Đừng nói không yêu
Chương 8 : Đã từng có một người con gái
Quá khứ, là một khoảng thời gian mà con người không muốn nhớ lại, đã gọi là quá khứ thì chắc chắn đó là một điều chẳng tốt đẹp gì, vì chỉ có điều làm chúng ta muốn quên, mới coi đó đã là quá khứ. Ai cũng có một quá khứ của riêng mình, một khoảng thời gian nông nổi, một khoảng thời gian khờ dại hoặc có thể là một khoảng thời gian ngu ngốc. Nhưng ai cũng đều có cách vượt qua và sống thật tốt, thật đúng với những gì bản thân mong muốn.
Chiếc xe dừng bánh ở trước cửa nhà Ngọc Ánh, ngôi nhà tối om, đèn không bật, cho thấy không có bất cứ ai ở trong đó. Khang nhớ lại, dường như hôm nay trong bữa tiệc cũng không thấy họ.
Quay người sang hỏi cô nàng vẫn đang lơ tơ mơ, lờ tờ mờ bên cạnh:
- Ba mẹ em không có nhà sao?
Ngọc Ánh trả lời trong vô thức, trong đầu vẫn là một khoảng không rỗng toác:
- Đi thăm người thân bị ốm ở Bình Xuyên.
Nghe đến đó, đôi môi cậu không tự chủ mà nhếch lên.
Bình Xuyên?
Người thân?
Bị ốm?
Sao khéo thế nhỉ?
Đúng lúc mình mời họ đi dự tiệc thì người thân của họ bị ốm.
Kể ra, trên đời này cũng có rất nhiều chuyện trùng hợp đến đáng ngờ.
Thấy cô nàng bên cạnh vẫn đang ở trạng thái thực vật, Khang thở dài, có vẻ như những việc vừa rồi vẫn là một cú sốc lớn cho cô ấy, quay người tháo dây an toàn giùm, cậu khẽ lay lay người cô, không có chút phản ứng, gọi nhỏ:
- Ngọc Ánh.
- … - vẫn đơ.
Hít một hơi rồi thở mạnh ra, ghé sát vào bên tai cô, ái muội thì thầm:
- Nếu vậy, chúng ta làm tiếp chuyện vừa nãy nhé.
Bàn tay ai đó đã hơi động đậy, đáy mắt khẽ lay động.
Thấy có hiệu quả, Khang tiếp tục dùng tuyệt chiêu, đánh vào tâm lí gái ngoan, khuôn mặt cậu ghé sát vào cổ cô, thổi nhẹ lên viền tai.
“ Phịch” một tiếng, tên dê xồm đã bị đẩy thẳng ngã bổ nhào về phía ghế của mình.
Ngọc Ánh lấy tay chạm vào chỗ vừa được bơm hơi, đỏ mặt, trợn mắt, nói to:
- Thầy làm trò gì vậy?
Xoa xoa chiếc đầu vừa bị đập vào thành ghế, Khang thầm than.
Có vẻ như phản tác dụng rồi.
Không ngờ cô nhóc nhìn bé nhỏ thế này mà lại có sức mạnh vĩ đại gớm.
- Đến nhà em rồi. – Trả lời lạc đề, không đúng với câu hỏi của cô.
Ngọc Ánh lúc này mới nhìn ra ngoài, khung cảnh quen thuộc, đúng là khu nhà cô rồi, vội vàng mở cửa xe, bước ra, lấy chìa khóa trong túi rồi mở cổng.
Điều Ngọc Ánh không ngờ là tên nào đó cũng bước ra, khi cô bước vào trong nhà, hắn cũng bước vào, còn rất lịch sự đặt giày ở ngoài rồi ngồi vào ghế như đúng rồi, cứ như hắn ta đã quen ngôi nhà của cô lắm rồi ý.
Người làm chủ như cô đây còn thấy mình giống như khách vậy, đứng ngơ ngơ ngoài cửa, nhìn con ruồi đang bật ti vi nhà mình như thật kia, Ngọc ánh tự hỏi, không biết mình có nên báo cảnh sát về việc xâm phạm gia cư bất hợp pháp không.
- Em không lạnh sao? – Tên nào đó cất lời vàng ngọc lên.
Lúc này, một cơn gió ùa tới, khiến Ngọc Ánh rét run cầm cập.
Xì, thật không ngờ mồm hắn ta lại thúi như vậy.
Liệu có phải trước khi tới đây, hắn chưa đánh răng không nhỉ?
Vậy, vừa rồi hắn ta còn xxx với mình.
Oh – my – god!
Ngọc Ánh bất mãn chu môi, lấy hai tay ôm vai rồi bước vào trong.
Ngồi xuống đối diện cậu, Ngọc Ánh bắt đầu lấy lại dũng khí của chủ nhà.
Hứ, đây là đất nhà cô, sợ ai chứ.
Ở trên trường, còn phải khúm núm, lo sợ hắn ta chứ, còn ở nhà mình, mơ đi.
Lúc này, là lúc để trả thù món nợ nhiều năm trước vào mấy ngày nay.
Hít một hơi dài để lấy can đảm, Ngọc Ánh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng mặt cậu, mở miệng:
- Thầy…
Còn chưa kịp nói hết câu, người đối diện đột ngột đứng lên, đi thẳng về phía cô, lá gan thỏ mang hình dáng hổ của Ngọc Ánh bắt đầu hiện nguyên hình, cô giật thót người, không bão mà cũng lùi dần về phía sau.
Nào ngờ, người nào đó lại đi thẳng ra phía sau cô và mở tủ bánh ra, thản nhiên lấy gói bánh quy co – sy, ngồi lại vào chỗ vào nhai, ăn xong một cái, mới nhướng mày, hỏi:
- Lúc nãy, em nói gì nhỉ? Tôi quên mất rồi.
Thật sự lúc này, Ngọc Ánh rất muốn lấy một cái búa để đập chết con ruồi này.
Cô còn chưa kịp nói gì, hắn ta đã bỏ đi, bây giờ lại còn hỏi cô vừa nói gì.
Đây có phải là hắn đang gián tiếp chê bai cô nhát cáy không chứ?
Nhìn nụ cười đểu giả trên môi hắn ta như đang muốn nói: “em đoán đúng rồi đấy”, thật sự cô rất muốn cầm dao mà xẻo ngay đôi môi mỏng đó, ướp gia vị, xiên vào vỉ, cho lên nướng rồi ném cho con cún nhà hàng xóm ăn.
Ngọc Ánh nghĩ đi nghĩ lại, thấy có cái gì đó không đúng, nhưng là cái gì, nhất thời cô lại không nghĩ ra, đến khi Thùy Lâm gửi một tin nhắn đến, Ngọc Ánh mới nhận ra rằng tình hình là có vấn đề.
“ Chúc hai người có một đêm xuân như ý.” – người gửi: Dương Thùy Lâm, đã nhận lúc 21:45p.m.
Đêm xuân như ý?
Ngọc Ánh cau mày, lấy ngón tay trỏ vỗ nhẹ lên cằm, mặt ngẩng lên nhìn trần nhà, ngẫm nghĩ.
Hai người?
Hai từ này đập vào óc khiến Ngọc Ánh nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
Cô nam quả nữ, ở chung một chỗ, những chuyện…, há nào lại như thế?
Quay phắt người lại nhìn con ruồi tóc vàng đang ngồi ung dung hưởng nhàn ở đối diện, nếu ánh mắt có thể giết người, cô tin rằng tên này đã chết vô số lần rồi.
Đột nhiên trong đầu hiện ra câu nói đã từng nghe được ở đâu: Trăng thanh gió mát, ngày lành tháng tốt, cá nước gặp nhau, đèn đuốc sáng rực, cái gì đến sẽ đến, cảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Aaaaaaaaaaaaaaa…………..
Giời ạ, không ngờ cô lại có thể có suy nghĩ đáng tởm như vậy, đúng là sa đọa mà.
Bình tĩnh, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Há to miệng ra, Ngọc Ánh hít lấy hít để không khí như thể vừa thiếu ô xi. Nắm chặt lấy tay, nén giận, đôi mắt chớp chớp vài lần cho dễ thương, liếm môi cho đỏ một chút, đã làm là phải thật hoàn hảo, bộ dạng cô bây giờ không khác gì gái đang câu khách, giọng nói thì ngọt phải biết:
- Thầy… - còn chưa nói hết ở bên kia đã vang lên một tiếng khiến cô chết cứng, những gì muốn nói trôi tuột như bị lũ cuốn trôi đi.
- Hức. – Một tiếng động lạc chủ đề vang lên.
Mặt Ngọc Ánh đen xì lại, tên chết bầm này, hắn cư nhiên sỉ nhục cô như vậy, lại dám đúng lúc cô đang cao hứng lại ném thẳng vào mặt cô một cục đá.
Khang nhìn bộ dạng điệu đà như gái lầu xanh của Ngọc Ánh mà hóa đá, không tự chủ mà nấc tiếp, rất không nể mặt ai:
- Hức… hức…
Đến mức này thì Ngọc Ánh thật sự có một ý niệm giết người diệt khẩu ngay lập tức.
Anh bất nhân, tôi bất nghĩa, anh vô tình trước đừng trách tôi vô nghĩa sau.
Suy nghĩ duy nhất lúc này của Ngọc Ánh là lật mặt, cô đeo mặt nạ, hắn không thích, không cho cô một chút mặt mũi nào thì cô sẽ cho hắn mặt thật, để xem hắn ta định làm gì.
Hất mặt lên, vén tóc sang một bên, giọng nói đúng chất chủ nhà:
- Đã muộn rồi, thầy không định về sao? Nước đã uống, bánh đã ăn, phim đã xem, mời thầy về ạạạạạạạạạạạ! – Chữ cuối ngoác cả mồm ra để kéo dài như muốn chọc tức người khác.
Ngỡ tưởng người nào đó sẽ hiểu ý, bi phẫn mà ra về nào ngờ Ngọc Ánh đã đánh giá sai trình độ mặt dày của anh ta, không những không về mà hai mắt còn đột nhiên sáng quắc lên, như bắt được vàng, sán lại ngồi gần cô, khuôn mặt mĩ nam đó cứ dí sát vào mặt cô, dường như hắn ta chỉ chờ cô nói câu vừa rồi để vồ lấy thôi, giọng nói thì khỏi phải bàn, chỉ có hai chữ duy nhất: xảo trá:
- Nước đã uống, bánh đã ăn, phim đã xem nhưng việc chưa làm.
Ngọc Ánh quay phắt người lại nhìn khuôn mặt đang cực kì gần mình kia, chán ghét lấy tay đẩy dịch ra, ngây người hỏi lại:
- Việc? Việc gì?
Dường như cô với anh ta đâu có việc gì để làm đâu.
- Ba mẹ em lúc nào thì về? – hỏi lạc đề, có chút hưng phấn cùng gian xảo.
- Chắc là tối mai. – Ngọc Ánh ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời.
- Rất tốt, không lãng phí thời gian nữa, tiến hành thôi. – Vừa nói vừa đứng dậy, tháo cà vạt.
Ngọc Ánh ngơ ngơ ngác ngác nhìn con rắn đang lột da trước mặt mình kia, sao cô có cảm giác nguy hiểm vô cùng nhỉ?
Dường như là có cái gì đó sắp xảy ra và cô cùng tồi tệ nữa.
Hình như trong truyện, chi tiết này đồng nghĩa với việc… cô sắp bị ăn thì phải?
Khoan đã!
Gì cơ?
Cô sắp bị ăn?
Áááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááá!!!!!!!!!
(Rainy: chị không thấy mỏi mồm à? Hai lần roài đếi, em điếc roài.
Ngọc Ánh: *trừng mắt* muốn ăn đập à? *hất mặt*)
Không ngờ tên thối này lại có suy nghĩ như thế, hắn ta rõ ràng là thầy giáo mà, sao lại có thể không có đạo đức nghễ nghiệp như thế chứ?
Vả lại hắn không biết suy nghĩ sao? Phải để ý đến tình thế chứ, cô mới có 16 tuổi thôi nha, còn chưa phát triển hết mà, không lẽ hắn không sợ cô tố cáo hắn về tội cưỡng bức trẻ em dưới 18 tuổi sao?
Chết đi, cho dù hắn không để ý thì thanh danh của cô cũng sẽ vì đó mà say goodbye cô, sao có thể để như vậy chứ?
Không được, nhất định là không được.
Đứng phắt dậy, Ngọc Ánh gườm gườm tên đã thoát được áo khoác ra ngoài kia, chạy vội ra cách xa khỏi mấy tỉ mét, giọng nói cảnh giác:
- Thầy muốn gì?
Ai đó rất tỉnh bơ mà trả lời, còn kèm theo nụ cười đê tiện không thể tả, nụ cười quyến rũ con nhà lành phạm tội:
- Làm chuyện nên làm.
- Em là học sinh của thầy. – Lấy đạo đức cơ bản của con người ra giảng đạo lí, cứu vớt một con người thoát khỏi vòng xoáy của tội lỗi.
- Và là bạn gái tôi nữa.
Ngọc Ánh ngây người ra vài giây, bạn gái, đúng rồi, lúc nãy hắn có nói, hình như trong lúc cô đang đơ người ra hắn đã tự biên tự diễn và cô đã nâng cấp lên thành bạn gái.
Kể cũng lạ, từ đầu là em của bạn gái, sau thành kẻ thù, sau nữa lại thành học trò, sau lại hóa bạn gái.
Ngọc Ánh thầm rớt nước mắt, không biết cô có nên mở tiệc chúc mừng số phận của mình không ngừng được thăng chức không nhỉ?
Người ta thì lên voi, mình thì xuống chó.
Đúng là ngược đời mà.
Ngọc Ánh không biết là khi cô còn đang mải suy nghĩ điên khùng thì Khang đã thừa cơ lại gần, ghé sát mặt lại kề với mặt cô, thổi phù một cái lên mũi cô, cậu cười như không cười:
- Đang nghĩ gì thế?
Ngọc Ánh giật thót mình khi thấy người nào đó đã lù lù trước mặt, vội vàng nhảy ra thật xa:
- Em muốn chia tay.
Dường như đoán trước cô sẽ nói như vậy, Khang chỉ nhẹ nhàng cùng bình thản phán:
- Không phê chuẩn.
Không phê chuẩn cái đầu anh ý, anh nghĩ đó là đơn xin nghỉ học sao? Hứ.
- Không hay có là việc của thầy, em không quan tâm, em sẽ ra tòa kiện thầy.
Khang không có thái độ gì, chỉ cười cười, nụ cười càng đậm càng tỉ lệ thuận với độ cong của đôi môi mỏng, tiến sát lại gần Ngọc Ánh với vận tốc của tên lửa khiến cô không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn con ruồi đang dùng hai tay bấu lấy người mình, con ruồi này rất biết ý, không làm gì quá đáng mà chỉ ghé sát tai cô, thì thầm, dường như định truyền đạt những cái gì xấu xa nhất vào trong đầu cô:
- Em nghĩ tòa án nào sẽ đồng ý cho chuyện vừa kết hôn được chưa đầy một giờ đã đòi li hôn.
Kết hôn?
Li hôn?
Ngọc Ánh tí nữa thì cười sằng sặc trước cách dùng từ ngu ngốc của con ruồi vàng này.
Bộ hắn ta có đầu óc không, khi mà cô mới có 15 tuổi, luật nào cho cô kết hôn chứ?
- Thầy bị ấm đầu à? Kết hôn, li hôn gì? – Ngọc Ánh vuốt mũi, khinh bỉ nói.
Khang nhẹ nhàng cùng dịu dàng vuốt má Ngọc Ánh, giọng nói nhẹ như không:
- Chỉ là ví von thôi, bây giờ em là bạn gái tôi, sau này em sẽ là vợ tôi.
Nếu bây giờ có một cốc nước Ngọc Ánh sẽ không ngần ngại uống nó và phun toàn bộ (kể cả nước bọt của cô) lên người cùng mặt của tên mặt dày này.
- Sao chứ? Chẳng lẽ vừa quen nhau thì không thể chia tay sao? Bây giờ đầy trường hợp như vậy. – Ngọc Ánh hung hăng, trợn mắt nói.
Khang hơi cau mày, chống tay lên cằm, vẻ mặt suy tư, rồi như nghĩ ra điều gì đó, cậu lại cười, nụ cười này khiến Ngọc Ánh rét run và chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu: cô - chết - chắc - rồi.
Nhưng không, con ruồi vàng lần này lại không làm gì chỉ vô tình mà cố tình nói:
- Hình như sắp kiểm tra học kì rồi thì phải.
Nói vô cùng lạc đề nhưng mà ý nghĩa lại vô cùng sâu sa.
Ngọc Ánh khóc không ra nước mắt, gì chứ, không ngờ có ngày cô cũng bị đe dọa, mà không ai khác chính là cái tên đang là bạn trai của cô, hận hơn là bị đe dọa bởi môn anh, môn cô yêu nhất mới đau.
Ngọc Ánh còn lạ gì chứ, vào thời đại nhìn sắc mặt người ta mà sống này, cho dù có tài đến mấy, giỏi đến đâu, nếu không vừa mắt người khác thì cùng thành vô dụng thôi, cô đã từng chứng kiến rất nhiều đồng chí của mình vì đắc tội với giáo viên mà dính ngay hai phẩy, thậm chí là không phẩy môn đó, kết quả là phải thi lại.
Oh no, thi lại ư?
Nếu để cho thái hậu cùng hoàng thượng nhà mình biết, chắc cô sẽ chết không có chỗ chôn mất.
Được lắm, xem như anh giỏi, dám lấy chuyện học tập ra để đe dọa cô sao?
Nhìn khuôn mặt câng câng của người trước mặt, Ngọc Ánh chỉ hận mỗi không có keo dính ruồi trên tay mà nhét hắn ta vào đó thôi.
Khang chỉ nói như một chuyện bình thường nhưng thực chất bên trong đó là một sự cảnh cáo ngầm: bây giờ em đang ở dưới trướng tôi, liệu mà nghe tôi đi, cho dù em có học giỏi đến mấy, chỉ cần em muốn, tôi cũng có thể cho em xuống cấp.
Người thông minh là người thức thời, Ngọc Ánh làm sao không biết đạo lí đó chứ, cô là người rất thông minh, đồng nghĩa với việc cô rất thức thời.
Ngay lập tức, Ngọc Ánh thay đổi sắc mặt, từ một trộm cắp biến thành kẻ bị trộm cắp, điệu bộ xum xoe, nịnh nọt, đúng chất một cô diễn viên, lột mặt rất nhanh.
Khang nhàn tản nhìn bộ dạng yểu điệu thục nữ của Ngọc Ánh, cười lạnh trong lòng, hừ, muốn đấu với cậu sao, còn lâu đi nhé, còn non lắm bé con ạ.
Ngọc Ánh đan hai tay vào nhau, chớp chớp mắt theo đúng phong cách lolita, tưởng tượng mình là một con búp bê xinh đẹp, hơi cúi người xuống, đôi môi cười mỉm, trông hệt như con gái nhà lành đích thực, giọng nói như thiếu nữ khuê các:
- Vậy thầy…
- Làm sao? – Chưa để cho Ngọc Ánh diễn xong, Khang đã lạnh lùng cắt đi vai diễn của cô.
Ngọc Ánh hơi ngẩng mặt lên, khuôn mặt thoáng ửng hồng, nét e thẹn trên mặt chưa hết, lại thêm sự hiền hòa không biết từ đâu ra, dễ dàng khiến cô chiếm được cảm tình của người khác, nhưng đáng tiếc người khác ở đây lại là Khang, cái tên mặt dày nhất thế kỉ, lại không có tác dụng, nên chiêu này, vứt sọt rác đi.
- Biết không? Nhìn em lúc này… - Khang nói một cách lấp lửng.
Ngọc Ánh ngẩng mặt lên, chờ đợi nốt vế sau của câu nói, Khang cười tươi, nói không nặng không nhẹ:
- … tôi thật sự muốn bán em vào kĩ viện, nếu tôi là tú bà.
Rùng mình một trận, cả người Ngọc Ánh toát mồ hôi lạnh, tên đó, không lẽ hắn đã tiêm vắc – xin miễn dịch với điệu bộ dễ thương giả dối này của cô, không đời nào, từ trước đến nay, mỗi khi có ai nhìn thấy hình ảnh cô như vậy, người đang tức giận hay cáu gắt cũng đều phải tròn xoe mắt, rưng rưng, ôm chầm lấy cô và nói: con bé đáng thương.
Quả thật là không thể coi thường được, anh ta còn hơn cả người bình thường nữa, suy ra anh ta là người không bình thường. Đối phó với người không bình thường thì chỉ còn biết dùng cách không bình thường thôi.
Nhưng cách không bình thường là cách gì chứ? Đã có ai dạy cho cô đâu, Ngọc Ánh khóc không ra nước mắt, cười như mếu:
- Em rất buồn ngủ, thưa thầy.
Khang nhún vai, môi hơi cong lên, bình thản:
- Tôi cũng vậy.
- Vậy… thầy về nhé! – Hớn ha hớn hở như bắt được vàng, Ngọc Ánh dùng hết sức mạnh tích cóp trong 16 năm sinh sống ăn bám cha mẹ đẩy Khang đi ra ngoài, nhanh như cắt đóng sập cổng lại, rồi lại nhanh như gió chạy vào trong nhà, khóa chặt chốt cửa, điệu bộ hệt như bị chó dại đuổi.
Đến khi chắc chắn rằng nhà mình đã không còn có nguy cơ bị đột nhập nữa thì Ngọc Ánh mới người xuống ghế, thở hồng hộc như người thiếu không khí, cầm vội lấy li nước trên bàn uống, cả người vẫn run lẩy bẩy, cô dám chắc ngày mai cô sẽ không được yên ổn, nếu như ông trời còn thương một sinh linh bé nhỏ như cô thì cô sẽ được đảm bảo tính mạng, nếu may mắn, cô vẫn không quên được lúc nãy khi cô đang lúi húi đóng cổng lại, đôi mắt cô khẽ liếc qua khuôn mặt Khang, anh ta lạnh lùng đứng đó, một luồn khí lạnh không biết từ đâu tỏa ra từ người anh ta, khiến người khác không tự chủ được mà rét run lên, ánh mắt sâu thẳm không đáy, dường như đang nói với cô: em – chết – chắc – rồi.
Đã làm thì làm cho trót, Ngọc Ánh vẫn không quên đạo lí ấy, nên cho dù có sợ nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành nốt nhiệm vụ đóng chặt cửa thành, sướng trước khổ sau mà, cùng lắm nếu ngày mai anh ta có giở trò gì thì cô sẽ lấy đạo đức của một người bạn gái ra để giáo huấn anh ta, hoặc không thì gọi cho 113 cũng được.
Khang đứng im nhìn cánh cổng được đóng im lìm từ nãy giờ, đèn bên trong vẫn bật cho thấy chủ nhân của nó vẫn chưa đi ngủ, đôi môi không tự chủ được mà nghiến răng ken két.
Được lắm, Nguyễn Ngọc Ánh, dám đuổi tôi đi như đuổi một con quỷ thế sao?
Để xem ngày mai em còn toàn mạng để mà tiếp tục giở mấy cái trò lưu manh này nữa không?
Có phải là càng được nuông chiều nên dễ sinh hư không?
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, có phải từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ thật sự cho em nếm mùi vị của việc chọc giận tôi nên em không thấy sợ có đúng không?
Nếu vậy, từ giờ, tôi sẽ cho em thỏa mãn trí tò mò của mình, không nghe câu, chó không sủa mới có khả năng cắn trộm người sao? Tôi không trừng phạt em không có nghĩa là tôi sẽ để yên cho em mãi mãi, chẳng qua là chưa tới lúc thôi.
Có lẽ, em chưa biết, nhưng mọi người ai cũng nói tôi là một người thù dai đó, cho dù có là người mà tôi yêu nhất, tôi vẫn có thể trả lại gấp đôi thậm chí gấp ba nếu người đó gấy thù với tôi. Em đụng vào hang cọp rồi, chuẩn bị lo cho cuộc sống của mình sau này đi.
Chào mừng em đến với địa ngục của tôi, cô gái bé bỏng.
Xoay người bước lại chiếc xe đỗ gần đó, hai tay cậu đút vào túi quần, bóng dáng bước đi lầm lũi, không che giấu được sự cô đơn trong đêm tối.
Đóng mạnh cánh cửa lại, Khang lái xe, khi bánh xe quay vòng qua ngôi nhà, đôi mắt cậu khẽ lướt qua chiếc cửa sổ đang được vén rèm lên, đôi môi khẽ nhếch lên, tạo một nụ cười bất cần, tà mì mà quyến rũ, yêu nghiệt mà hút hồn.
Ngọc Ánh nhìn chiếc xe rời đi trong đêm tối, đôi mắt cụp xuống, một nỗi buồn đã từng có lại xuất hiện, len lỏi vào cõi lòng.
Đau nhói!
Sao đột nhiên lại xuất hiện và đảo lộn mọi thứ chứ?
Có biết ngày đó, em phải đau khổ như thế nào để lựa chọn quên không?
Tại sao đến lúc tưởng chừng như sắp không còn nghĩ gì nữa thì lại quay về?
Cái ngày xưa của rất xưa đó, đã không còn gì nữa rồi, nó chỉ là của quá khứ, đã bị gió cuốn trôi hết đi rồi, tại sao lại còn bới tung, đào lộn nó lên, để rồi khiến em thêm đau khổ chứ?
Cái nỗi đau đến xe lòng đó, anh không hiểu được đâu. Cũng như anh sẽ mãi mãi không thể biết rằng, đã từng có một người con gái, giữa ánh nắng gay gắt của khí trời tháng bảy, ngước ánh mắt lên nhìn bầu trời, nơi có một chiếc máy bay, đang cất cánh, đưa một chàng trai rời xa cuộc đời cô ấy, nước mắt theo vô thức mà rơi, không kìm được, tim như bị xe tan, làm trăm ngàn mảnh, không lành lại được, cho dù có dùng cách nào chữa đi nữa.
Cũng như anh sẽ mãi mãi không thể biết rằng, đã từng có một người con gái, dùng dằng, phân vân, đi hay không đi tiễn một người, để rồi cuối cùng, lấy hết can đảm, chạy thật nhanh vào sân bay, sau đó, lại tuyệt vọng nhìn người đó cùng chị gái của mình tay trong tay bước vào phòng cách li, lê từng bước chân trĩu nặng về nhà, từng ánh nắng như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim đang đau đớn, vỡ tan.
Anh sẽ chẳng bao giờ có thể biết được, đã từng có một cô gái, không dám yêu thêm một ai khác, vì sợ sẽ bị tổn thương thêm nữa, hoặc cũng có thể là vì vết thương kia quá lớn, thoạt nhìn thì cũng chỉ như một lần bị ong đốt, khi bôi thuốc vào sẽ không đau nữa, nhưng đâu ai ngờ rằng, nếu vô tình chạm vào sẽ lại mưng mủ, chảy máu, rồi đóng lại thành vảy, để lại vết sẹo, không bao giờ biến mất. Cho dù vết sẹo đó không gây hại gì, không gây đau đớn gì nhưng nó vẫn cứ bám theo, dai dẳnng mãi không rời, như một lừoi nhắc nhủ bản thân rằng mình đã một lần bị ong đốt.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đúng vậy đó, một lần tan nát vì yêu, nên sẽ chẳng dám yêu thêm ai khác nữa. Huống chi ai khác đây lại là người đó, là con rắn ngày ấy đã cắn mình, thì làm sao có thể vứt bỏ mặc cảm, sợ hãi mà tiếp tục yêu thêm nữa chứ, đau đớn ngày ấy, không thể xóa mờ, vết sẹo ngày ấy, không thể tan đi, cũng như tình yêu ngày ấy, không thể lấy lại, cũng không thể tiếp tục được nữa.
Không phải không muốn yêu mà là không dám yêu, bởi vì đau thương ê chề, ngấm sâu dần, sâu dần vào trái tim sẽ dẫn đến tuyệt vọng, biến con người trở thành vô tri vô giác, không còn bất cứ cảm xúc nào của một con người nữa.
Không phải là không biết đau đâu, mà là do đau quá rồi, nên không còn cảm giác đau được nữa.
Đột nhiên Ngọc Ánh nhớ lại bài hát Không đau vì quá đau của Phạm Quỳnh Anh, lại thấy cô rất giống cô gái trong bài hát đó, không đau chẳng qua là vì đã quá đau rồi, chạy vào trong nhà, lấy laptop ra, tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái vang lên:
Nhiều khi em đã dối lòng, rằng em chẳng đau chẳng buồn.
Người ta đâu hay đâu biết rằng, lòng em đã chết lặng từ lâu.
Nhiều khi em cố gắng cười, để anh thấy vui trong lòng.
Thật ra, thì em đang khóc thầm, đằng sau những nụ cười kia.
Đường rộng và dài anh cứ bước đi, em đứng lại để nhìn anh quay gót.
Đừng hỏi tại sao con tim em không biết đau?
Vì em đã quá đau, mất cảm giác đau rồi anh.
Đường rộng một mình anh bước tiếp đi.
Em không cần tội nghiệp đâu, anh hỡi.
Xin anh đừng chạm vào cuộc đời riêng của em,
Để em quên được anh.
Nước mắt cứ vô thức mà lăn dài, đôi môi cô mím lại ngăn không cho tiếng nức nở bật ra kéo theo vài giọt nước trên mi len lỏi vào trong khoang miệng, mặn đắng.
Thì ra, cô vẫn biết đau.
Chỉ là, đang cố gắng che giấu nó đi thôi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
42 chương
30 chương
44 chương
17 chương
37 chương