Dung Ngữ Thư Niên

Chương 107 : suối thấu ngọc

Edit: Gà Say Sữa *Chương này dài đến khiếp “Gia thư?” – Ta kiềm chế tâm tư không ngừng dao động, nhìn Đặng Ngũ. Đặng Ngũ đang định mở miệng nói thì Mã Khuê đã ho khan một tiếng. “Phu nhân” – Mã Khuê lườm đặng Ngũ một cái, cười cười nói với ta – “Huynh đệ chúng tôi là hạng thô lỗ, chỉ lo mấy việc phóng hỏa cướp người còn những chuyện vặt vãnh bên lề bất quá chỉ là nghe đồn đại, không nên coi là thật.” Ta mỉm cười – Vậy à.” Lúc ôm A Mịch ra cửa, lòng ta giống như bị điều gì thúc giục. Đang định bước lên xe thì Lý Thượng ở phía sau đã gọi ta lại. “Phu nhân.” – Ông đi tới, như có điều suy nghĩ nói – “Chuyện Đặng Ngũ nói vừa rồi, phu nhân đừng để ở trong lòng.” Ta hơi ngạc nhiên, lát sau nói – “Quản sự cũng biết chuyện này sao?” “Mỗ cũng là hai ngày nay mới được nghe bọn họ nhắc tới,” – Lý Thượng nhìn ta – “Phu nhân, bất luận chuyện này là thật hay là giả, cho dù là thật, thời điểm đặc biệt cũng có khi phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt. Bùi gia đã được cứu, phu nhân cũng không cần phải đi truy cứu làm gì.” Ta cười nhạt nói – “Quản sự quay về đi.” – Dứt lời liền xoay người bước lên xe. Trên đường trở về phủ, A Nguyên ôm A Mịch, ta thì dựa vào thành xe lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời xiên xiên, lúc thì bị mái hiên ven đường hoặc tường cao ngăn trở, lúc thì lại chiếu thẳng xuống mắt đất, trước mặt ta lúc sáng lúc tối. Lúc trước ta đã nghĩ quá đơn thuần. Bùi Tiềm sớm đã lừng danh ở Giang Đông, từ lúc huynh ấy quyết định dựa vào Ngô Chương thì nơi đó sớm đã trở thành đất dừng chân của huynh ấy. Nếu như Bùi Tiềm có lòng muốn đi thì lúc ở Nghiệp thành chỉ cần hợp mưu cùng Ngụy Đàm bắt giữ Ngô Côn là có thể bảo vệ một nhà bình yên rời khỏi Dương Châu, nhưng huynh ấy lại không làm như vậy. Huynh ấy thà bị Ngô Côn hiểu lầm, gạt bỏ cũng không rời khỏi Giang Đông. Bùi Khoan chỉ bằng một lá gia thư làm sao có thể khiến cho Bùi Tiềm quyết định nhanh như vậy? Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Ngụy Đàm đúng là vừa chuẩn lại vừa ác, đem một sợi tín nhiệm mỏng manh duy nhất còn sót lại giữa Ngô Côn và Bùi Tiềm hoàn toàn chặt đứt. Bùi Tiềm cho dù không suy tính cho bản thân mình thì cũng phải suy tính cho người thân, huynh ấy đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi. Bùi Tiềm không đến Ung Đô, là bởi vì huynh ấy biết đây là mưu kế của Ngụy Đàm ư? Ngụy Đàm làm như vậy, chỉ có hai kết quả, một là Bùi Tiềm trốn thoát, thế cục sẽ như hiện tại, tất cả đều vui mừng; hai là Bùi Tiềm không thoát ra được, toàn tộc bỏ mạng. Nhưng bất luận là kết quả gì, từ đây Giang Đông cũng sẽ mất đi nhân tài mưu đồ quan trọng nhất, nguyên khí tất sẽ tổn thương nặng nề. “Phu nhân, người còn đang suy nghĩ lời Đặng Ngũ mới nói sao?” – A Nguyên đột nhiên hỏi. Ta nhìn về phía nàng. “Phu nhân.” – A Nguyên suy nghĩ một chút nói – Quý Uyên công tử và Đại công tử là chí hữu, Đại công tử sẽ không hại ngài ấy. Phu nhân nghĩ thử mà xem, nếu Đại công tử muốn giết Quý Uyên công tử thì cứ mượn tay Ngô Côn chẳng phải là xong sao, cần gì phải huy động nhân lực đi cứu ngài ấy làm gì?” “Đúng vậy.” – Ta cong khóe môi. Ta bỗng nhiên hơi hiểu được vì sao Ngụy Đàm luôn có thể đứng ở vị trí bất bại. Mục đích hành sự của chàng vô cùng rõ ràng, bất luận là sự dụng thủ đoạn chính đạo hay bàng đạo thì những hành vi lòng vòng luôn không nằm trong phạm vi cân nhắc của chàng. Người như vậy, biết dùng nghĩa khí lung lạc vũ phu, dùng đạo lý lung lạc văn sĩ, dùng tình cảm lung lạc thân hữu, nhưng vào thời điểm cần lựa chọn cũng có thể lãnh khốc vô tình. “… Mỗ và Quý Uyên có tình cảm cố tri…” – Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu mơ hồ hiện lên hình dáng Ngụy Đàm nói chuyện với Bùi Khoan ngày hôm đó, thành khẩn mà nghiêm túc. Xe dừng lại trước cổng Ngụy phủ, ta đang định xuống xe thì quản sự đã chạy tới bẩm báo nói Ngụy Đàm vừa nãy từng phái người quay về tìm ta. “Có chuyện gì?” – Ta hỏi. Quản sự nói – “Hôm nay, Nhị công tử thiết yến ở đài Bích bên cạnh suối Thấu Ngọc, trong triều, Hiếu liêm mới dâng lên một hành khúc Thủy Lưu Thương, có cả gia quyến tham dự cho nên Đại công tử mới cho mời phu nhân.” Hội họp danh sĩ của Ngụy Chiêu? Ta xét tới xét lui, điều này quả thực phù hợp với phong cách của Ngụy Chiêu, chẳng lẽ Ngụy Đàm không thiện đàm luận, mới mời ta tới cứu trợ? Ta suy nghĩ một lát liền đồng ý, đầu tiên bế A Mịch về phòng giao cho nhũ mẫu sau đó mới thay y phục, lại trang điểm sơ qua rồi mới lên xe ra khỏi cửa. Đài Bích bên cạnh suối Thấu Ngọc chỉ cách khoảng một dặm đường, vốn là một danh lam thắng cảnh của Ung Đô, đình đài núi non đều đủ cả, ta cũng đã đồng ý lời mời của Ngọc Oánh cùng các vị phu nhân tới đây thưởng hoa ngắm cảnh. Trước đây, Trưởng huynh và Nhị huynh của ta đều rất yêu thích khúc Thủy Lưu Thương, Bùi Tiềm lại là cao thủ trong lĩnh vực này vì vậy ta cũng coi như là mưa dầm thấm đất. Có điều đó đều là chuyện từ hồi ở Trường An, từ khi thành thân với Ngụy Đàm đến nay đây là lần đầu tiên ta tham dự kiểu tụ họp như thế này. Suối Thấu Ngọc bắt nguồn từ sườn núi, chảy mãi tới tận đình đài dưới chân núi, từ đằng xa đã trông thấy bàn rượu được xếp thành hàng bên cạnh bờ suối, mờ mờ ảo ảo, áo mũ chỉnh tề. “Phu nhân.” – Lúc gia nhân dẫn ta tới chỗ Ngụy Đàm, chàng đang nói chuyện cùng hai, ba danh sĩ khác, thấy ta tới bèn lộ ra nụ cười. “Phu quân.” – Ta mỉm cười tiến lên hành lễ. Trang phục trên người Ngụy Đàm đã đổi thành bộ khác, áo bào rộng, tay áo dài, trông rất ra dáng văn nhã lịch sự, một thanh trường kiếm dắt ở bên hông lại mang theo mấy phần anh khí. “Thiếu phu nhân.” – Những người xung quanh thấy ta cũng vội vã hành lễ. Đợi ta hoàn lễ xong, Ngụy Đàm một tay đỡ hờ eo, vẻ mặt ôn hoà giới thiệu những người bên cạnh với ta. Bất ngờ nhất là nhưng người ở đây ra đều hết sức lạ mặt, ngay cả danh hiệu cũng chưa từng nghe qua, còn có một vài người chỉ cần nhìn y sức cũng đủ biết không phải xuất thân sĩ tộc. Ta nhìn về phía thượng du, Ngụy Chiêu đang cùng một vài người chuyện trò vô cùng vui vẻ, những người đó nhìn rất quen mắt, đều là con cháu cao môn. Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng ta vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, theo Ngụy Đàm hoàn lễ từng người một. Đến khoảng giờ Mùi, tiếng chuông trong đình vang lên, một vị trưởng lão cầm một chén rượu đầy để vào trong khay, thả vào dòng suối. Chiếc khay sơn màu đẹp đẽ chậm rãi trôi theo dòng nước khúc khuỷu, không bao lâu sau thì dừng lại trước mặt một vị sĩ nhân ăn vận cao quý ngồi bên cạnh Ngụy Chiêu. Nhân sĩ kia mặt mũi trắng trẻo như đắp phấn, y mỉm cười cầm chén rượu lên, suy nghĩ một hồi, lấy Ung Trì Vi làm đề mục làm một bài thơ. Ta ngồi bên cạnh Ngụy Đàm chăm chú lắng nghe, lập ý không thú vị, dùng từ gieo vần cũng bình thường không có gì đặc biệt, nếu đổi lại là ở Trường An trước kia thì đám huynh trưởng mồm miệng độc địa của ta nhất định sẽ ầm ĩ đòi phạt rượu cho bằng được mới thôi. Nhưng sau khi người kia ngâm xong, chúng nhân ngồi cạnh lại thi nhau khen không dứt miệng, ta thấy mấy vị danh sĩ ngồi gần Ngụy Đàm trao đổi ánh mắt vô cùng ăn ý dứt khoát không lên tiếng. Chén rượu lại được đặt lại trong khay tiếp tục thả vào dòng suối, tiếp theo dừng lại ở trước mặt một sĩ nhân áo vải. Ta nhìn người nọ, tuổi tác khoảng hơn ba mươi, y bào nửa mới nửa cũ, nhìn một cái là biết xuất thân không cao. Hắn chỉ vừa mới nhấc chén rượu lên thì trên phía thượng du đã có người tỏ ra không mấy vui vẻ. Sĩ nhân áo vải đứng dậy, suy nghĩ một lát, thuận tiện lấy thanh tuyền làm đề sáng tác một bài thơ. Ta lắng nghe, chỉ cảm thấy ngôn từ vang vọng, tuy có đôi chỗ dùng từ hơi có vẻ tùy ý nhưng nhưng câu nào câu nấy đều chất chứa tài năng, đúng là kiệt tác. Hắn vừa ngâm xong, người xung quanh liền vỗ tay khen ngợi. “Bàng huynh đúng là thi tài!”- Có người vỗ tay thốt lên, sĩ nhân áo vải khiêm tốn cám ơn. “Thế nào?” – Ngụy Đàm thấp giọng hỏi ta. Ta nhìn về phía người nọ, mỉm cười gật đầu, lại nhìn về phía thượng du, những kẻ ngồi phía đằng đó vẫn nói cười như gió thoảng, tựa hồ như không nghe thấy. Ta nhớ đến lời hẹn với mấy vị phu nhân, sau khi thông báo cho Ngụy Đàm một tiếng liền cùng bọn họ đi dạo vườn hoa. “Dù sao cũng cách xa Trường An, ngay cả khúc thủy lưu thương cũng không thú vị bằng hồi trước.” – Trong vườn hoa, các vị phu nhân tụm thành tốp ba tốp năm, một vị phu nhân bẻ một cành tường vi, thở dài nói. “Dĩ nhiên là không thể bì bằng hồi trước.” – Ngọc Oánh nói, dứt lời nhìn về phía ta – “A Dung, ta nghe nói những sĩ nhân thứ tộc kia đều là do Đại Tư Mã mời tới. Đại Tư Mã cần gì phải làm như thế? Rất nhiều người vì thế mà mất hứng đấy.” “Những người mất hứng có lẽ đều là người của cao môn.” – Một vị phu nhân nói – “Ta nghe nói những sĩ nhân thứ tộc kia cũng không tầm thường. Ngay như vị vừa mới ngâm thơ kia, ở cuộc chiến Kỳ Lăng từng hiến kế lập được công lớn, Đại Tư Mã đã thăng hắn làm Lục sự.” “Vậy thì thế nào?” – Lập tức có người khinh thường nói – “Có leo cao hơn nữa cũng chỉ là một thứ tộc, chỉ cần là vọng tộc chú trọng thể diện một chút thì hắn ngay cả cửa cũng không được bước vào. Mọi người vẫn mải mê trò chuyện, Ngọc Oánh nhỏ giọng nói với ta – A Dung, toàn tộc Bùi thị không phải đã tới Ung Đô rồi sao? ta nghe nói đề cử hiếu liêm lần này, ba vị đường huynh đệ của Quý Uyên công tử cũng có mặt trong danh sách.” “Hả?” – Ta kinh ngạc. Ngọc Oánh than nhẹ – “Đáng tiếc Quý Uyên công tử không đến Ung Đô, nếu như huynh ấy ở đây thì buổi tiệc khúc thủy lưu thương hôm nay sẽ rất xuất sắc.” Chúng ta đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có người hô lên – “Đó chẳng phải là Thái sử phu nhân sao?” Ta ngước mắt nhìn, phía đằng trước, hai vị phụ nhân đang vừa ngắm hoa vừa chậm rãi đi tới. Lòng ta kinh ngạc, bước chân hơi ngừng lại, hai vị phu nhân kia ta đều nhận ra, một người là phu nhân của Bùi Khoan, La thị, người còn lại chính là mẫu thân của Bùi Tiềm, Liễu phu nhân. Bọn họ cũng nhìn thấy ta, trên mặt Liễu phu nhân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc giống hệt như ta. “Sao bà ấy lại ở đây?” – Ngọc Oánh đưa mắt nhìn ta, nhẹ giọng hỏi. Mọi âm thanh xung quanh giống như bị vật gì đó đè nén xuống, bao gồm cả giọng nói của Ngọc Oánh, mọi ánh mắt đều chằm chằm nhìn vào ta và Liễu phu nhân. Ta nhìn Liễu phu nhân, nhiều năm không gặp, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của bà đã in hằn dấu vết của tuổi già, hai bên tóc mai cũng đã thêm nhiều sợi bạc. Đáy lòng ta âm thầm cười khổ, ngày hôm nay nửa thời gian đầu nhớ tới Bùi Tiềm, nửa sau lại đụng ngay phải mẫu thân của huynh ấy. Ông trời đúng là luôn khéo sắp đặt. “Liễu phu nhân.” – Ta bình tâm tĩnh khí , bước lên hành lễ. “Phó phu nhân.” – Giọng điệu Liễu phu nhân chậm rãi, vẫn ôn hòa như xưa nhưng đã không còn giống như lúc trước kêu ta là “A Dung, ẩn ẩn lộ ra vẻ lạnh nhạt. Lần gặp mặt này quả thực bất ngờ khiến người ta không kịp chuẩn bị, sau khi thi lễ xong, bốn phía rơi vào yên tĩnh trong chốc lát, không cần nói cũng biết là lúng túng đến cỡ nào. “Phó phu nhân.” – Lúc này, LA thị nở nụ cười yêu kiều tiến lên nói – “Cô thị mới tới Ung Đô cho nên hôm nay thiếp mới mời bà cùng du ngoạn Ung Trì, bất ngờ lại gặp được phu nhân. Thiếp có chuẩn bị sẵn một bàn hoa quả ở dưới tàng cây hoa phía trước, hay là phu nhân cũng tham dự cùng nhé?” – Dứt lời La thị nhìn về phía Liễu phu nhân. Liễu phu nhân nhìn La thị rồi lại nhìn ta, trên khuôn mặt bình thản thoáng qua chút do dự. Ta nhìn rõ thần sắc của Liễu phu nhân, trong lòng cũng rõ ràng. Năm đó, Liễu phu nhân và mẫu thân là bạn bè tốt, chuyện ta và Bùi Tiềm đính hôn vốn cũng là chủ ý của hai người bọn họ. Sau đó Bùi Tiềm từ hôn, ta cũng không gặp lại Liễu phu nhân nữa. Trong quãng thời gian hận Bùi Tiềm, đến người nhà của huynh ấy ta cũng hận. Đã vô số lần ta tưởng tượng ra cảnh khi chúng ta gặp lại nhau, ta sẽ tàn nhẫn, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào bọn họ mắng một câu “vong ân phụ nghĩa” hoặc là làm như không thấy ngẩng cao đầu bước tới trước măt bọn họ, sau đó bọn họ sẽ không kịp hối hận, nước mắt ròng ròng. Nhưng đó đương nhiên chỉ là tưởng tượng. Lúc thật sự gặp lại, chính là như bây giờ, cho dù ngăn cách trong lòng đã phai nhạt nhiều nhưng cũng không muốn coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, bình tâm ngồi xuống trò chuyện. “Hảo ý của phu nhân, lẽ ra không nên từ chối,” – Ta nhìn về phía La thị, mỉm cười nói, “Có điều phu quân thiếp cũng đang có tiệc rượu nên không tiện đi.” “Tiểu sử phu nhân đã có lòng, cung kính chi bằng tuân mệnh.” – Âm thanh của Ngụy Đàm chợt truyền tới. Ta kinh ngạc, quay đầu nhìn lại liền thấy chàng và mấy người nữa đang đi tới. Mọi người đều kinh ngạc, các phụ nhân rối rít hành lễ. “Phu nhân vẫn khỏe chứ?” – Ngụy Đàm đi tới trước mặt Liễu phu nhân, đàng hoàng vái chào. “Lão phụ vẫn khỏe, đa tạ Đại Tư Mã.” – Liễu phu nhân gật đầu đáp lễ. Ngụy Đàm mỉm cười nói – “Nhớ lúc trước khi Quý Uyên rời kinh tới Dương Châu, mỗ cũng từng lấy rượu đưa tiễn. Lúc đó từng làm lễ ra mắt phu nhân, thoáng một cái mà đã gần 6 năm.” Liễu phu nhân nhìn Ngụy Đàm, thần sắc cũng không gợn sóng. “Chuyện cũ trước kia, làm phiền Đại Tư Mã vẫn còn nhớ đến.” – Giọng nói của bà nhàn nhạt. Ngụy Đàm quay đầu nhìn ba vị sĩ nhân trẻ tuổi sau lưng, ôn hòa cười nói – “Mỗ đang mải trò chuyện với ba vị công tử đây, nghe được tin phu nhân cũng đang ở nơi này liền đặc biệt tới bái kiến.” Nhìn thần thái sáng láng của ba vị sĩ nhân kia, ta hiểu ra, bọn họ đại khái chính là đường huynh đệ của Bùi Tiềm. “Ba vị công tử được đề bạt vào hiếu liêm, phủ Thái sử quả nhiên là nhân tài lớp lớp xuất hiện.” – Ngụy Đàm nói. “Lão phụ ở trong hậu trạch đã lâu, chuyện triều đình quốc sự cũng không quá hiểu biết.” – Ánh mắt Liễu phu nhân lãnh đạm – “Đại Tư Mã trăm công ngàn việc, lão phụ không dám quấy rầy, xin cáo từ trước.” – Dứt lời Liễu phu nhân liền thi lễ với Ngụy Đàm rồi xoay người rời đi. “Cô thị…” – Sắc mặt La thị lúng túng nhìn ta và Ngụy Đàm, vội vàng hành lễ – “Hôm nay thân thể cô thị có hơi khó chịu, Đại Tư Mã và phu nhân xin chớ trách.” – Nói xong liền quay người đi theo Liễu phu nhân. Mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn nhau nhưng thần sắc Ngụy Đàm vẫn như bình thường, không lộ ra chút tức giận nào. Ta liếc nhìn xung quanh, trong lòng hiểu rõ đây là Liễu phu nhân đang muốn ra oai phủ đầu với Ngụy Đàm trước mặt mọi người, sau hôm nay e rằng chuyện này sẽ trở thành đề tài bàn tán của khắp mọi nơi trong thành. “Thiếp vừa mới nghe thấy tiếng chuông bên bờ suối, hình như khúc thủy lưu thương vẫn chưa kết thúc.” – Ta phá vỡ sự yên lặng, quay sang hỏi Ngụy Đàm – “Không biết vừa rồi đấu thơ, có tìm được người thắng không?” Ngụy Đàm nhìn ta, mỉm cười – “Đúng vậy.” – Dứt lời Ngụy Đàm nhìn về phía ba vị đường huynh đệ đang mỗi người một vẻ mặt của Bùi Tiềm – “Mỗ còn chưa từng được nghe qua bài thơ nào của chư vị công tử, không biết hôm nay có được cái may mắn này hay không?” Ba người khôi phục thần sắc, vội vã vui vẻ đáp ứng. Nhã hội bên bờ suối kéo dài đến tận lúc mặt trời ngả về Tây mới kết thúc, trong cuộc vui ai cũng uống một chút rượu. Ngụy Đàm cùng đám sĩ nhân vừa đi vừa đàm đạo, tựa hồ hứng thú bừng bừng. Bên cạnh Ngụy Chiêu cũng không kém phần náo nhiệt, lúc chúng ta rời đi thì hội phía bên đó vẫn còn chưa tan. Lúc trở lại phủ thì cũng đã đến lúc lên đèn. Trở lại phòng, Ngụy Đàm nhìn thấy A Mịch đang mở mắt tròn xoe nằm trong lòng nhũ mẫu liền lộ ra nụ cười, bế nữ nhi vào lòng. “Đang đợi phụ thân về sao? Hả?” – Ngụy Ðàm dùng mũi cọ cọ lên khuôn mặt A Mịch, âm thanh nhu hòa. A Mịch “a” một tiếng, bàn tay nhỏ bé khua khoắng loạn xạ. “Phu quân mau đi thay y phục đi, còn phải dùng bữa nữa.” – Ta cho A Nguyên và nhũ mẫu lui xuống, ôm lấy A Mịch từ tay Ngụy Ðàm. Ngụy Ðàm buông tay, lại có chút luyến tiếc cýời cýời với A Mịch sau đó mới vào trong thay y phục. “Nhã hội hôm nay là do Nhị thúc tổ chức ý?” – Ta vừa ðút nýớc cho A Mịch vừa hỏi. “Ừ.” Ngụy Đàm nói vọng ra từ sau tấm bình phong – “Đều là người mới bổ nhiệm vào Hiếu liêm.” Ta lại hỏi – Những tân Hiếu liêm này, hình như không chỉ riêng con cháu sĩ tộc.” “Ừ, Hiếu liêm năm nay, bất luận xuất thân, đều có thể tiến cử.” Ta đút hơi nhanh, A Mịch không nuốt kịp mới ho lên. Ta vội vàng buông cái thìa xuống, vỗ vỗ lưng cho con bé, vừa mới dừng ho khuôn mặt nhỏ của A Mịch nhíu lại, bắt đầu khóc lên. “Sao vậy?” – Ngụy Đàm từ phía sau bình phong đi ra, nhìn A Mịch, đưa tay ra nói – “Để ta.” Ta cũng không tranh, đưa A Mịch cho Ngụy Đàm. Đúng là kỳ lạ, A Mịch lúc ở trong lòng ta thì khóc nức nở nhưng đến khi Ngụy Đàm ôm con bé đi vòng vòng có hai lượt, tiếng khóc liền nhỏ dần rồi ngừng hẳn. “Chuyện này, là ý của phu quân ư?” – Ta nhìn Ngụy Đàm, hỏi “Hử?” – Ngụy Đàm nhìn ta một cái, tiếp tục dỗ A Mịch – “Ừ.” Thừa nhận cũng thực sảng khoái. Ta trầm ngâm nói, “Phu quân, thiếp có lời này, không biết có nên nói hay không.” “Nói đi.” – Ngụy Đàm đi tới, ngồi xuống giường. Ta nói – “Phu quân, từ tiền triều tới nay, sĩ tộc phồn thịnh, người làm quan ở trong triều, tất cả các cấp bậc đều chưa từng xuất hiện người của thứ tộc. Hành động này của phu quân, có từng suy xét đến suy nghĩ của sĩ thứ đồng liêu, các sĩ tộc sẽ chịu nhịn hay sao?” “Tất nhiên là không chịu.” – Thần sắc Ngụy Đàm thản nhiên – “Hôm qua Vương Cư còn tới tìm ta nói chuyện.” Ta kinh ngạc – “Vậy phu quân nghĩ như thế nào?” Ngụy Đàm ôm A Mịch, để cho con bé ngồi trên đùi mình. “Sĩ tộc muốn được trọng dụng thế nào?” – Chàng nhìn ta chậm rãi nói – “Triều đình phụng dưỡng những gia tộc này mấy trăm năm, phần lớn con cháu đều sa đọa vô dụng, toàn một lũ ăn trên ngồi trốc, lãng phí quốc lực, lại lập bè kết phái, trọng dụng có lợi ích gì?” Ta hơi cau mày nói – “Lời tuy là nói như vậy nhưng trong triều đình, tam công cửu khanh tất cả đều xuất thân từ sĩ tộc, quan từ lục phẩm trở lên càng chưa từng có người của hàn môn.” “Ta cũng không phải muốn chèn ép sĩ tộc, không phân biệt xuất thân, chỉ vì tài năng mà trọng dụng.” – Ngụy Đàm nói – “Vì sao sĩ thứ không thể vào triều? Phụ thân trong quân đề bạt người tài, tướng quân từ cấp lục phẩm trở lên đại đã số đều là thứ tộc. Ví dụ như Công Dương Quế phu nhân cũng cảm thấy người này có đại tài. Nhưng cho dù hắn xuất thân cao môn thì như thế nào? Vì liên đới gia tộc, trước bốn mươi tuổi hắn cao nhất cũng chỉ có thể làm đến thập phẩm, bởi vì người bên trên quá nhiều, không đến phiên của hắn.” Ta há hốc mồm, nhất thời không biết phải phản bác lại như thế nào, những lời của Ngụy Đàm tuy không đủ để ta tâm phục khẩu phục nhưng dù sao thì cũng có lý. Chàng có thể nói ra nhiều lý lẽ như vậy ắn hẳn là đã suy nghĩ cặn kẽ, đối với chuyện triều chính ta chỉ là kẻ đứng ngoài, có tranh luận thêm cũng không đạt được kết quả gì. “Ý của thiếp cũng không phải nói kế này của phu quân là không thể.” – Ta suy nghĩ một lát, mềm giọng nói – “Chẳng qua là trong triều vốn rắc rối phức tạp, bệnh cho dù có trầm trọng cũng chỉ có thể từ từ kê thuốc, không gấp gáp được.” Ngụy Đàm nhìn ta, khóe miệng cong lên, một tay ôm A Mịch, tay còn lại choàng qua eo ta. “Phu nhân lo lắng cho vi phu sao?” – Ngụy Đàm cúi đầu nhìn ta, đôi mắt đen sáng lấp lánh. Ta mỉm cười, giơ tay lên khẽ vuốt ve lông mày chàng – “Thiếp lo lắng cho A Mịch, chỉ sợ phu quân ra tay quá mạnh mẽ, tương lai A Mịch muốn tìm một con nhà thế gia làm phu quân cũng không tìm được.” “Con nhà thế gia thì có gì tốt?” – Ngụy Đàm xem thường, ôm lấy A Mịch, cho con bé đứng trên đùi mình, khoan thai nói – “Thế gia có thể đem ra làm cơm ăn sao? Muốn tìm thì phải tìm một người như phụ thân đây này, có phải không, A Mịch?” A Mịch rất thích đứng như vậy, miệng “A a” không dứt. Ngụy Đàm cười lớn. Ta cũng cười, tựa đầu vào vai Ngụy Đàm, nhìn ánh nến lập lòe trước mặt, đáy lòng lại nhớ tới một số chuyện quá khứ. Tiên đế thật ra là một vị hoàng đế cần cù, ngài vô cùng bất mãn với chuyện sĩ tộc nắm giữ triều chính, từng hạ lệnh cho đại tộc các nơi không được nuôi nô tỳ, không được nuôi quân đội, còn từng có ý mạnh tay ra lệnh hạn chế quyền sở hữu đất đai của đại gia tộc. Nhưng những ý tưởng này mới manh nha đã vấp phải sự phản đối mãnh liệt, cho dù cưỡng ép được một thời gian những cũng không thể giải quyết tận gốc. Bất hòa của tiên đế và triều thần ai ai cũng biết, hậu quả của chuyện này vô cùng to lớn, các sĩ tộc thấy tiên đế không có cách nào gây khó dễ cho bọn họ, làm việc bằng mặt mà không bằng lòng, mà tiên đế thì lại càng ngày càng nghi ngờ triều thần của mình. Sau này nghĩ lại, Biện hậu phỉ báng phụ thân với tiên đế, cũng chính là vì nhìn trúng điểm này… Mà nay, sau khi trải qua một hồi rối ren biến động, sĩ tộc thiên hạ cũng đã trải qua hơn mười bốn năm. Ngụy Đàm đi tới vị trí ngày hôm nay, cách nghĩ của chàng và tiên đế cũng dần dần trở nên tương đồng. Tiếp theo thì sao? Ta cảm thấy đáy lòng tựa như có cái gì đó gợn lên, không an ổn một chút nào. Thời điểm nóng nhất trong năm từ từ trôi qua, Ngụy phủ bởi vì bệnh tình của Ngụy Giác mà càng thêm bất an. Vi Giao vẫn không thấy quay trở lại, bệnh của Ngụy Giác cũng không có lương y nào dám chữa. Trong nhà chỉ đành chiếu theo toa thuốc trước kia mà Vi Giao để lại để sắc thuốc, nhưng hiệu quả chẳng lớn là bao. Cho dù như vậy nhưng Ngụy Giác vẫn gàn bướng, nhìn thấy thuốc liền nổi giận, tựa hồ như người trong nhà muốn hại ông ta. Quách phu nhân cũng không có cách nào, chỉ cho là trúng tà, còn mấy lần mời phương sĩ cùng vu sư đến xem xét trừ tà. Bụng của Nhâm Cơ cũng ngày một to lên, đến tháng thứ bảy thì cũng sắp sửa lâm bồn. Quách phu nhân cho người sắp xếp một căn phòng cũ ở bên ngoài làm phòng sinh cho nàng ta, còn đưa đi từ sớm. Trong nhà mưa gió xoay vần, bên ngoài lại truyền tới tin tức tốt. Ngụy An đã từ Giang Đông trở về, cả ngày vùi đầu nghiên cứu nhà thuyền. Đến tháng bảy, chiếc thuyền đầu tiên do thúc ấy nghiên cứu đã có mặt ở bến. Ta ôm A Mịch tới xem, thân thuyền vô cùng cao lớn, lầu các cao đến năm tầng, xe đá, cường nỏ đều đầy đủ. Lúc ta leo lên thuyền, mặc dù gió lớn thồi phần phật nhưng trên boong chỉ hơi lay động. A Mịch dường như rất thích những chỗ như vậy, tò mò nhìn khắp mọi nơi, cũng không biết con bé có hiểu gì hay không. “Chiếc thuyền này đúng là rất tuyệt, chúc mừng Tứ thúc.”- Ta nhìn Ngụy An bị nắng phơi đen nhẻm, mỉm cười nói. Ngụy An gãi đầu, ngượng ngùng cười. Có lẽ vì thường xuyên bôn ba ở bên ngoài mà năm nay vóc dáng Ngụy An trở nên cao lớn rất nhiều, người vạm vỡ hơn, giọng nói cũng có chút thay đổi, sắp sửa thành thục như một nam tử thực thụ. “Còn chưa đủ hoàn hảo.” – Ngụy An khiêm tốn nói – “Buồm còn chưa đủ nhanh.” Ta cười nói – “Làm thêm vài chiếc nữa, Tứ thúc có thể thử nước Trường Giang.” “Sắp rồi.” Lúc này, Ngụy Từ đi tới, toàn thân phong trần, trong tay giơ ra một cuộn giấy – “Lương Mân đã chiếm Giang Đông, e rằng không bao lâu nữa sẽ tới đây gây phiền toái.”