Dung Ngữ Thư Niên

Chương 106 : Vô tình gặp mặt

Edit: Gà Say Sữa Lúc Ngụy Đàm trở về, ta đang bận tắm cho A Mịch. A Mịch rất thích nước, đầu và lưng con bé được nhũ mẫu đỡ lấy còn chân tay thì tự do vùng vẫy trong nước, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to vô cùng hưng phấn. A Mịch đã qua trăm ngày, mặt mày cùng người ngợm nảy nở hơn rất nhiều. Làn da trắng mềm như trứng gà bóc, đôi môi đỏ thắm, cánh tay nần nẫn thịt cùng bầu má phúng phính luôn khiến cho người ta nhịn không được muốn nhéo một cái. “Đại công tử.” – A Nguyên nhìn thấy Ngụy Đàm trước, vội vàng hành lễ. Ta vừa rửa ráy tay chân cho A Mịch, vừa quay đầu liếc nhìn Ngụy Đàm – “Phu quân đã về rồi à.” “Ừ.” – Ngụy Đàm bước tới, trong đáy mắt ngập tràn ý cười, ngồi xổm xuống trước chậu gỗ – “Hôm nay có ngoan không?” “A a…” – A Mịch ngước đầu, miệng ư a ngôn ngữ khó hiểu của trẻ sơ sinh. Ngụy Đàm tươi cười, đưa tay sờ mặt con bé. “Nhìn phụ thân.” – Ngụy Đàm rướn người về phía trước, đưa hai tay che mặt, kéo dài giọng – “A Mịch… Phụ thân đâu rồi?” A Mịch nhìn phụ thân, a a hai tiếng, tay vỗ bồm bộp xuống mặt nước. “A Mịch, A Mịch…” – Ngụy Đàm che mặt, lắc lư từ bên này sang bên kia tựa như phù thủy giả trang thành dã thú lúc múa rước thần. “A…” – A Mịch bị dáng vẻ của Ngụy Đàm thu hút chú ý, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào phụ thân. Đột nhiên Ngụy Đàm rướn mặt về phía con bé, hai tay mở ra, mắt trợn lên, miệng há thật to – “Òa!” A Mịch hơi sửng sốt một chút, khe khẽ nhếch môi. “Òa!” – Ngụy Đàm lặp lại vài lần, mỗi lần đều là một vẻ khác nhau. A Mịch cười khanh khách không dứt. Trên người Ngụy Đàm còn đang mặc triều phục nghiêm chỉnh, kết hợp với bộ dạng hù dọa trẻ con lúc nãy thực vô cùng tức cười A Nguyên và nhũ mẫu che miệng cười trộm, ta cũng không nhịn được cười. Từ ngày A Mịch biết cười, việc đầu tiên mỗi khi về đến nhà của Ngụy Đàm chính là tìm đủ mọi loại biện pháp trêu chọc con bé. Trêu đùa một hồi, ta nói nước lạnh rồi để cho nhũ mẫu ôm A Mịch đi mặc quần áo. Sau khi thu dọn các thứ xong, Ngụy Đàm lại ôm A Mịch lên giường chơi, ta cảm thấy có chút mệt, cả người lại vừa ra đầy mồ hôi cho nên bảo A Nguyên chuẩn bị nước tắm. Nước không nóng không lạnh, vừa đủ ấm, bồn tắm cũng là mới đóng, trước kia Ngụy Đàm chê bồn tắm không đủ lớn, bảo chưởng sự tìm thợ thủ công chế tạo một cái bồn lớn có thể nằm duỗi nửa người. Ta dựa vào thành bồn, vừa dùng khăn chậm rãi kỳ cọ cơ thể vừa nghĩ tới chuyện của Bùi Tiềm. “…Ta thà rằng muội cảm thấy ta thiếu nợ muội…” Những lời Bùi Tiềm nói với ta đêm đó vẫn như văng vẳng trong đầu. Đoạn ký ức không biết phải làm sao đó, mỗi lần ta nghĩ tới Bùi Tiềm, đáy lòng không khỏi buông một tiếng thở dài. Tình yêu thời niên thiếu, ta từng cảm thấy tình cảm đó cho dù biển cạn đá mòn cũng sẽ không thay đổi, nhưng sau đó thì sao, nó vẫn thay đổi. Ta nghĩ ta hận Bùi Tiềm, trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí ta còn buộc bản thân mình không được nhắc đến tên của huynh ấy, nhưng sau này khi gặp lại nhau lần nữa, ta mới phát hiện trong cuộc sống của ta không chỗ nào là không có bóng dáng của huynh ấy. Bắt đầu từ khi nào, ta thật sự buông xuống Bùi Tiềm cùng quá khứ? Là bắt đầu từ khi quyết tâm chung sống với Ngụy Đàm sao? Ta cũng không rõ. Đối với Bùi Tiềm, tất cả những ký ức trước kia đều vĩnh viễn không thể phai mờ, ta thỉnh thoảng sẽ nhớ lại nhưng đã không còn tràn đầy oán hận nữa. Huynh ấy và quá khứ đại biểu cho một phần tốt đẹp nhất trong cuộc đời ta, ta quý trọng Bùi Tiềm cũng giống như quý trọng tên họ của mình, giống như quý trọng hết thảy về Trường An. Ta sẽ lo lắng cho Bùi Tiềm, sẽ lặng lẽ bận tâm tiền đồ của huynh ấy nhưng ta biết, đã qua chính là đã qua, chúng ta không thể quay lại được nữa. Bùi Tiềm có lẽ cũng nghĩ vậy, phải không? Cho nên huynh ấy mới một mực lựa chọn ở lại Giang Đông, cho dù bây giờ rời đi, cũng sẽ không trở lại… Ta nhìn hơi nước mù mịt trên đỉnh đầu, khe khẽ thở dài một tiếng. Bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh mở cửa, ta tưởng là A Nguyên, nhưng tiếng bước chân lại không giống lắm. Hả? Ta tỉnh táo lại, quay đầu nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Ngụy Đàm bước vào. “Sao phu quân lại vào đây?” – Ta ngượng ngùng, vội vàng ngồi dậy, cầm khăn che ở trước ngực. “Hử?” – Ngụy Đàm liếc ta một cái, trấn định như thường bước tới cởi quần áo – “À, vi phu cũng mệt mỏi nên muốn tắm một cái.” Ta – “…” Ta còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Ngụy Đàm đã nhanh chóng cởi xong tiết khố, đi về phía ta. chàng duỗi chân bước vào bồn, vừa ngồi xuống đã làm nước tràn hết ra ngoài thành bồn. Nước hơi nóng, ta trợn mắt nhìn Ngụy Đàm, không nhịn được quay đầu nhìn xem cửa đã đóng kín hay chưa. Bồn tắm này tuy rằng lớn nhưng hai người cùng tắm cũng không dư lại bao nhiêu chỗ. Chân tay ta cùng Ngụy Đàm dính sát vào nhau, ta không khỏi lo lắng không biết liệu thành bồn liệu có đột nhiên nứt ra được hay không. “Sao lại không nói gì nữa?” – Ngụy Đàm rất tự nhiên ôm ta ngồi lên đùi chàng, gương mặt anh tuấn trong làn hơi nước mờ mịt lộ ra vẻ thích thú, hai trong mắt đen thẫm như mực. Lưu manh đúng là lưu manh, lúc Ngụy Đàm quyến rũ cũng không tệ. “Nói gì?” – Ta cũng cười, thấp giọng thì thầm, bàn tay trong nước nâng lên khẽ vuốt môi chàng. Một giọt nước từ đầu ngón tay ta chảy xuống, lăn qua cằm và cổ họng Ngụy Đàm cuối cùng rớt xuống ngực. “Phu nhân không giúp vi phu tắm sao?” – “Ngụy Đàm mỉm cười, giọng nói trầm thấp có chút kiềm chế, chậm rãi kéo khăn ướt che trước ngực ta xuống. Ở dưới nước, vật đàn ông của chàng đã cứng lại, Ngụy Đàm đỡ eo ta, gò bồng đảo đầy đặn lộ ra khỏi mặt nước, hơi thở cùng ánh mắt không thể che dấu vẻ kích động. Chuyện mà chàng muốn, ta cũng rất muốn. Sau khi A Mịch được đầy tháng, tuy hai chúng ta cũng có táy máy chân tay nhưng đến cuối cùng vẫn là ta “làm giùm” chàng, vì vậy đến ngày A Mịch tròn ba tháng, Ngụy Đàm đã vội đến cuống cả chân tay. Nhưng rất lạ là chuyện đó chẳng hề thuận lợi. Hồi trước đều là nước chảy thành sông nhưng lần này chúng ta thử 2 lần, lần nào cũng hết sức khó khắn. Vừa bắt đầu ta đã cảm thấy vô cùng đau đớn, giống hệt như trải qua lần đầu tiên, cuối cùng thì không nhịn được dùng sức đẩy Ngụy Đàm ra ngoài. Ngụy Đàm rất nghi ngờ, ta cũng rất nghi ngờ, mà sau đó chúng ta cũng không thử lại nữa. Bây giờ ta mới hiểu, Ngụy Đàm đúng là một người không biết nản lòng thoái chí. Ngụy Đàm gọi tên ta, lưu luyến từ môi xuống cổ, lại mạnh mẽ chỗn đầu trước ngực ta. Chàng nâng hông ta lên, chậm rãi đi vào. Hơi thở dồn dập của ta và chàng quấn bện vào nhau, ta vịn cổ Ngụy Đàm, lên xuống theo tiết tấu của chàng. Dòng nước trơn trượt ấm áp, , tuy vẫn còn hơi trúc trắc nhưng cũng không còn đau như những lần trước. “Thế nào…?” – Ngụy Đàm ngẩng đầu hỏi ta. Ta thở hổn hển – “Tốt lắm…” – Dứt lời, cúi đầu mãnh liệt hôn lên môi chàng… ********** Đầu tháng sáu, tộc nhân Bùi thị tới Ung Đô. Ta không gặp bọn họ, chỉ nghe nói triều đình phục hồi lại chức vị cho Bùi Thái sử, ban một tòa trạch viện ở thành Tây. Bùi Khoan cũng từng đến phủ bái tạ, lúc đó cũng là do Ngụy Đàm tiếp. “Quý Uyên chưa hề tới Ung Đô, huynh ấy đi vân du rồi.” – Ngụy Đàm trở về chỉ nói với ta mỗi một câu như vậy. “Vậy à.” – Ta ôn hòa nói. Thật ra thì ta vốn không trông cậy Ngụy Đàm sẽ đích thân nói về chuyện của Bùi Tiềm cho ta nghe, nhưng lời này của chàng tuy rằng nói ra có hơi trễ một chút nhưng như vậy đã là không tệ rồi. Ngày mùng 6 tháng 6, theo phong tục của Ung Đô thì phụ mẫu phải đến miếu cầu bình an cho tiểu nhi. Ta và Ngụy Đàm dù đều không tính là người Ung Đô nhưng vì đẹp trời cho nên ta cũng nổi hứng thú muốn đưa A Mịch ra ngoài dạo chơi vài vòng, thuận tiện còn có thể đến phủ Lý Thượng xem xét một chút. Vì vậy đến mùng 6, ta liền sai người trong phủ chuẩn bị ít lễ vật dâng vào trong miếu. Trong miếu rất nhiều người qua kẻ lại, tất cả đều là người mang theo con trẻ đến cầu bình an, còn có không ít gia quyến hoạn quan trong cung. Sau khi ta bái lạy xong liền rời khỏi miếu đi tới phủ Lý Thượng. Lý Thượng vẫn cẩn trọng giống như trước kia, đích thân mang theo Lý Hoán đến trước cửa hành lễ nghênh đón, thấy ta mang cả A Mịch tới, ông liền cười đến nếp nhăn trên mặt cũng giãn hết cả ra. “Nếu như chủ công vẫn còn, không biết…” – Lý thượng cảm thán, ánh mắt đột nhiên đỏ bừng. Ta hiểu tính tình của ông liền cùng A Nguyên khuyên vài ba câu. Lý Thượng tự giễu chớp chớp mắt, cũng không tiếp tục nhiều lời mà dẫn chúng ta vào bên trong, mới đến tiền đường đã nghe thấy tiếng nói cười sang sảng từ bên trong vọng ra. Ta kinh ngạc nhìn về phía Lý Thượng. Lý Thượng cười nói – “Mỗ có bằng hữu tới thăm, nhắc tới cũng thật khéo, phu nhân cũng biết người này.” “Hả?” – Trong lòng ta thoáng động, đợi đến khi bước vào nhà chính, quả nhiên nhìn thấy ba người ngồi ở bên trong, có Dương tam và Đặng Ngũ, còn có một người, cả người tinh hãn, , bộ râu quai nón rậm rạp che kín cả khuôn mặt. “Đây là Mã Công!” – Lý Thượng nói. “Mã Công với Ngưu Công cái gì! Lý huynh giễu cợt rồi!” – Người nọ vung tay, tươi cười bước lên thi lễ với ta – “Mã Khuê Nhữ Nam, ra mắt phu nhân!” Hóa ra là Mã Khuê. Ta liếc nhìn Lý Thượng, lại cười nói với Mã Khuê – “Hóa ra là Mã Tướng quân, thiếp ngưỡng mộ đã lâu.” Mã Khuê khoát tay – “Tôi chỉ là thảo dân lỗ mãng, đại danh tướng quân thật không gánh nổi!” Vẻ mặt ta ôn hòa – “Dân gian từ xưa lắm anh hùng, xưng ngài một tiếng tướng quân thì đã sao?” Dương Tam nghe vậy vỗ tay cười to – “Phu nhân nói chính phải! Đại ca tung hoành Giang Dương, một tiếng tướng quân này ít nhiều gì cũng xứng đáng, hà tất nói không gánh được!” Mã Khuê cũng cười, thi lễ với ta – “Mỗ hổ thẹn.” Sau khi hàn huyên, mọi người đều ngồi xuống, Lý Thượng giới thiệu với ta dăm ba câu về đám người Mã Khuê , không ngoài dự đoán của ta, bọn họ là do Công Dương Quế đưa tới, lấy thân phận là bằng hữu của Công Dương Quế ở lại phủ của Lý Thượng. “Huynh đệ thủ hạ của mỗ không biết tôn nhan của phu nhân, ở Giang Đông có nhiều xúc phạm, mong phu nhân bỏ quá cho.” – Mã Khuê hành lễ với ta nói. Ta mỉm cười – “Các huynh đệ đều là nhân vật anh hùng, lúc thiếp và Tứ thúc ở Giang Đông nếu không có chư vị phò hộ thì tính mạng đã lâm nguy, cần chi nói câu bỏ qua?” Mọi người đều cười. Ta lại hỏi – “Không biết Tướng quân cùng chu vị huynh đệ lần này đến đây là vì chuyện gì?” Mã Khuê nói – “Không dám dối gạt phu nhân, Đại tư mã nhờ cậy chúng tôi đưa gia tộc Bùi thị đi khỏi Dương Châu, chúng tôi thuận đường nên tới Ung Đô.” “Phu nhân không biết đâu!” – Dương Tam cười nói – “Chúng tôi ở Dương Châu tái diễn lại màn lừa bịp phóng hỏa cướp ngục giống hệt như hồi ở Nghiệp thành, Ngô Côn lại vẫn ngu xuẩn hệt như trước kia, cho nên mới dễ dàng đắc thủ như thế!” “Cũng nhờ kế sách lợi hại của Đại Tư mã!” – Đặng Ngũ đắc ý nói – “Nếu như không phải do nhà đó lén tiết lộ cho Ngô Côn thì sợ rằng còn phải chờ thêm một hai tháng nữa mới có thể hạ thủ.” Nhà đó? Ta nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt liền đông cứng lại.