Chap VI Cô bé đứng dậy, vô thức nhìn lòng bàn tay đang ứa từng giọt máu nhỏ, mỉm cười, rồi cô nhìn khuôn mặt đanh sắc khinh khỉnh của Seong Hwa: - Seong Hwa à! Cậu hả giận chưa? Tôi hỏi lại cậu một lần nữa. Một lần cuối cùng. Tại sao hả? Sao cậu thù tôi đến như thế? Cậu ghét tôi...tôi biết! Nhưng tại sao chứ? - Đồ ngốc! Cậu không nên hỏi tôi một câu ngớ ngẩn như thế mới phải chứ? Cậu là người thông minh mà. Cậu giỏi lắm mà! Cậu từng được tuyển thẳng vào Đại Học Seoul mà không cần học cấp 3 cơ mà? Sao ngu ngốc tới như vậy? – Seong Hwa tỏ vẻ giả bộ thương hại, cô gằn từng chữ cuối câu, hận thù bao quanh gương mặt rất kịch của cô ta. - Cậu nói đủ rồi đấy! Giờ thì trả lời câu hỏi của tôi đi! – Eun Hee nhìn thẳng vào mắt người đối diện, khẽ cau mày, ánh mắt thật đáng sợ, cô muốn chứng tỏ rằng: cô không phải một người yếu đuối để người khác bắt nạt. - Very simple! – cười khẩy, cô bỏ tay xuống chỉ thẳng vào mặt Eun Hee – Vì cậu cứ có ý định quyến rũ Junghyun của tôi. Cậu ấy vốn là của tôi! Bất cứ cô gái ào thân thiết với Junghyun đều phải nhận kết cục này! – Seong Hwa khong kìm được cảm xúc. Cô gào thét giữa không gian vắng lặng, công viên một ngày chủ nhật không một bóng ai! Nắng tắt dần, một buổi sáng không nắng, mây đầy trời. Gió thổi có chút vô tình lật tung mái tóc xoăn nhẹ màu nâu đỏ dài ngang vai của Eun Hee. Seong Hwa ngấn nước mắt, tưởng trừng như sắp tràn ra, nhưng nhanh chóng đã bị cô đưa tay gạt nước mắt. Vài giọt nhỏ còn đọng lại trên hai hàng má ửng đỏ. Hàng kẻ mắt hơi nhoè, hàng mi ướt sũng, chưa bao giờ cô để lộ ra ngoài là một con người yếu đuối. Chưa bào giờ cô lại đầy tâm trạng như lúc này! Seong Hwa cay đắng, cô nghiến răng và cảnh cáo Eun Hee: - Tôi chưa thấy ai bị ăn đòn của tôi mà vẫn lì mặt bám lấy Junghyun cả! Cậu là người đầu tiên đấy. Chúc mừng cậu trụ được tới ngày hôm nay! Đây là lần 2 tôi thấy cậu bám lấy Junghyun của tôi rồi đấy, Eun Hee à! Park Eun Hee. Tôi cảnh cáo cậu, cậu có yêu Junghyun tới mức nào đi nữa thì...chỉ là yêu đơn phương thôi. Sẽ chẳng có cái kết tốt cho hai người đâu! - Tôi chưa từng nói là tôi có ý với tên Joo Junghyun đó. Là cậu nói tôi có ý quyến rũ hắn ta chứ không phải là tôi! Tất cả là do cậu nói. Ừ! vậy tốt thôi. nếu cậu đã như vậy rồi thì...tôi chiều ý cậu! Hãy chống mắt lên mà xem tôi cướp Joo Junghyun từ tay cậu như thế nào! – Eun Hee ngậm ngùi cay đắng. - Park Eun Hee! Cậu... – Seong Hwa như ứ đọng ở cổ họng, cô không thể nói thêm được nữa! Chỉ biết đứng chôn chân ở đó nhìn theo bóng Eun Hee đi xa dần! Cô đứng đó, hơi thở gấp rút, nhịp tim rối loạn, đưa tay tự giằng tóc mình, cô ngòi khuỵ xuống, tay không ngừng đấm mạnh vào gốc cây, cô đập tay xuống đất, túm lên một nắm cỏ, cô giằng xé, và lấy từ dưới đất lên một hòn đá nhọn nhỏ, khắc vào gốc cây: - Park Eun Hee... Tôi để cho câụ gốc cây này nhé! Câụ sẽ sớm biến kỏi thế giới này thôi. Coi như tôi giải thoát cho cậu! – Cô lảm nhảm như một người điên. Lúc này, Junghyun đang chạy bộ, thấy Seong Hwa nằm gục dưới gốc cây, cậu vội chạy tới đỡ cô dậy, cõng Seong Hwa trên lưng và đưa cô về nhà Ju Sung vì nhà cậu ấy gần công viên nhất! Seong Hwa mở mắt dậy, cậu thấy Junghyun đang tựa người trên chiếc ghế kê sát tường, cậu đang nhìn chằm chằm sợi dây truyền có mặt hìh tròn nhỏ, trên hình tròn nhỏ bằng hạt đậu đỏ ấy có khuyết một nửa hình trái tim( trông thatạ là ngầu mà~~). Cô khẽ ngồi dậy, hơi khó một chút. Cô định xuống giường đến cạnh Junghyun thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của cậu:- Ngồi đó đi... – ròi cậu từ từ bước tới chỗ cô. Cúi thấp người ghé sát mặt cô làm cô có chút hoảng sợ: sợ bởi hành động đầy bất ngờ ấy. Sợ bởi ánh mắt có thê giết chết người ấy! Cậu càm sợi dây chuyền, dơ lên trước mặt Seong Hwa: - Nhận ra chứ? – nghiêng đầu, đứng thẳng lên - Junghyun à! cậu còn giữ sao? Đó là sợi dây đôi mà. Tôi cũng vẫn còn giữ này! – Seong Hwa vui hẳn lên, cô dơ sợi dây đang đeo trên cổ lên, một nửa hình trái tim. Junghyun không nói gì cả. Cậu lặng lẽ đeo lên cổ cô sợi dây của mình. Ghép hai mặt dây chuyền với nhau, nửa trái tim còn lại vừa in với với khuyết trên hình tròn. Cậu lùi lại một chút, ngắm 2 sợi dây, nhìn thẳng mắt Seong Hwa, đưa tay lên vuốt tóc cô và nói: - Do Seong Hwa! Hai sợi dây này vốn là một đôi, ta nên trả nó về đôi của nó. Tôi và cô vốn chẳng có tình cảm, cô thế nào chẳng liên quan tới tôi. Vậy nên, cô để những người xung quanh tôi dễ thở chút đi! Làm ơn! - cậu dửng dưng nói rất thản nhiên. Trên khuôn mặt Seong Hwa lúc này như không còn chút sức sống, cô thẫn thờ, cô như con người nhỏ bé đứng giữa sa mạc khô cằn mênh mông. Không nước, không cỏ cây, không sức sống. cảm giác cô độc bao quanh, như muốn gục xuống. - Kết thúc dễ vậy sao? Kết thúc với cậu dễ vậy sao? – Seong Hwa trừng mắt gào lên - Chưa bắt đầu thì sao gọi đay là kết thúc! - Joo Junghyun! – cô gằn giọng. Lúc này Ju Sung và Eun Hee bước vào, Junghyun bước tới gần Eun Hee và khẽ hôn lên mái tóc mềm thơm hương của cô bé, vòng tay ôm eo cô và nhìn về phía Seong Hwa cười thách thức: - Đây là hạnh phúc của tôi! Cô chẳng là gì cả! – Junghyun. Eun Hee. Họ cười với nhau thật tình cảm và cùng nhìn về hướng Seong Hwa. “Toang...” - Tiếng trái tim Seong Hwa vỡ vụn, cô gào thẻt trong tuyệt vọng: - Joo Junghyun! Park Eun Hee! Tôi chống mắt lên xem hai người hạnh phúc thế nào? Tôi xem ha người có được bằng tôi không! Được thôi. Sẽ chẳng được bao lâu đâu! – Lòng cô quặn thắt, mắt cô đờ ra, rồi chạy thẳng ra khỏi nhà Ju Sung vừa chạy vừa nức nở. “Ừ! Tôi điên mất rồi! Tôi là người điên àm!” – Seong Hwa nghĩ thầm. ------- Ju Sung nhìn hai người đang ngồi đối diện mình. Tâm trạng cậu lúc này cũng đâu kém gì Seong Hwa. Cậu tra khảo Eun Hee và Junghyun. Rồi cuối cùng Eun Hee quay sang nhì Junghyun caụa chỉ khẽ nhắm mắt, rồi cô cúimặt xuống và cũng phải nói hết: - Ju Sung à! Không phải vậy đâu! Tôi và cậu ấy chẳng có gì cả! Chỉ là để che mắt mọi người thôi. Làm ơn mà! Tin tôi đi... – Eun Hee dè dặt nói. - Thế là sao? CẬU NÓI TÔI NGHE ĐI! PARK EUN HEE! – Ju Sung gằn giọng, cậu đứng dậy đập bàn và hét lớn! - Bình tĩnh đi cậu bạn! – Junghyun nhìn mặt bàn, khoanh tay trước ngực! Và mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ trước thời điểm Seong Hwa tỉnh dậy 2 tiếng... ------- Nhà Eun Hee gần ngay nhà Ju Sung, nên khi cô vừa chạy về nhà thì bắt gặp Junghyun đang cõng Seong Hwa bất tỉnh: - Junghyun à! Seong Hwa... cậu ấy sao vậy? – lo lắng - Tôi không rõ... Bấm chuông giúp tôi. - .... – “PINGPOONG~” Ju Sung mở cửa, cậu gọi cả hai người vào. Trong lúc Ju Sung đi đâu đó, Eun Hee dè dặt nói chuyện với Junghyun: - Sáng nay, sau khi tôi gặp cậu... Seong Hwa đã tìm tôi.... - rồi cô kể mọi chuyện với Junghyun. Cậu chẳng phản ứng gì. Chỉ ngả người ra sau ghế. Thở thật mạnh. - cậu làm sao vậy? - Cậu bật dậy, chú ý tới bàn tay Eun Hee đang run run trên bàn có vài nốt trầy xước nhỏ. Rồi nhìn thẳng mặt cô bé với một ánh mắt lạnh lùng.- Không sao mà... Bất cẩn nên ngã thôi! – Cô bé vô tư nhún vai, bặm môi. - Nói dối! - Cậu lấy trong hộp y tế những thứ cần thiết, sát trùng rửa vết thương và băng lại cho cô bé. Cậu nhìn thẳng mắt Eun Hee – Do Seong Hwa! Cô ta đã làm cậu thành thế này à? - ..... Không sao! - Vậy... đúng rồi phải không? Tôi xin lỗi cậu thay cô ấy! Đừng chấp vặt cô ấy. Seong Hwa vô tội...