Dược địa thục nữ
Chương 8 : Yếu thế
Diệp Vân Thủy vào phòng chỉ thấy nha hoàn Vương bà tử sai sử lúc trước đang quỳ gối ở gian ngoài, trong lòng đoán chắc Diệp Trương thị đã biết mọi chuyện xảy ra ở chỗ nàng, nàng chậm rãi vào nhà, Diệp Trương thị bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc ngồi dựa trên sập, Vương bà tử tiến lên thỉnh an xong liền đi ra ngoài thu xếp công việc, Diệp Vân Thủy thấy Diệp Trương thị hé mắt nhìn nàng, liền vội tiến lên hành lễ, “Con thỉnh an mẫu thân, mẫu thân nghỉ ngơi có tốt không?”
“Nghỉ cái gì? Vừa nhắm mắt trong viện ngươi liền nháo gà bay chó sủa, quả thực không để cho người khác yên tĩnh được một lát.” Diệp Trương thị lúc này trông thấy Diệp Vân Thủy thì sắc mặt rất khó coi, hôm nay ở chỗ lão thái thái bà ta không dám vượt mặt lão thái thái, vượt mặt lão gia, nhưng bây giờ đang ở chỗ của mình, Diệp Trương thị cũng không có tâm tư giả bộ cái gì mà « mẫu từ tử hiếu » nữa.
Diệp Vân Thủy mỉm cười, thầm nghĩ chỗ tôi ở cách xa chỗ bà cả tám trượng (1), bà mà nghe thấy được thì không khác gì quỷ sứ! Nhưng nàng vẫn nở nụ cười ngây thơ vui vẻ tiến lên thay đại nha hoàn Hồng Nhi của Diệp Trương thị, đấm bóp chân cho Diệp Trương thị, “Nếu con làm mẫu thân giận, làm thế nào cũng không chuộc được tội, mẫu thân đừng buồn con nữa, con còn phải nhờ mẫu thân giúp con chọn ra vài người lanh lợi trong viện, tất cả đều nghe theo người.”
(1) 1 trượng = 3.33 m
Diệp Trương thị đang nghẹn một bụng hỏa, vốn tưởng rằng Diệp Vân Thủy còn cãi lại vài câu, có cơ hội cho bà ta dạy bảo nàng, không ngờ rằng mình cứng rắn nói ra lại trúng phải cái đinh mềm quay ngược trở lại, sắc mặt không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc, hơi ngượng ngùng trả lời, “Ta rảnh lắm hay sao mà đi quản việc của ngươi, ngay cả vài đứa nô tài cũng không quản lý nổi, ngươi là chủ tử mà có khác gì nô tài! Chuyện này mà truyền ra ngoài còn không phải đánh mất mặt mũi Diệp phủ sao? Sắp được gả đi rồi mà cũng không làm người khác bớt lo, mấy hôm nữa ta sẽ mời mama trong cung tới dạy dỗ quy củ cho ngươi.”
“Nhìn xem, mẫu thân đúng là vẫn không nỡ mặc kệ con, con biết người thương con, nếu thực sự mời mama trong cung tới dạy cho nữ nhi, cũng nên gọi cả muội muội tới, để em đỡ phải đến khóc lóc kêu mẫu thân đối xử bất công.” Diệp Vân Thủy cười mềm mại xinh đẹp, làm cho Diệp Trương thị bực mình cũng không có chỗ trút, giống như đánh vào cục bông, ngay cả chút xíu phản ứng cũng không có, “Được rồi được rồi, chân ta suýt chút nữa thì bị ngươi đấm gãy rồi, ngày mai bảo vợ Cát Tường gọi vài đứa nhỏ lại đây, bổ sung người hầu cho viện của ngươi, hôm nay liền mặc ngươi một đêm, chỉnh đốn một chút nha đầu gian xảo không quy củ nhà ngươi.”
“Vẫn là mẫu thân không nỡ để con chịu khổ ha ha, hôm nay con liền ở chỗ người, chỗ người thật ấm áp.” Diệp Vân Thủy mặt dầy hơn bất cứ ai, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, nàng đã học được cách co dãn, người cứng rắn ta liền mềm mỏng, người mềm mỏng ta liền mềm mỏng hơn, Diệp Trương thị muốn tìm người theo dõi tìm sơ hở của nàng, bây giờ nàng liền đến đây ở, cho bà ta được như nguyện, nhìn nàng đủ thì thôi, Hà Uyển này có ăn có uống lại còn ấm áp hơn chỗ của nàng, nàng mới không muốn trở về Tĩnh Tư cư lạnh lẽo kia chịu tội.
Diệp Trương thị cũng ngẩn ra, không nghĩ tới Diệp Vân Thủy không những không buồn mà còn cười nịnh bợ bà ta, bà ta mặc dù đắn đo không biết nàng có mưu đồ gì, nhưng trong lòng cũng vẫn có chút đắc ý dào dạt, nghĩ ngợi đơn giản một chút liền cho là từ lúc bị phạt ở miếu trở về nàng đã khôn ngoan hơn biết tỏ ra yếu thế mà lấy lòng. Thấy cũng không còn sớm, Diệp Trương thị sai hai đại nha đầu của bà ta là Hông Nhi và Thường Nhi chuẩn bị rửa mặt trang điểm, một canh giờ nữa họ còn phải đến chỗ lão thái thái chờ đón gia đình nhị lão gia.
Nhớ tới nhị phu nhân Diệp Khương thị, Diệp Trương thị sắc mặt lại sa sầm, Diệp Khương thị kia xuất thân là đích nữ của một trong những gia tộc giàu có nhất ở phía Nam, mặc dù không phải quan gia tiểu thư nhưng lại có rất nhiều vàng bạc châu báu, khí thế so với địa vị thứ nữ Lại Bộ Thương Khanh của bà ta cũng không hề thua kém, chuẩn bị lễ mừng thọ cho lão thái thái mấy năm gần đây, Diệp Khương thị ra tay rất hào phóng, khiến đại vị của bà ta cũng bị nhiều áp lực.
Nghĩ tới chuyện đó, Diệp Trương thị trong lòng luôn không được thoải mái, nhìn đám xiêm y, trang sức trước mặt soi đi soi lại, loại nào cũng không hợp ý của ả, liền quát Thường Nhi, “Sớm hôm kia Vương mama đã bảo ngươi chuẩn bị trang phục hôm nay cho thật tốt, nhìn xem ngươi lấy cái thứ rách nát gì thế này? Để cho ta mặc quần áo cũ từ dưới đáy hòm đi gặp người khác, ngươi muốn ta bị xấu hổ trước mặt ả đàn bà đầy mùi tiền kia hay sao?”
Thường Nhi kinh hoảng quỳ trên mặt đất dập đầu nhận sai,“Nô tỳ không dám, nô tỳ chưa bao giờ nghĩ làm hỏng chuyện của chủ tử!”
Diệp Trương thị cười lạnh mắng, “Đừng cho là ta không biết tâm tư bẩn thỉu của ngươi, những chuyện mờ ám sau lưng ngươi làm còn thiếu sao? Lão gia đối xử hòa nhã với ngươi một chút ngươi đã nghĩ tới việc bò lên giường rồi sao? Ta hôm nay liền nói cho ngươi biết, ngươi sớm mà quên đi, nô tài chính là nô tài, cả đời ngươi cũng đừng nghĩ trở thành chủ tử!”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ không có tâm tư kia, xin phu nhân tha mạng.” Thường Nhi quỳ trên mặt đất khóc, miệng liên tục xin tha, tất cả mọi người trong phòng đều thấy Diệp Trương thị nhục mạ nàng như vậy, sợ là ra khỏi cửa cũng không còn mặt mũi nào mà gặp người khác.
Diệp Vân Thủy ngồi uống trà ở một bên, mặt không biến sắc nhìn Diệp Trương thị mắng chửi người, nàng thấy Diệp Trương thị bỗng nhiên trở mặt cũng không có gì lạ, đương nhiên trong trí nhớ trước đây những chuyện này thường xuyên xuất hiện, chỉ có điều trước đây là phát tác ở trên người nàng, mà bây giờ người chịu tội lại là nha hoàn của bà ta.
Diệp Vân Thủy nhìn Diệp Trương thị tức giận đến nghiến răng, hiển nhiên đây là bà ta cố tình bới móc để trút giận lên Thường Nhi đang muốn trèo cao làm di nương của Diệp Trọng Thiên, cũng khó trách, Diệp Trọng Thiên là người đàn ông đẹp trai tuấn lãng, thành thục lại giàu có, đang ở thời điểm phong độ hấp dẫn, khó trách tiểu nha hoàn động tâm tư.
“Luôn miệng nói không có tâm tư kia, vậy hà bao ngươi để dưới gối đầu là cái gì?” Diệp Trương thị vừa nói xong, sắc mặt Thường Nhi lập tức trở nên trắng bệch, tiếng dập đầu càng mạnh càng vang, Diệp Trương thị nào có trái tim từ bi, cười lạnh vài tiếng rồi gọi người tới, “Đem con tiện nhân này tới phòng chứa củi, chờ qua năm mới bán vào kỹ viện, ngươi thích bò lên giường các ông phải không? Ta cho ngươi bò đủ!”
“Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng Cứu mạng” Thường Nhi trên mặt thất kinh, đã sớm khóc thảm thiết, nhưng vẫn không chống nổi sức lực của hai bà tử, cuối cùng vẫn bị kéo đi ra ngoài.
Diệp Trương thị cố ý liếc nhìn Diệp Vân Thủy một cái, thấy nàng đang cùng Hồng Nhi ở bên cạnh cầm xiêm y phối hợp qua lại, đối với chuyện vừa mới xảy ra căn bản không quan tâm, cũng không thấy nàng nghe xong chuyện như vậy mà xấu hổ hay e ngại, ngược lại nàng còn quay sang nói chuyện quần áo với bà ta, “Mẫu thân, ngài xuất thân là quan gia tiểu thư, khí chất hơn hẳn người ngoài, người xem con chọn bộ áo dài thêu hoa lan với mẫu đơn màu tím này, bên trong mặc áo váy bằng sa màu vàng chanh có được không? Da ngài trắng như vậy, mặc vào càng có vẻ khí chất xuất chúng.”
Diệp Trương thị cau mày, bỗng thấy Diệp Vân Thủy có chút không giống trước đây, nhưng không thể nói ra là khác chỗ nào, nhìn trang phục nàng phối hợp rất đẹp trong lòng cũng thích, nhưng vẫn làm bộ mặt giận nói, “Đại tiểu thư đã nói vậy, ta phải thử xem thế nào.”
Hồng Nhi nghe xong sửng sốt, từ lúc nào lời nói của đại tiểu thư ở trước mặt phu nhân cũng được lưu tâm? Nhưng nàng ta luôn bị Diệp Trương thị dạy dỗ, nên tay chân cũng không dám chậm nửa phần, vội vàng hầu hạ Diệp Trương thị thay quần áo, lúc soi gương, quả nhiên cách phối hợp này thực sự tôn lên khí chất xinh đẹp của Diệp Trương thị, ngay cả chính Diệp Trương thị cũng phải lộ ra vài phần hài lòng.
Diệp Vân Thủy thầm tính, Diệp Trương thị vừa mới răn dạy Thường Nhi, nàng một đại tiểu thư còn chưa xuất giá lại ở chỗ cha mẹ nghe được chuyện phong tình của phụ thân nếu truyền ra ngoài cũng không hay ho gì, nàng chỉ có thể ở một bên tìm việc gì đó làm coi như không biết, thấy Hồng Nhi chọn xiêm y cho Diệp Trương thị cũng liền đi qua giúp đỡ tham mưu, nhưng nếu nàng không phối hợp được ra một bộ trang phục tốt, thực sự ngồi nhìn Diệp Trương thị bị nhị phu nhân chê cười, còn không phải tạo cớ cho Diệp Trương thị chỉnh.
Diệp Vân Thủy thật sự không dám khen ngợi khiếu thẩm mỹ của Diệp Trương thị, y phục tất cả đều không đỏ đậm cũng chói mắt, tốt xấu gì cũng là tiểu thư con nhà quan mà khiếu thẩm mỹ như vậy, còn có cái gì gọi là tố chất! Chọn mãi nàng mới thấy một bộ ưng ý, nhìn thấy Diệp Trương thị kia mặt hớn hở, Diệp Vân Thủy biết mình đã qua được cửa ải này.
Nhìn đống trang sức rực rỡ muôn màu của Diệp Trương thị, Diệp Vân Thủy chọn một món đồ trang sức bằng vàng ròng cẩn hồng ngọc, “Mẫu thân người vốn xinh đẹp động lòng người, người khác dùng trang sức để them phần phú quý, người ngược lại còn làm vẻ đẹp của trang sức bị lu mờ đi, con thấy trang cái này khiêm nhường lại không kém phần quý khí, không biết có hợp ý người hay không?”
Diệp Trương thị liếc mắt một cái, tất nhiên là cảm thấy thích hợp, hơi có một chút đăm chiêu nhìn Diệp Vân Thủy đang phụng dưỡng bên cạnh, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Không hổ ngoại tổ (2) con là thương nhân châu báu nức tiếng, thứ trang sức này phối hợp chính là không ai sánh nổi, bọn nha hoàn bên cạnh ta cũng không đứa nào hiểu ý ta được như con.”
(2) ông ngoại
Lời này mới nghe giống như Diệp Trương thị đang khen ngợi Diệp Vân Thủy, nhưng suy nghĩ một chút chẳng phải là coi Diệp Vân Thủy cùng với bọn nô tỳ hầu hạ ả ngang hàng, Diệp Vân Thủy trong lòng hiểu được nhưng trên mặt lại làm bộ như nghe không hiểu, chỉ cười cười trả lời, “Cũng nhờ mẫu thân răn dạy thật tốt, để con cài lên giúp người.”
Diệp Trương thị lại bị cái đinh mềm bật ngược trở lại, tự cảm thấy mất mặt nếu cứ đẩy qua đẩy lại với Diệp Vân Thủy, đúng lúc này rèm cửa được vén lên, có tiếng bẩm báo , “Nhị tiểu thư tới.”
Diệp Thiến Như đi vào nhìn thấy Diệp Vân Thủy đang chọn trang sức cho Diệp Trương thị, không khỏi sửng sốt, lập tức chán ghét nhìn Diệp Vân Thủy một cái, lạnh nhạt nói: “A, tự làm viện của chính mình náo loạn lên xong, lại chạy tới đây giả bộ lấy lòng, ai biết thì bảo ngươi hai tháng ở trong chùa đã biết suy nghĩ, người không biết lại tưởng ngươi tới chỗ quán xá đầu đường xó chợ nào, học được cách hầu hạ người khác của bọn hạ nhân.”
“Câm miệng, lời bậy bạ gì cũng dám nói!” Diệp Trương thị giận dữ quát to, Diệp Vân Thủy đang hầu hạ bà ta cài trang sức, Diệp Thiến Như mắng chửi như thế khác nào gom cả bà ta vào, Diệp Thiến Như bĩu môi ngồi ở một bên lạnh lùng trừng mắt với Diệp Vân Thủy.
Diệp Vân Thủy lờ đi như không nghe thấy gì, cười với cô ả, “Nhị muội muội đã tới, vừa rồi mẫu thân có nói sẽ mời mama trong cung tới dạy dỗ quy củ cho ta, ta còn nói muốn cùng học với nhị muội muội, miễn cho ngươi nói mẫu thân bất công, đang nói chuyện này thì ngươi tới.”
Diệp Thiến Như trợn tròn mắt, “Chính ngươi phá hỏng bét quy củ phải được giáo huấn thì cũng thôi đi, còn kéo thêm ta vào làm cái gì!”
“Nhị muội muội nói oan cho ta, mẫu thân coi trọng nhất quy củ ngươi cũng không phải không biết, mama trong cung chắc chắn không như bên ngoài, nghe nói chỉ tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đã hai mươi lượng bạc, ngươi sang năm cũng tới tuổi cập kê, trước mắt cũng tới lúc chuẩn bị làm mai, cô nương được mama trong cung dạy dỗ trong thiên hạ mấy nhà có thể so sánh được? Những người tốt muốn cưới muội còn không phải chen nhau phá cửa nhà chúng ta mà vào sao, ngươi còn nói ta không có ý tốt, ta làm thế này đều vì muốn tốt cho ngươi.”
“Ngươi Hừ.” Diệp Thiến Như quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới nàng.
Diệp Vân Thủy nói nói cười cười, chỉ thấy Diệp Thiến Như nghe nhắc tới làm mai mà mặt mũi đỏ bừng, mới thế đã xấu hổ, Diệp Vân Thủy trong lòng cười lạnh, một nhóc con cổ đại lại dám so với ta? Chỉ mới nói tới chuyện lấy chồng ngươi đã nghẹn họng, tư tưởng của người phụ nữ trong xã hội phong kiến thực sự rất khép kín, dù cho Diệp Thiến Như đanh đá chua ngoa cũng e ngại nhắc tới chuyện hôn nhân. Diệp Vân Thủy biết các mama trong cung đều rất lợi hại, Diệp Trương thị định bỏ tiền ra mời người đến trừng trị nàng, nàng sao lại không lôi kéo Diệp Thiến Như đến làm cái đệm lưng?
Diệp Trương thị nhìn dáng vẻ ngượng ngùng kia của Diệp Thiến Như cũng lộ ra một nụ cười hiếm hoi, “Tỷ tỷ con nói rất đúng, cũng sắp cập kê rồi, tỷ tỷ con nói chuyện làm mai cho con, nên phải học quy củ.”
“Mẫu thân lại nói vậy nữa!” Diệp Thiến Như xấu hổ chạy đến buồng trong dùng trà, lúc này Diệp Vân Thủy giúp Diệp Trương thị cài xong trang sức, bưng gương đồng tới cho bà ta soi, “Mẫu thân thật đúng là xinh đẹp động lòng người, ngay cả con cũng không dời mắt đi được.”
Diệp Trương thị cũng phát hiện hình ảnh trong gương của mình bỗng nhiên so với ngày thường tăng thêm vài phần quý khí, bọn nha hoàn xung quanh thì hết lời tán thưởng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói sang sảng của một người đàn ông, “Nói cái gì thế? Ai không dời mắt đi được?”
Mặt Diệp Trương thị hiện lên tươi cười, đã thấy Diệp Trọng Thiên vào tới cửa, Diệp Trọng Thiên nhìn trang phục của Diệp Trương thị trong lòng cũng có vài phần kinh ngạc, nhưng kinh ngạc nhất vẫn chính là nhìn thấy Diệp Vân Thủy đang ở đây!
“Nữ nhi thỉnh an phụ thân, nữ nhi đang giúp mẫu thân trang điểm, đương nhiên là vì mẫu thân vẻ đẹp tuyệt trần, khiến nữ nhi không dời mắt đi được.” Diệp Vân Thủy tiến lên vấn an, đây là lần thứ hai nàng gặp phụ thân của mình.
Diệp Trọng Thiên thấy trên mặt hai mẹ con cũng không có gì khó chịu, không giống như đang giáo huấn hay cãi cọ, trong lòng cũng rất cao hứng, “Ừ, phải đấy, từ sau trở đi nhớ thường xuyên tới gần gũi với mẫu thân con.”
“Vâng.”
Diệp Trọng Thiên cười haha ngắm nhìn Diệp Trương thị, làm Diệp Trương thị ngượng ngùng đỏ bừng mặt, Diệp Vân Thủy biết ý liền dẫn Xuân Nguyệt tới chỗ lão thái thái trước, chỉ có Diệp Thiến Như vẫn không biết tốt xấu còn tiếp tục ngồi trong phòng ăn điểm tâm, hoa quả, oán giận chuyện nàng ta bị mama trong cung tới dạy dỗ quy củ, làm cho Diệp Trọng Thiên cảm thấy nàng ta hôm nay thật là chướng mắt.
Diệp Vân Thủy ngây ngốc ở trong phòng lão thái thái còn chưa đến thời gian uống một chén trà nhỏ, đã thấy Diệp Trọng Thiên dẫn Diệp Trương thị cùng mấy đứa con tới, nhìn Diệp Thiến Như quyệt miệng, mà Diệp Trọng Thiên cùng Diệp Trương thị thì vẻ mặt ngượng ngùng, trong lòng Diệp Vân Thủy cười đến lật trời, nàng rất muốn tiến lên hỏi Diệp Trọng Thiên một chút, mùi vị thấy được mà ăn không được là như thế nào.
Cùng lúc này, gã sai vặt ở ngoài cửa cũng chạy vào bẩm báo, cả nhà nhị lão gia đã vào viện.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
69 chương
104 chương
146 chương
20 chương
326 chương
2 chương