Đừng sống cho riêng mình
Chương 7
Cậu trở lại vị trí ban đầu, ngồi đối diện Eun Hee, nói một cách nghiêm túc nhất:
- Giúp tôi đi... Cô tiểu thư họ Park! Cậu giúp tôi khiến Seong Hwa thức tỉnh đi! Tôi muốn nói rằng tôi không hề có chút tình cảm nào với cô ấy. À...có những chuyện trong quá khứ của tôi cậu không biết. Tốt nhất là đừng nên biết. - Cậu nhìn thẳng đôi mắt long lanh trong vắt của Eun Hee, như có thứ ánh sáng mang theo hơi lạnh xuyên sâu vào mắt cô.
Cảm giác mắt trở nên lạnh buốt. Sợ hãi. Bất ngờ. Nhưng cô tỉnh dậy!
- Tôi chẳng giúp được gì đâu! – Cô lạnh lùng đứng dậy ném thẳng mặt Junghyun câu nói có lẽ khiến cậu ta có chút thất vọng. Thái độ cô thay đổi hẳn.
- Tại sao?
- Vì Seong Hwa vốn ghét tôi. Là do cậu mà ra đấy! Cạu là mớ rắc rối mà khi vừa đặt chân tới Hàn Quốc tôi đã mắc phải! – Ánh mắt như dò xét. Xoáy thẳng vào đôi mắt xám tro lạnh như băng kia.
- Giúp tôi đi. Tôi hứa trả thù lao thoả đáng cho cậu mà! 1.000.000won mỗi lần tôi nhờ cậu. (gần bằng 20 triệu VNĐ).
- Cậu ra tay thật hào phóng ~ (mắt long lanh) – Quay lại gương mặt lạnh như băng và cười khinh khỉnh - Cậu nghĩ tôi là loại người gì hả? Nhưng thôi. Tôi cũng muốn cho cô ta một bài học nhớ đời. Tôi giúp cậu... không lấy công. OK?
- Được thôi. Tuỳ cậu! Làm bạn gái tôi! Giả thôi. Tôi không ăn thịt cậu đâu mà lo. - cậu nói mà mặt tỉnh bơ
- Gì hả? - Mặt cứng đơ như trát xi-măng.
- Cái giá để làm bạn gái của tôi hơi đắt đấy! Tôi sợ cậu không gánh nổi...
- cái gì chứ? Cậu nghĩ cậu ngon lắm hả? Cậu nghĩ cậu có giá hả? Cho tôi cũng không thèm đâu nhé! Gì chứ? *cười điên dại* -_-
- okay. Trò chơi bắt đầu.
-------
--Thời điểm khi Seong Hwa tỉnh dậy và chạy ra khỏi phòng—
Ju Sung lúc này cũng hơi shock. Cậu chạy vụt xuống tầng dưới. Chỉ còn lại Eun Hee và Junghyun. Eun Hee đẩy nhẹ Junghyun ra, cô đưa tay đấm nhẹ vào đầu. Junghyun tựa người vào tường:
- Tốt lắm! - Cậu ném cho cô một cục tiền. Nhưng Eun Hee đã ném thẳng mặt Junghyun và nói rằng:
- Cậu nghĩ tôi là gì? Trả bằng tiền à?
- Được thôi. Coi như tôi sai. Xin lỗi!
***
Trở lại thực tại...
Ju Sung hắt ra một hơi thở mạnh, cậu nhẹ lòng. Cậu biết rằng Junghyun là người mà cậu tin tưởng nhất, là người bạn thân nhất, và chắc chắn rằng cậu ấy không thể nào làm chuyện ấy, chuyện cướp đi Eun Hee của cậu.
Seong Hwa thất thần chạy ra ngoài, cô cứ chạy, chẳng biết mình đang đi về đâu, chẳng thể định hướng được cô đang đứng ở đâu, cô như thể đang chạy trên chính con đường mang tên “định mệnh” của bản thân mình. Đến khi đã kiệt sức, tinh thần, ý chí lúc này giảm xuống mức cảnh báo, cô ngồi bệt xuống. Lúc này cô mới nhận ra, giật mình nhìn bốn phía, đầu óc hoảng loạn, cô ôm đầu, cúi xuống nức nở, từ đôi mắt vốn sắc lẹm của cô lúc này cũng chỉ như con nai nhỏ đang lạc đàn thôi. Từ đôi mắt ấy hắt ra từng tia sợ hãi, hoảng loạn, không dám nhắm mắt. Cô như người tâm thần, mắt mở to, mặt tái xanh, chân tay run rẩy. Cô liên tục lắc đầu, hơi thở gấp gáp, không thể định thần, cô cứ nhìn bốn phía. Không phải vì cô sợ lạc đường, chẳng phải vì nơi đây là nơi xa lạ. Không! Nơi đây đã quá quen thuộc với cô. Nơi mà cô gọi là “cửa địa ngục”.
Tại một nơi cách ngoại ô không xa lắm, có một khu đất bỏ hoang vô cùng rộng lớn nằm cạnh bờ sông. Nơi đây không quá hoang sơ, cây cối cũng chẳng đến nỗi um tùm. Không. Nơi đây là một thắng cảnh chưa ai tìm tới. Ở đó, hoa cỏ muôn sắc, có chút ma dại, thảm cỏ xanh trải rộng, gió lộng, sường sông có vài khóm lau. Nhưng ai ngờ đây là cửa địa ngục! Seong Hwa không ngừng khóc, giọng cô khản đặc, đập tay xuống đất, cô túm lấy vài cây cỏ xấu số. Miệng không ngừng thét lên từng tiếng khản đặc:
- ĐỪNG MÀ! LÀM ƠN! LÀM ƠN! - Nước mắt cô ràn rụa, hai khoé mắt ướt sũng. Cô muốn nhắm mắt nhưng không thể. Cô không dám.
Bốn phía xung quanh Seong Hwa là một đám người mặc áo đen dài, đeo mặt nạ trắng che hết cả khuôn mặt. Họ đứng khoanh tay trước ngực, dàn thành vòng tròn, đội mũ đen, găng tay bằng da màu đen. Còn đứng ngay trước mặt cô, một con người toát ra từng hơi lạnh, một con người cao lớn khoác trên mình tấm áo màu đen và một chiếc mặt nạ quỷ trắng. Từng tiếng ồm ồm qua máy bóp méo giọng gằn lên giận giữ:
- Do Seong Hwa, ta nói cô từ bỏ thứ tình yêu tầm thường ấy. Sao cô không bỏ hả?
- tôi không thể! Làm ơn mà! Đừng ép tôi... – Seong Hwa cạn dần nước mắt và trở nên đờ đẫn.
- Ta cho cô lần cuối! Giết chết thứ tình yêu giả dối của cô đi.
Seong Hwa tỉnh lại, cô nằm trên giường. Cô giật mình đưa mắt nhìn quanh. Thở phào nhẹ nhõm. Không phải cô nằm mơ. Mà là thật. Đám người mặc áo đen đó thực sự tồn tại. Và đây không phải lần đầu tiên cô gặp họ, mà là rất nhiều lần như vậy. Họ như vô hình, họ chỉ xuất hiện hay nói cách khác là họ tồn tại trong những giấc mơ kỳ lạ của cô. Họ là lũ người gớm ghiếc. Họ đe doạ cô, cô đưa cô đến với cái gọi là tàn ác vốn không bao giờ tồn tại ở cô. Họ như cấy vào cô nhân cách xấu xa, bỉ ổi, một thứ vi rút làm nhân cách con người thay đổi. Họ hại cô!!
Seong Hwa thất thần ngồi trên giường. Cô nghĩ về Junghyun và Eun Hee, cô căm thù họ, cô cay đắng họ, và cô ngồi thu người nơi góc giường, cô thấy nhói nhói rong tim, cô thấy xót, trái tim cô như đang ứa máu, một vết rạch hằn sâu nơi đáy tim! Cô đưa con mắt căm thù nhìn sang khu biệt thự đối diện, một ngôi biệt thự xa hoa màu xanh sữa với đám người phục vụ tấp nập ra vào, cô nhìn lên trời cao. Nhắm mắt. Thở dồn dập. Nắm chặt tay. Mọi thứ dồn dập, không ngừng nghỉ....
***
Eun Hee về nhà. Cô thấy tội lỗi. Dựa người vào bức tường phòng, co nghĩ về Seong Hwa:
“Chắc Seong Hwa tổn thương nhiều lắm. Nhưng Junghyun nói đó là giải thoát cho cô ấy mà. Mình đã làm gì vậy chứ?” – cô ôm đầu, cô khóc, những giọt nước mắt rơi vì thương hại một con người. Không. Mà là thương hại kẻ thù. Đó không phải là “nước mắt cá sấu” mà là nước mắt của một con người đa sầu đa cảm.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
13 chương
33 chương
217 chương
82 chương