diệp Trương thị mà nói không phải là chuyện tốt, nhưng đối chính mình cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất hiện tại lực chú ý của Diệp Trương thị tất cả đều đặt vào nhị phòng, chỉ cần chính mình không làm chuyện quá phận bà ta cũng sẽ không tới mức chốc chốc nhớ không nổi lại tìm chính mình phiền toái, hiện tại điểm mấu chốt chính là đồ cưới của nàng!
Diệp Khương thị hôm nay đem chuyện đồ cưới của nàng nói ra, Diệp Trương thị gương mặt liền âm lạnh, tràn ngập oán hận, chỉ sợ bà ta muốn đoạt đồ cưới của nàng cũng mất nhiều công sức giờ đây muốn trả lại rất khó? Trước mắt là lúc nàng cần phải đứng vững, đơn giản trước tiên cứ căn cứ tình hình thực tế rồi tính toán tất sẽ có cách, không làm gì liền có đường lui, so với đấu đá lung tung thương tích đầy mình thì vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.
Cả ngày hôm nay mệt mỏi quá độ, Diệp Vân Thủy rất nhanh liền ngủ thiếp đi, đây là buổi tối đầu tiên của nàng ở Diệp phủ, và có lẽ cũng sẽ là đêm yên ổn nhất.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
69 chương
104 chương
146 chương
20 chương
326 chương
2 chương