Hôm sau, xe của nhà đưa đón Eun Hee tới trường. Bước xuống xe, cô giật mình vì không khí xung quanh nặng trĩu, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô như chỉ trích điều gì đó. Cô cứ lẳng lặng bước đi, chỉ biết cúi gằm mặt chẳng ngẩng đầu lên. Cứ vậy cô đâm vào ai không biết! Ju Sung bất ngờ trước sắc mặt tái nhợt của Eun Hee, cậu đặt tay lên vai cô và gặng hỏi mọi điều nhưng Eun Hee chỉ nhìn cậu ấy với ánh mắt như cầu xin rằng: - “Làm ơn mà! Đừng hỏi tôi chuyện gì!” Thấy vậy, Ju Sung cũng tảng lờ đi, coi như cho qua. Rồi cậu đưa Eun Hee lên phòng học. Mọi ánh mắt vẫn không ngừng đổ dồn về phía Eun Hee. *** Cô ngồi nặng nề vào bàn, một sấp thư từ màu mè gì đó chất đầy bàn cô bé. Cô kiên nhẫn lật từng bức thư và đọc chúng. - “Park Eun Hee! Con ranh! Đồ nhãi nhép. Mày tránh xa Junghyun ra. Cậu ấy là cả chúng tao! Mày là gì hả? Mày không có quyền!” - “Này. Học sinh mới. Mày nên biết thân biết phận mà ngồi im đi. Mày nghĩ mày mơ được Junghyun hả! Không hồn thì tránh xa cậu ấy ra!” - “Này bé yêu! Chị cảnh cáo bé yêu là đừng có động vào Hot Ngông của chị. Chị sẽ cho bé yêu nếm thử đôi cao gót nhon hoắt mới tậu của chị đấy! Tốt nhất là thayas Joo Junghyun thì tránh xa đi! Chị luôn ở gần đó đó!” - .... – và hàng loạt các bức thư đe doạ. Junghyun ngồi bàn dưới, thấy mặt mày Eun Hee tái nhợt cậu bắt đầu biết lo lắng lần đầu tiên. Không phải vì Eun Hee sợ những bức thư ấy, mà sợ đối mặt với tai hoạ mình gây ra. Cô nghĩ rằng Seong Hwa cũng chỉ là con người yếu đuối nên biết đâu cô ấy nghĩ bậy thì sao... Và một loạt các cậu hỏi hiện ra trong đầu cô bé gần như muốn nổ tung. Hôm nay, Do Seong Hwa không đi học... - Eun Hee. Cậu ổn chứ? – Junghyun gõ nhẹ cây bút chì vào vai cô bế khi cô đang tựa lưng ra sau. - Ah. Ừm. Ổn mà... - Eun Hee. Mặt cậu tái nhợt kìa. Cậu không khoẻ sao? Tôi có thể xin cho cậu về nhà nghỉ ngơi mà! – Ju Sung như không thể chịu thêm được nữa. Cậu bắt đầu lo lắng cho cô bé, cậu định đứng lên đi xin cô chủ nhiệm đang ngồi trên bục giảng thì Junghyun kéo tay cậu và ấn xuống: - Cậu ấy nói cậu ấy ổn mà... – Junghyun vẫn để nguyên cái vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng như thường. Cậu vón thế. Chẳng bao giờ để lộ ra ngoài một gợn cảm xúc nào cả! Nhưng thực sự... ngay lúc này cậu dang lo cho Eun Hee, và.. cả Seong Hwa tội nghiệp nữa. *** Một ngày sau khi Seong Hwa không đi học. Sáng khi tới lớp, Eun Hee đã hỏi tất cả những người bạn thân nhất của Seong Hwa nhưng khong một ai biết cô ta đã đi đâu. Họ còn châm chọc Eun Hee khi cô có vẻ quan tâm tới kẻ thù như vậy: - Cậu đừng giả bộ làm người tốt ở đây nữa. Ai lại không biết cậu với Seong Hwa là kẻ thù cơ chứ. Seong Hwa ghét cay ghét đắng cậu mà! – Yoona chua chát - Đúng đấy! Đừng có làm bộ làm kịch ở đây. Cậu là kẻ giả nai. Cậu nghĩ cậu làm như thế là lấy được lòng Junghyun chứu gì!? Cậu đừng có thừa lúc Seong Hwa không ở đây mà như thế! - Một nhỏ khác gân cổ. - Không đâu mà... Tôi lo lắng cho Seong Hwa nên... – Eun Hee đang bối rối thì có kẻ chen ngang ngắt lời: - THÔI ĐI! Park Eun Hee! Cậu giả làm người tốt chẳng ai tin đâu! Cậu thế nào tôi biết hết! – Dari từ cửa bước vào. - Thôi đi... Dari! – Jongdae thường ngày dù bênh vực Dari như thế nào thì bây giờ cũng phải bất bình lên tiếng. Nhưng không nhiều! Trước cảnh hỗn loạn, Eun Hee cảm giác lạc lõng giữa chốn đông người. Chỉ là cô có ý tốt thôi mà, sao lại làm ơn mắc oán như thế này? Cô như gần bật khóc thành tiếng, nhưng cô kìm tất cả nước mắt... Dù không có ai bênh vực cho cô, mọi người đều hiểu nhầm cô, thì ít nhất cô cũng phải lôi chút dũng cảm bé tí của mình ra mà bênh vực cho bản thân mình chứ! Và cô nói như hét lên: - Mọi người thôi ngay đi! Đừng có bụng ta suy ra bụng người! Các cậ thế nào thì bản thân tự hiểu! Tôi thế nào tôi tự hiểu! Khỏi phải nói nhiều nữa! – Rồi cô quay sang Dari nhìn chằm chằm bằng con mắt như muốn thiêu rụi, mắt cô đỏ ngầu vì tức giận, vì kìm nén nước mắt. Trong giây lát, Dari giật mình, cô lùi người ra sau, khuôn mặt khắc lên từng nét sợ sệt, cô cảm giác mình sẽ bị thiêu sống như một con gà quay! Cô không thể ngờ rằng một con người tưởng như nhỏ bé và mềm yếu như Eun Hee lại có thể như thế. Cô sợ vì không tin vào mắt mình. Eun Hee nhìn đám người đang co ro, cô thản nhiên: - Tôi để mấy người bắt nạt nhiều rồi! Sao tôi phải nhún nhường chứ? - Con nhỏ kia. Mày ... mày ....biết mày đang đứng ... ở đất của ai ....không hả? – Yoona ấp úng gân cổ lên. - Sao? – Ánh mắt như dò xét. - Đây là Hàn Quốc đó. Mày khôn hồn thì về đất nước của mày đi! - Gì chứ? – như muốn khẳng định lại một lần nữa. - Tao nói mày hãy cút khỏi cái lớp này, cái trường danh giá này, ra khỏi đất nước này và về Việt Nam của mày đi! Mày nghĩ mày là ai hả?- ... – Eun Hee dồn nén tất cả cảm xúc bấy lâu nay, nhưng không thể. Cảm xúc vỡ oà. Cô nhìn chằm chằm vào con người kia. Như một con vật hiếu chiến, cô định lao vào mà cào, cấu, cắn, xé con nhỏ kia ra thành hàng ngàn mảnh. Con người ta dù điềm tĩnh tới mức nào thì lúc cảm xúc người ta kìm nén bấy lâu đến lúc náo vỡ oà ra thì cũng chỉ như một con hổ đói thèm khát máu thịt mà thôi!