CHƯƠNG 37 Ba Đàm và Lạc Hàm ở trong thư phòng đánh cờ vây hơn một tiếng đồng hồ; trong lúc đó, Đàm Mạt cùng mẹ Đàm ở phòng khách xem một bộ phim truyền hình máu chó chán muốn chết. Thấy ba Đàm và Lạc Hàm cùng nhau đi xuống lầu, Đàm Mạt không tự chủ ngồi thẳng người... Cô khẩn trương gì chứ? Lạc Hàm rất lịch sự chào tạm biệt ba mẹ Đàm, ngược lại chỉ tùy ý gật đầu với Đàm Mạt đứng ở sau lưng mẹ. Anh khẽ nheo mắt, cảm xúc nơi đáy mắt của Lạc Hàm khiến Đàm Mạt vô thức nắm chặt gấu áo của mình. Mẹ Đàm cười kéo Đàm Mạt qua, "Mạt Nhi, còn không mau tiễn Lạc Hàm." Sau đó, Đàm Mạt sốt sắng chạy theo: "Ba mẹ, hai người vào nhà nghỉ ngơi đi, con tiễn anh ấy." Đại boss vừa rồi còn nho nhã lễ độ, vừa ra khỏi cửa ngay lập tức nắm tay Đàm Mạt, tự nhiên bỏ vào trong túi áo của mình. Gió đêm hơi lạnh, vài sợi tóc rơi trên trán anh được gió thổi bay nhẹ, lộ ra vầng trán trắng noãn, sườn mặt anh tuấn được ánh trăng làm nền chiếu trên mặt đất. "Cuối cùng em mới phát hiện ra bạn trai của mình rất soái đúng không?" Giọng nói trầm thấp giống bình rượu ngon lâu năm, hương vị say lòng người. Đàm Mạt quyết định xem nhẹ câu nói đầy tự mãn kia, nhưng trong lòng thầm nhận định: Từ ‘soái’ có thể định nghĩa dựa trên khuôn mặt của anh. Khẽ ho khan một tiếng, rồi quay đầu: "Bữa tối thấy anh ăn rất ít, món ăn không hợp khẩu vị sao?" Lạc Hàm nắm lấy bàn tay ấm áp của cô: "Không phải! Ăn rất ngon." Anh không ăn được nhiều chủ yếu là vì dáng vẻ quan sát khá nặng nề và đầy đăm chiêu của ba Đàm, trong lòng anh thật sự không nắm chắc kết quả. Qua cuộc trò chuyện ở thư phòng càng khiến Lạc Hàm có thể nhìn thấu được thái độ của ông, có thể ông lo lắng cho con gái, có phần không nỡ. "Nhưng mà, nói thật, anh ăn chưa no." "..." Ặc! Lời này trăm ngàn lần đừng để mẹ Đàm nghe được. Như vậy, chỉ biết sẽ tăng thêm số lần anh đến nhà cô ăn cơm, cho đến khi Lạc Hàm thực sự khẳng định tay nghề của mẹ Đàm mới thôi... "Vậy em mời anh ăn khuya nhé?" Cô thử thăm dò, cố gắng vãn hồi hình tượng của mẫu thân đại nhân. "Ừm, được." Giọng điệu này sao giống như anh đã ủ mưu từ trước vậy? Hai người tay trong tay vai, sóng đôi đi về phía trước, Đàm Mạt tò mò hỏi: "Anh và ba em ở trong thư phòng đã nói chuyện gì thế?” Khi Lạc Hàm xuống lầu, gương mặt anh không có biểu hiện gì, nhìn không ra vui buồn. Đàm Mạt chưa bao giờ kể với ba Đàm việc bạn trai, chuyện của Lạc Hàm là do mẹ Đàm báo cho ông ấy biết. "Tán gẫu chuyện em lúc nhỏ. Ngày xưa em là một bé khá ‘xấu tính’.” ... ! Đó không phải là cô mà? Xấu tính... là Mộ Hà... "Anh hối hận?" Thốt ra mấy chữ này khiến ngay cả bản thân Đàm Mạt cũng giật mình, cô ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác. Bỗng nhiên, Lạc Hàm buông lỏng bàn tay đang nắm, choàng qua bả vai của cô, xoay cô nhìn về phía mình: "Đương nhiên là không. Anh chỉ nghĩ, cuối cùng cũng có người đọ sức với anh rồi." Nheo nheo mắt … ý của anh là... Anh là người xấu tính? "Có phải khi còn bé một mình anh thường hay đi bắt nạt mấy người bạn thân không?” Nghiêm trang đáp lời: "Không có, không chỉ một mình." "!" Còn có đồng lõa? "Chắc chị Mạn đã nói với em, trong nhóm còn một người tên Khương Tiểu Cửu." "Vâng, là người đang học PHD ở Mĩ đúng không?" "Đúng, toàn là hai người bọn anh bắt nạt bọn họ." "Nhưng mà, ngoại trừ lão Bát, không phải hai người là ít tuổi nhất nhóm sao?" Lạc Hàm nhếch miệng, trả lời cô một cách thành thật: "Tuy nhiên, bọn anh cũng là hai người thông minh nhất." "..." Thật đúng là không biết xấu hổ mà... Thấy cô không lên tiếng, Lạc Hàm đoán được tâm tư của cô, lành lạnh lên tiếng: "Có vẻ như em không có tư cách nghi ngờ." "..." Xe Lạc Hàm đậu nơi bãi đất trống cách đại viện một khoảng không xa, xung quanh rất yên tĩnh, không một bóng người. Đàm Mạt sờ sờ túi áo khoác... Không mang ví tiền... Đã đồng ý mời anh ăn khuya, phải làm sao bây giờ? Sâu sắc nhạy bén như Lạc Hàm đương nhiên biết được vì sao Đàm Mạt lại có dáng vẻ lúng túng như thế kia. Cố ý nói: "Đi thôi, bữa khuya anh mời." "Này ... Hay là... Lần khác chúng ta lại ăn nhé?" Ngữ điệu dịu dàng, còn làm nũng lắc lắc cánh tay anh. Đại boss nghiêng người dựa vào trên xe, ánh trăng chiếu rọi vào anh, vẻ đẹp tuấn lãng nửa thực nửa ảo. "Không cần!" Đàm Mạt sững người, cô còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Hàm bắt lấy cổ tay của cô, khẽ dùng sức, xoay người áp cô sát thân xe, toàn thân cô được anh ôm trọn. Dưới ánh trăng, nhìn ngắm gương mặt Lạc Hàm, Đàm Mạt chợt thấy rung động. Anh không nói thêm tiếng nào, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy cô, mỉm cười, mang theo mùi hương trong lành, chóp mũi anh chạm vào cô. "Anh muốn ăn cái này." Dứt lời, cánh môi lạnh lẽo mang theo tình yêu nồng đậm cùng ý muốn chiếm hữu bất tận dán vào môi cô. Thoạt đầu nhẹ nhàng, rồi từ từ cắn nhẹ. Đàm Mạt có cảm giác khô nóng, hô hấp dần dần khó khăn. Cô chống tay lên lồng ngực anh, muốn đẩy anh ra. Đột nhiên Lạc Hàm một tay mở cửa sau xe, một tay chế trụ eo Đàm Mạt thật chặt, nhoài người về phía trước một cái, hai người ngã vào trong xe. Anh vẫn còn tỉnh táo khóa cửa xe lại! Độ ấm trên tay anh xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh truyền vào cơ thể Đàm Mạt. Hơi thở mát lạnh nam tính ùa tới không người nào có thể chối từ, gắt gao quấn lấy cô. Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, Đàm Mạt há miệng muốn hít thở chút không khí, lại bị Lạc BOSS tiến thêm một bước công thành đoạt đất, đầu lưỡi anh từng bước ép sát lấy cô, tựa như không hòa nhập, không nhấm nháp được hương vị sâu nhất của đối phương thì nhất quyết không chịu bỏ qua. Lạc Hàm hôn từ môi cô, dần dần đi xuống, hôn đến xương quai xanh, Đàm Mạt nhịn không được khẽ rên rỉ, Lạc Hàm không hề có ý định dừng lại. Vào đông đêm giá lạnh, không gian lặng yên, ánh trăng dịu nhẹ chiếu khắp đất trời, vậy mà ở bên trong xe, nhiệt độ cực cao, hai người vô thức cởi áo khoác, Đàm Mạt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bám lấy thân hình của Lạc Hàm. Cô bị hôn đến thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng, vội vàng vịn vào cổ anh, ánh mắt của Lạc Hàm tối lại, anh cường thế tiếp tục hôn lại lên trên. Anh hôn hai má, trán, đôi môi, vành tai cô … Màn đêm tĩnh mịch, lần đầu tiên anh cảm nhận được một mặt khác của cơ thể mình thức tỉnh, đó là sự khát khao mãnh liệt, nhưng phảng phất trong đó vẫn là nỗi lo sợ, sợ xúc phạm đến cô. Bàn tay anh, cách một tầng vải mỏng, dọc theo đường cong của cô, chậm rãi xoa nắn, chậm rãi phác họa. Đàm Mạt tròn mắt nhìn anh, đáy mắt lấp lánh nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của người đàn ông đối diện cô, có chút mộng ảo. Lạc Hàm ngắm Đàm Mạt, nở nụ cười, bàn tay từ từ dời lên trên, tự nhiên đặt lên một bên núi tuyết của cô. "Lạc... Hàm..." Âm thanh run rẩy, mị hoặc, tựa như ma chú mời gọi anh. Cô bắt lấy tay anh, lần đầu tiên có người đụng vào nơi đó, Đàm Mạt mẫn cảm muốn lẩn tránh. Thế nhưng, nhiệt độ nóng rực nơi lòng bàn tay anh không ngừng truyền đến, Đàm Mạt ưỡn người về phía trước tạo thuận lợi cho Lạc Hàm. Anh không chút do dự cúi người phủ kín đôi môi cô, tận tình hưởng thụ hương vị ngọt ngào nồng đậm. Hôn cũng không cản trở ngón tay của Lạc Hàm ngừng động tác, làm cho ngón tay Lạc Hàm dừng lại động tác, khoái cảm tràn từ trên tay truyền đến, Đàm Mạt không ý thức được động tác vô tình của mình đã làm bùng cháy lửa tình của anh. Theo bản năng, anh mở cúc áo sơ mi trắng, áp thân mình cao gầy lên cơ thể trắng tuyết mê người của cô. "Nóng... Đừng..." Một tiếng ưm từ trong miệng phát r, cả người Đàm Mạt tựa như mất đi lý trí. Cô... rất... khó chịu... "Mạt Nhi..." Thanh âm khàn khàn kêu tên cô, bàn tay Lạc Hàm nắm cổ tay cô buông ra, giúp cô cởi sạch quần áo mỏng manh trên người, Đàm Mạt chỉ mặc đồ lót, mái tóc rối tung, làn da trắng giống như một thuốc phiện hấp dẫn trí mạng và dụ hoặc. Con ngươi thẫm lại, Lạc Hàm cố gắng đèn nén cảm xúc đang cuồn cuộn tuôn trào. Không có quần áo, Đàm Mạt bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, đầu óc cô chợt thanh tỉnh lại, nhìn gương mặt tuấn tú đang dần phóng đại trước mắt cô, cô giật mình muốn đưa tay chống lên ngực anh … Không ngờ, anh lại lôi kéo cổ tay cô chạm vào cơ bụng rắn chắc bên dưới. "Em... em... phải về nhà..." Rốt cuộc, Đàm Mạt cũng nắm được tia lý trí còn sót lại, mặt đỏ au. Phần nào đó trên cơ thể Lạc boss vì bị đốt nóng mà cứng lại, giọng nói của anh bây giờ mang theo chút mị hoặc, rúng động lòng người: “Mạt Nhi! Hình như anh vẫn chưa ăn được!” Đây... là bữa khuya mà anh nói ư? ! Đàm Mạt thẹn thùng quay mặt qua chỗ khác. Ngắm vẻ ngượng ngùng của cô, Lạc Hàm nhẹ giọng thở dài, xoay người một cái, dùng sức trên tay, hai người thay đổi vị trí, Đàm Mạt tựa vào người anh, cánh tay trần ôm ngang hông cô …. Lần này Đàm Mạt rút kinh nghiệm, cô trịnh trọng lên tiếng: "Đừng động tay động chân." Lạc Hàm lặng im một lát, cất giọng tự nhiên: "Em là của anh." Bốn chữ đơn giản và dứt khoát ấy lại khiến Đàm Mạt xấu hổ đỏ mặt, cô vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Em là của em.” Bầu không khí khô nóng hòa lẫn với hơi thở mê người, Lạc Hàm lấy áo vest phủ lên phần lưng trơn bóng của cô, hai người cứ như vậy lặng im không nói tiếng nào. Một lúc lâu sau, Lạc boss tao nhã lên tiếng: "Lần sau mà châm lửa thì tự em chịu trách nhiệm nhé!" ... ! Có ý gì! Là ai hôn ai trước cơ chứ! ! Cho dù không nỡ nhưng Lạc Hàm vẫn lấy quần áo mặc lại cho Đàm Mạt, khi ngón tay thon dài trắng nõn chạm đến xương quai xanh của cô, Đàm Mạt run nhè nhẹ, Lạc boss trêu ghẹo: "Nhạy cảm như vậy?" Đàm Mạt liếc anh một cái: "Anh không nhìn lại mình sao?" "Ừ, lần sau nhất định sẽ cẩn thận quan sát." Tại sao có vài người luôn có thể giở trò lưu manh một cách nghiêm túc như vậy! Còn không đỏ mặt nữa kìa! Lạc Hàm chải chải lại tóc cho cô, bỗng nhiên nghiêng đầu, hít một hơi mùi hương trên tóc cô, Đàm Mạt cứng người không dám cử động; thật lâu sau, mới nghe thấy Lạc Hàm nhẹ nhàng nói một câu: "Không đủ nồng!" "Cái gì không đủ nồng?" Đàm Mạt chưa hiểu. Lạc Hàm nhéo nhéo chóp mũi xinh xắn của cô, giọng nói lộ ra sung sướng khó hiểu: "Hương vị của anh."