Đừng nói không yêu
Chương 9 : Quà ra mắt
Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng như cô thiếu nữ e ấp len dần vào trong căn phòng rồi khẽ vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của một cô gái, từ từ dùng chính mình để đánh thức cô dậy.
Đôi mi cong hơi nheo lại, cô gái lơ mơ mở mắt ra, bàn tay đưa lên trên mắt che đi ánh sáng đang chiếu vào, ưm một tiếng, cô bé dần dần tỉnh táo, đôi mắt không còn nửa khép nửa mở nữa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đón chào một ngày mới.
Cho dù ngày hôm qua có xảy ra chuyện gì, buồn hay vui, nhưng với cô, ngày mới nghĩa là sẽ bắt đầu lại tất cả, quên hết những gì đã trôi qua đi, để có thể an tâm mà chào mừng những gì sắp tới.
( Rainy: lạc quan hén:D)
“Hai con tim ở hai nơi. Khoảng cách ấy sao qua xa vời, anh đã thay đổi không được như ngày qua bên nhau. Ngắm mưa nhìn thời gian cứ trôi nhanh mỗi ngày mà tình ta cách xa nhau mãi mãi…” tiếng nhạc từ điện thoại vang lên báo hiệu có cuộc gọi đến cắt ngang dòng tâm tư của Ngọc Ánh, ngồi dậy, với tay lên bàn rút điện thoại đang sạc ra, nhìn trên màn hình nhấp nháy một dãy số lạ khiến cô không khỏi chau mày.
Gì chứ?
Mới sáng sớm đã làm phiền người ta như thế này, có phải là quá không có duyên không?
Đừng nói là định khủng bố hay tống tiền gì nhé, nếu thật chắc cô đau tim mà chết mất.
Ngọc Ánh khẽ đưa tay lên trán rồi sang hai bên vai, miệng lẩm bẩm: Amen, mong người phù hộ cho con rồi mới nhấn nút nghe, im lặng chờ bên kia mở lời.
Đầu dây bên kia thở nhẹ ra một cái rồi khẽ khàng lên tiếng:
- Dậy chuẩn bị đi, chút nữa sang đón em.
Nói rồi cụp máy luôn, không để cho người khác kịp thích ứng với hoàn cảnh.
Nhìn trên màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi: 0 phút 20 giây, Ngọc Ánh không khỏi than thầm, thì ra khủng bố cũng biết tiết kiệm tiền điện thoại, có phải thế giới này đã đảo lộn hết rồi không? Còn quá mức khoa trương nữa.
Mà chờ đã, ban nãy tên khủng bố này vừa nói gì nhỉ, chút nữa sang đón em?
Oaaaaaaaaa….
Không phải chứ?
Chẳng lẽ Nguyễn Ngọc Ánh cô đã lên đời, đột nhiên quyến rũ được một tên khủng bố.
Quay người sang nhìn hình ảnh của mình trong gương.
Tóc tai bù xù.
Vừa ngủ dậy.
Không tính!
Mặt mày hốc hác bơ phờ.
Chưa rửa mặt.
Không tính!
Mắt sưng húp.
Cái tội của việc ngủ lắm.
Không tính!
Môi khô cằn, nứt nẻ.
Chưa kịp uống nước.
Không tính!
Thổi “hà” một phát vào tay.
Ôi má ơi, hôi quá!
Chưa đánh răng .
Không tính!
Tổng kết lại một câu, xấu ma chê quỷ hờn, còn hơn Thị Nở, nhưng vì chưa kịp make up lại.
Nên cũng không tính!
Lại nhìn xuống dưới.
Ngực lép.
Mới 16 tuổi, chưa phát triển hết.
Không tính!
Bẹo một cái vào eo.
Wow…
Một tạ thịt chứ chả phải chơi.
Chưa kịp giảm cân.
Không tính!
Vòng ba?
Khỏi phải nói, “mộng năng” là cái điều chắc chắn, di chứng của việc ngồi lắm.
Không tính!
Chân ngắn.
Dù sao thì cũng là học sinh chứ chẳng phải người mẫu, chân dài làm gì.
Không tính!
Kết lại một câu, thân hình quá không cân đối, phải nói là quá lệch lạc đi.
Tuy không phải là xấu quá nhưng cũng không thể coi là xinh đẹp, khuôn mặt bình thường trên cả bình thường, không nổi bật, bo – đì thì cũng không nóng bỏng, quyến rũ gì, vậy có cái quái gì mà được khủng bố để ý chứ?
Áp hai tay lên má, đôi mắt Ngọc Ánh khẽ chớp chớp, đôi môi nhỏ hơi hé ra, biểu lộ kinh ngạc cùng sung sướng.
Chẳng lẽ, đã có người nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong con người cô.
Suy nghĩ đó khiến cho Ngọc Ánh không tự chủ được mà che miệng cười khả ái, hô hố hô hố.
Dám chắc nếu ai nhìn thấy những biểu cảm bây giờ của Ngọc Ánh cũng sẽ lắc đầu ngán ngẩm, thương hại mà nói rằng: Tội nghiệp, nhìn vẫn còn trẻ mà đã… trốn trại rồi.
Nhưng sao cái giọng đó, nghe quen quen vậy nhỉ?
Dường như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải, gần đây thôi.
Vò mái tóc vốn đã rối tung lùng bùng vì nằm lăn hết chỗ này sang chỗ khác của mình, bứt đôi tai đang xẹp lép vì bị đè quá trớn đến nỗi đỏ ửng lên mà vẫn không nghĩ ra là ai, Ngọc Ánh khóc không ra nước mắt.
Không lẽ đây là một triệu chứng của việc mất trí nhớ sau khi ngủ.
Hình như mẹ cô thỉnh thoảng cũng rất hay quên như thế thì phải, không lẽ là do gene di truyền, nhưng mà Daddy nhà cô hình như cũng như vậy mà.
Nghe mẹ cô nói thì đó là triệu chứng của những người già.
O – M – G!
Không lẽ cô đã già rồi sao?
Vội vội vàng vàng, loạng choạng nhảy xuống giường, chân trần đi đến trước chiếc gương lớn, mặt Ngọc Ánh dí sát vào mặt gương, đôi mắt giương tròn nhìn lên trên đầu.
Không có cái tóc trắng nào, may quá, phù, như vậy tức là chưa già, vẫn còn xuân chán.
Ngọc Ánh thở phào nhẹ nhõm.
Còn đang ngồi thẩn thơ, ngơ ngẩn nghĩ linh tinh thì ở bên ngoài chuông cửa đột nhiên vang lên, Ngọc Ánh hí hửng đi ra, miệng lẩm bẩm: chắc hoàng tử khủng bố đã tới rồi.
Người xưa có câu sự thật mất lòng dường như chưa đủ để diễn tả tâm trạng của cô lúc này, chính xác mà nói sự thật bây giờ với Ngọc Ánh mà nói, là mất vía.
Tình hình lúc này là cô đang đứng trước cổng, ngây người ra như phỗng nhìn chàng trai trước mặt, trợn tròn mắt, không biết nên ứng xử như thế nào, bởi vì hồn vía cô đã bay lên chơi cùng với đám mây xa xa kia rồi.
Trong đầu Ngọc Ánh không ngừng thét gào: Đồ vía nhát gan kia, mày có quay trở lại với tao không?
Nhưng cái đồ phản bội đó chỉ khinh thường quay người đi, ngoe nguẩy cái mông, tay vẫy vẫy: Goodbye, see you soon!
Lúc này thật sự Ngọc Ánh muốn đâm đầu vào cột điện tự tử luôn, nếu như không phải tại cây cột điện xa nhà cô và phải chạy qua cái chướng ngại vật trước mặt thì cô đã làm thật rồi, còn nhớ không lâu đó, cô cũng đã bình thản mà quay người đi sau khi nói với con ruồi trước mặt này một câu: Goodbye, see you soon.
Thù còn chưa kịp trả, bây giờ lại bị chính một bộ phận trên cơ thể mình làm lại như thế với chủ nhân của nó, đời này thật đúng là huyết cẩu mà, nó đã phản mình không nói, nó lại còn chọc tức bằng cách làm y như mình ngày trước mới đau.
Con nhỏ vía chết tiệt kia, đợi chị mày xử lí xong con ruồi vàng này thì sẽ đến lượt mày.
Con ruồi trước mặt nhìn bộ dạng lôi thôi, lếch thếch của Ngọc Ánh mà rất có lương tâm, không phát biểu gì, chỉ bình thản lướt qua,nhìn bằng nửa con mắt, đi thẳng vào trong nhà, lại giống như hôm qua, không coi chủ nhân của nó ra cái gì.
Ngọc Ánh nghiến răng nghiến lợi:
- Đúng là tự động như ruồi mà, mình gọi hắn là ruồi quả không sai, đồ xấu xí.
Bước chân đang đi của Khang chợt dừng, cậu quay đầu lại, nhìn Ngọc Ánh như kiểu muốn hỏi: em vừa nói gì cơ? Khiến cho Ngọc Ánh giật thót người, nhanh miệng cười hì hì một cái, giải hòa trước.
Đáy mắt đầy ý cười, Khang quay đầu lại thẳng với bàn chân, đi, tiếp tục công việc khai hoang ngôi nhà không phải của mình.
Đợi cho Khang đã đi vào trong và chắc chắn cậu không nhìn thấy + nghe thấy cô nói nữa, Ngọc Ánh mới thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi trên trán, than thầm:
- Khiếp, tên tai thính, đồ kiêu ngạo, hứ.
Với tay đóng cổng lại, Ngọc Ánh chạy lon ton vào trong nhà, chưa gì đã thấy con ruồi vàng đang đeo chiếc tạp dề Nô – bi – ta của cô và với tay ra phía sau lưng thắt dây lại. Ngọc Ánh sững người, dụi dụi mắt, không thể tin nổi, chẳng lẽ chưa rửa mặt sẽ gây cho người ta cảm giác hoa mắt sao?
Từ bao giờ thì ruồi cũng biết đeo tạp dề vậy?
Nó không phải là loài động vật nằm trên phân cũng không biết bịt mũi + mặc quần áo sao?
Chẳng lẽ, thế giới này đã tiến hóa đến độ ruồi cũng văn minh rồi sao?
Wow, không ngờ chỉ sau một đêm không hoạt động gân cốt mà thế giới đã như vậy rồi.
Cốc vào đầu một phát, Ngọc Ánh ứa nước mắt, híc, híc, đau quá, hình như hơi mạnh tay, nhưng dù sao cũng đủ tỉnh táo.
Đồ ngu, Nguyễn Ngọc Ánh, trong đầu mày chứa những cái gì vậy?
Bây giờ là lúc để nghĩ mấy thứ đần độn đó sao?
Có lẽ là mình hoa mắt thôi.
Dụi dụi đến đau cả mắt mà vẫn thấy tên kia đang loay hoay đeo tạp dề, Ngọc Ánh chắc chắn rằng mắt mình rất ổn, không có vấn đề gì, nếu vậy, suy ra, vấn đề là ở tên kia, hắn ta đang dùng chiếc tạp dề quý hóa của cô.
Ôi má ơi, chiếc tạp dề đó, cô phải nuốt nước mắt, cắn chặt răng, tiết kiệm hai tháng mới dám mua nó, mua về cũng chỉ dám tuần dùng một lần, cũng không dám giặt vì sợ nó sẽ hỏng mất, đến lúc bốc mùi cũng chỉ dám nhẹ nhàng lấy nước hoa xịt vào, (Rainy: chị này bẩn kinh thiên động địa, biến thái đến độ đáng ghê tởm) vậy mà hắn ta dám dùng bàn tay to như trâu đó để chạm vào nó, làm nhăn nhúm nó, không thể tha thứ được.
Quá đáng thật, ở trên lớp đã bị tróc hết da thịt, về nhà còn bị lột nốt xương, cô vẫn cố nhịn, nhưng hắn ta lại đang hành hạ Nô – bi – ta yêu quý của cô. Hắn ta có thể sỉ nhục cô, cô chịu được, nhưng nếu cả Nô – bi – ta mà cũng dám sờ vào thì, không thể để yên.
Cả người Ngọc Ánh biến thành hình viên đạn, được bọc trong vỏ súng là bộ quần áo ngủ Nô – bi – ta trên người đã lên nòng, ngắm trúng lưng của Khang, cự li nửa mét, sẵn sang bay ra, chỉ chờ hô khẩu lệnh bắn thì sẽ ào tới ngay lập tức.
(Rainy: mìk là mìk thíc nhất đoạn nè nha, vừa kết thúc đợt học quân sự xong nên viết những gì mà mìk tiếp thu được để tưởng niệm lại những ngày tháng bị đày đọa bởi mưa và nắng, nghĩ lại bây giờ mà vẫn thấy rùng mìk. Í, nói hơi qá, hìhì…^^!)
Lúc này, người nào đó chợt thấy một ánh mắt mãnh liệt chiếu vào lưng mình được tỏa ra từ phía sau lưng thì thắc mắc quay đầu lại, chỉ thấy một con quỷ dọa người đang dùng sức nhìn chăm chăm vào chiếc tạp dề mà cậu đang vất vả để đeo dây.
Ủa? Tạp dề?
Lúc này, Khang mới nhận ra chiếc tạp dề mình đang quàng qua người ngớ ngẩn đến mức độ nào, hình Nô – bi – ta để tay sau đầu cười típ hết cả mắt không thấy mặt trời đâu cả và một dòng chữ tiếng anh được viết bên cạnh: I love it when I catch you looking at me, then you smile and look away. ( Tôi yêu cái lúc mà khi tôi bắt gặp bạn đang nhìn tôi, sau đó bạn cười và nhìn ra xa.)
Gì đây?
Ngại sao?
Thật không ngờ bây giờ vẫn còn những tên con trai như vậy, chỉ vì bị bắt gặp đang nhìn trộm bạn gái thôi mà đã ngại rồi.
Da mặt gì mà mỏng vậy, thế thì làm sao mà tán gái được.
Nô – bi – ta hả? Đúng là chỉ có cái loại nhát cáy và suốt ngày mơ mộng hão huyền mới ấu trĩ như thế này thôi.
Lại nhìn sang Ngọc Ánh…
Cô ấy thích cái tên ấu trĩ này sao? Vậy suy ra cô ấy là siêu ấu trĩ rồi.
Lấy ngón trỏ chỉ vào hình Nô – bi – ta trước ngực mình, Khang thận trọng hỏi:
- Của em?
Ngọc Ánh gật đầu chắc nịch và vô cùng tự hào.
- Em thích Nô – bi – ta?
Lại một cái gật đầu không chút do dự.
- Em đang nhìn nó?
Gật lên xuống như lật đật.
- Em muốn buộc giùm tôi?
Cười híp mắt lại gật mà không suy nghĩ, rồi đột nhiên…
- Á. – Ngẩng phắt đầu lên, lắc mạnh.
- Làm người phải biết giữ lời, làm đi. – Giọng nói lạnh lùng không cho phép từ chối.
Vậy là con quỷ sáng sớm Ngọc Ánh đành im thin thít buộc dây lại cho ruồi Khang, bi phẫn mà không làm được gì.
Đến khi giai đoạn thắt nơ đã xong, chỉ nghe thấy giọng ai đó vang lên:
- Mau đi rửa mặt và chuẩn bị đồ đi rồi xuống ăn sáng.
Ngọc Ánh không suy nghĩ mà chạy lên lầu, cô chỉ muốn thoát khỏi con ruồi hiện đại này càng nhanh càng tốt, không muốn ở cùng nó một giây một phút nào, cảm giác mình thua kém và khuất phục trước một loài vật không có đầu óc thật chẳng dễ chịu chút nào cả, thương xót cho trí óc lúc nào cũng căng thẳng nhiều hơn là ức chế. Lúc này cũng phải căng hết não ra chỉ để nghĩ nên đối phó thế nào cho thích hợp, cứ thế này, có ngày cô sẽ bị bại não mất, haizz, đúng là không có tiếng nói chung rất là khổ mà.
Mà người nào đó vẫn rất tốt bụng, xắn tay áo giúp đỡ một kẻ không biết trời cao đất dày là gì, lại còn đang ví mình như một loài động vật không biết suy nghĩ, tất nhiên người tốt này chỉ xuất hiện khi không biết những điều xấu xa mà Ngọc Ánh đang nghĩ trong lòng.
Khi Ngọc Ánh đang lấy khăn lau mặt thì chợt nhận ra có một điều gì đó không đúng. Trong trí nhớ của cô, cái con ruồi mọt sách đó chỉ biết cầm quyển sách đọc và nói ra những từ ngữ mà sợ cả đời cô chẳng nghe thấy bao giờ, vậy ban nãy hắn ta nói ăn sáng là sao?
Sẽ không phải như cô đang nghĩ chứ? Ngàn vạn lần đừng nha, nếu để cho mẹ cô biết cô dám để cho một tên đến cắm cơm còn quên cho nước, luộc trứng còn cháy khét lẹt, luộc rau còn sống và thâm tím thì chắc chắn mẹ cô sẽ không lưu tình mà bán cô ra cửa khẩu Trung Quốc mất, đừng mơ tới chuyện được chết dưới tay bà, nếu mà được như vậy thì lại quá tốt đi. Vấn đề là người mẹ coi tiền như mạng của cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội kinh doanh, giết chết còn tốn tiền chuẩn bị tang, tội gì mà không bán quách đi chứ, rảnh nợ.
Nhưng nếu lỡ như điều cô đang nghĩ lại thành sự thật thì sao? Chỉ mới nghĩ tới điều đó mà cả người Ngọc Ánh đã chảy mồ hôi ròng ròng rồi, tưởng tượng ra cảnh thái hậu miệng che quạt ngồi cười phơ lớ trên chiếc ghế, đang ra sức cò kè với mấy mụ tú bà son phấn chát đầy mặt phía dưới, còn cô thì đang bị nhốt trong lồng bên cạnh, treo biển ở trước người “chỉ bán nghệ không bán thân” mà Ngọc Ánh đã khóc không ra nước mắt rồi.
Bắt đầu từ bao giờ, số phận cô trở nên bi phẫn như vậy chứ?
Nhớ lại ngày bé, lúc nào cũng được ông bà cùng bố mẹ cưng chiều như một công chúa nhỏ mà Ngọc Ánh rỏ nước miếng, ước gì được trở về ngày xưa, đáng tiếc, con người ai cũng phải lớn, chẳng ai bé suốt cả, trừ khi, muốn ra đi từ tuổi còn ấu thơ và được lên báo với tiêu đề vô cùng bắt mắt: Muốn giữ lại sự ngây thơ trong xã hội nhúng chàm. Sớm biết sau này bi đát như vậy thì Ngọc Ánh đã tự tử khi còn nhỏ rồi, không những không chịu khổ mà còn được nổi tiếng một lần nữa chứ.
Nếu Ngọc Ánh nhớ không lầm thì từ năm cô 10 tuổi đó, kể từ khi chị cô dẫn một tên con trai tới nhà học nhóm thì cuộc sống của cô có thể ví như từ voi xuống chó. Mà cái tên đó, với con ruồi đang ở dưới nhà cô kia, chẳng phải cùng một người đó sao?
Trong đầu Ngọc Ánh chợt hiện ra một đoạn phim vô cùng sống động.
Trong phòng khách rộng lớn, một cô nhóc mập mạp, tóc ngắn cũn cỡn, đôi môi đỏ do uống nước cam đang chúm chím lại đầy bất mãn trước một cảnh mà cô không thích trên ti vi, đây là một cô nhóc không xinh xắn nhưng có thể nói là dễ thương với đôi mắt to tròn và đen láy, cứ một phút lại chớp chớp một lần, có lẽ đây là điểm duy nhất khiến cho cô bé thu hút ánh nhìn của người khác. Đôi chân trắng nõn khá lắm mỡ đang đung đưa dưới thân ghế khiến cho chiếc ghế lung lay như sắp đổ, cảm tưởng như cô đang chơi trong nước, dám cá là chú gấu Misa đặt bên cạnh đang rất chóng mặt, đôi tay không ngừng lấy thìa xúc vào chiếc bánh kem đặt trên bàn đưa lên miệng, thỉnh thoảng còn với tới cốc nước to bự dành cho hai người uống rồi tu như người chết nước, đôi khi lại liếc mắt sang nhìn đồng hồ và lẩm bẩm: Bao giờ thì chị về nhỉ?
Chẳng bao lâu sau khi cô bé đã thanh toán xong chiếc bánh kem và cốc nước, phía cửa ra vào vang lên tiếng để giày, cô nhóc càu nhàu khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình:
- Em cứ nghĩ chị chết rồi đấy? (Rainy: hóa ra chị nè ác miệng từ bé.) Đi gì mà lâu thế, có biết để trẻ em ở nhà một mình là nguy hiểm lắm không? Đã vậy còn là một đại mĩ nhân như em nữa chứ.(Rainy: í… tự sướng kìa.)
Phía sau im lìm đến đáng sợ, sau đó một tiếng khúc khích vang lên, trong đầu cô bé vang lên một hồi chuông cảnh báo, đing đing, có vật thể lạ, cả người cô nhóc co rúm lại, thận trọng + từ từ quay đầu lại, chỉ thấy một soái ca đang che miệng lại và cố gắng nín cười còn bà chị quý hóa của cô đang ở phía sau và nhìn cô với ánh mắt: chị chịu thua mày rồi, đồ hết thuốc chữa.
Cô bé hất mặt lên đầy ngạo nghễ và dùng ánh mắt đáp trả lại chị mình: thì sao? Chị ghen hả? Có cần em chia sẻ bí quyết cho không?
Không thèm để ý tới cô nhóc con khó bảo kia, Ngọc Vân nhẹ nhàng cùng dịu dàng nói với cậu bạn của mình:
- Cậu ngồi chơi đi, mình lên phòng chút.
Cô bé rất bất mãn vì bị chị mình gạt ra khỏi vòng chú ý, nhưng khi nghe thấy cái giọng chỉ có khi chuẩn bị xin tiền ba mẹ kia thì niềm bất bình trở thành sự sợ hãi.
Gì đây? Không lẽ mĩ nhân giống đực này là một đại gia?
Oh no, chị mình đang bị bao nuôi sao?
Chị ơi, chị là người khiến cho em vô cùng ngưỡng mộ, cớ gì chị lại làm tan vỡ giấc mộng thiếu nữ của em như thế? Thật là thất vọng, không ngờ chị lại sớm tha hóa theo xã hội như thế, chẹp chẹp.
Cô bé chẹp miệng tiếc rẻ rồi làm dấu thánh: Amen, xin người hãy nể tình một thiên thần như con mà cứu rỗi tâm hồn đã tạp nham của chị con.
( Rainy: Đảm bảo nếu để cho Ngọc Vân biết những suy nghĩ này của Ngọc Ánh, cô bé sẽ được làm thiên thần thực sự. *cườigian* ,thiên thần bay lơ lửng.)
Ngọc Ánh: *mắtlonglanh* Đừng thế mà, Rainy iu quý.)
Trong khi cô nhóc đang mải nghĩ xấu về chị của mình thì đột nhiên có một hộp bánh lơ lửng trước mặt, cô lơ ngơ nhìn chàng trai đang nở một nụ cười rất hiền hòa trước mặt mình:
- Cho em, quà ra mắt, anh là bạn của chị em.
Oành oành, cô bé nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu mình, sau đó cô có thể cảm nhận thấy tiếng tim mình đang biểu tình dữ dội như lốc xoáy của một năm nào đó, thịch thịch thịch. Lúc này trong đầu cô nhỏ chỉ có một ý niệm duy nhất.
Chết – toi – rồi!
Cô đã bị dính vào lưới tình rồi, đối tượng là bạn của chị gái.
Đôi mắt cô bé chợt nhìn ra một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ là nên thơ, khu vườn đầy những nàng tiên nhỏ bé bay lượn trên những bông hoa hồng đỏ rực rỡ, một chàng hoàng tử đang nhẹ nhàng đặt môi lên nàng công chúa xinh đẹp để cứu nàng ra khỏi giấc ngủ trăm năm. Sau đó, dưới tiếng hoan hô cùng chúc mừng của thần dân, hai người đã nên vợ nên chồng, đầu bạc răng long, không bao giờ chia cắt.
Liệu đây có phải chàng hoàng tử của cô không?
Thấy bé mập trước mặt đột nhiên ngơ ngẩn, cậu trai không khỏi ngạc nhiên, huơ huơ tay trước mặt cô, không có phản ứng.
Hưm, hình như trong những lúc em gái cậu tâm hồn treo ngược cành cây thì mẹ cậu thường làm gì nhỉ?
À… rồi, thử với cô nhóc này xem có được không nào?
Nghĩ là làm, chàng trai đặt hộp bánh xuống bàn, giơ tay lên và “độp” một cái, chiếc má xinh xắn đầy thịt đỏ ửng lên, cô nhóc trợn tròn mắt, sững sờ vì điều vừa xảy ra.
Bàn tay búp măng xoa nhẹ nhẹ trên gò má hơi rát, đôi mắt to ai oán nhìn chàng trai, khiến tâm hồn cậu dấy lên một ý tưởng đen tối, nếu mang đôi mắt này đi bán thì chắc cũng kiếm được khá đấy, đôi môi hơi đỏ mọng nước mở ra, đang chuẩn bị phun từ đã bị tên kia nhanh nhảu chặn mất:
- Anh đánh muỗi giùm em. – Nói rồi, còn đưa tay ra, bên trong lòng bàn tay là một con muỗi bẹp dúm lại vì sức đè của người nào đó đang giẫy giẫy thân mình chào tạm biệt thế gian trước khi xuống làm bạn với diêm vương. (Rainy: bạn kiếm đâu ra con muỗi vậy? *ngạcnhiên* Biết làm ảo thuật sao?)
Cô bé khi xác thực được thì mới thôi dùng ánh mắt đáng thương để nhìn chàng trai, tay với lấy hộp bánh trên bàn, bóc ra, một chiếc bánh kem anh đào, đúng loại cô thích, hí hửng đặt lên chiếc đĩa, lấy thìa xúc lên miệng, vừa ăn vừa nói:
- Sao anh biết em thích ăn bánh này?
Chàng trai cầm cốc nước lên uống, đặt xuống rồi mới chậm rãi nói:
- Anh nghe chị em nói em rất mập, em gái anh bảo những con heo thiếu nhi thường thích ăn bánh kem.
Miếng bánh to đùng đang chuẩn bị nuốt xuống vì câu nói ngây thơ của ai đó mà dừng chân tai họng khiến cho cô bé đáng thương bị nghẹn, vội vội vàng vàng uống nước, nhưng đáng tiếc, lúc nãy, lon nước yêu quý đã bị cô thanh toán xong rồi còn đâu, túng quá, cô bé đành lấy cốc nước dở của cậu trai tu ừng ực, nhưng khi nước chỉ mới chạm vào lưỡi cô đã vội phun ra, há to miệng để lấy khí lạnh vì bỏng, chỉ thấy người bên cạnh đang há hốc miệng đột nhiên ỉu xìu nói:
- Còn tưởng đã tìm thấy một đồng minh cùng thích uống nước nóng chứ… ai dè…
Nhưng cô cũng không có tâm tình để phản bác vì phải chạy vào bếp để cứu chữa cho chiếc miệng đáng thương, nhanh ẩu đoảng, cô bé nhắm mắt nhắm mũi chạy mà không để ý tới chiếc vỏ chuối mà cô ăn sáng nay vẫn còn vứt dưới đất, và tất nhiên một màn trượt ba – tanh bằng vỏ chuối xuất hiện.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của ai đó cùng tiếng va chạm mạnh.
- Ááááááá…
Uỳnh… uỳnh… rầm…
Bên ngoài phòng khách, chàng trai nghiêng đầu, nghi vấn nói với chiếc cốc trên tay:
- Hôn gián tiếp sao?
Quà ra mắt Khang tặng Ngọc Ánh: một hộp bánh kem.
Cảm tưởng của Khang: một chiếc bánh đổi lấy một cái mi gián tiếp, cũng đáng, không lỗ.
Bài học cho Khang: lần sau nên mua chiếc to hơn, sẽ được mi trực tiếp.
Quà ra mắt Ngọc Ánh nhận được: nghẹn họng + bỏng lưỡi + được làm xác ướp ba tuần.
Cảm tưởng của Ngọc Ánh: knock out + uất ức gần chết.
Bài học cho Ngọc Ánh: không ai cho không ai cái gì bao giờ
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
111 chương
27 chương