CHƯƠNG 36 "Tội phạm là Cao Trình, 33 tuổi, hiện đang là nhân viên của một ngân hàng nhỏ. Hắn và bạn gái chia tay chừng một tháng, chúng tôi đã liên lạc với đồng nghiệp của hắn, một tháng qua cảm xúc của hắn đặc biệt suy sụp, luôn xin nghỉ không lý do, ông chủ và người nhà của hắn đều biết, cho nên vẫn chưa nói gì, nhưng gần đây ý của ông chủ muốn đuổi việc hắn." Đàm Mạt cầm tài liệu mới nhất vừa được gửi tới, ngồi ở ghế sau, đọc cho người trong xe nghe. Một lúc sau, một nhóm người chạy đến, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo: "Đội trưởng Đường, hắn vừa trốn vào một siêu thị, trong tay có con tin." Thời tiết rét lạnh, vẫn có một số người dân vẫn vây xem. Đội trưởng Đường lo lắng dân chúng bị thương, bố trí tốt đội súng bắn tỉa, kêu người kéo đường cảnh giới. Ông cầm máy phóng đại âm thanh vừa định gọi người bên trong, bị Lạc Hàm ngăn lại. "Đợi đã. Hiện giờ nếu nói với hắn đã bị bao vây hắn sẽ khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất an, sẽ làm cho con tin bị thương. Hắn không phải một gã tội phạm có tâm lý bình thường." "Súng bắn tỉa đã vào vị trí, nhưng cửa sổ đều phủ sương trắng, rất khó nhắm vào trong.” Giọng của Đội trưởng Đường vang lên. "Đàm phán trước." Lạc Hàm đọc tư liệu của Cao Trình, cầm di động lên. Đàm Mạt có chút bận tâm: Đàm phán? Đàm phán cùng một kẻ điên ư? Trong siêu thị, nữ nhân viên bán hàng bị bắt, run rẩy nói: "Điện thoại... Điện thoại reo..." "Tao biết! Không... Không cần mày nhắc tao!" Cao Trình một tay cầm đao chỉa về phía con tin, một tay lóng ngóng bắt điện thoại. Trên đầu hắn đội nón len màu đen, cái áo khoác ngoài màu xám khá cũ. Nhìn dãy số xa lạ: "Mày... Mày là... Ai?" Lạc Hàm nghe ra được giọng hắn hơi run và đứt quãng, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt: "Hi, là tôi, nghe thấy không?" Lạc Hàm lấy di động, đám người vây quanh chẳng biết lúc nào đã tự động yên tĩnh lại, ánh nắng mỏng nhẹ chiếu lên nền tuyết u ám, anh từ tốn tiếp tục: "Chúng ta vừa mới nói điện thoại." Cao Trình bỗng nhiên nhớ ra người này là ai, là người ở phòng hình sự: "Mày … mày ... Đừng ép tao." "Tôi không ép anh, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy, có lẽ chúng ta có thể trò chuyện một chút." Giọng điệu thoải mái giống như bàn về thời tiết vậy. Thế nhưng, toàn bộ cảnh sát và người dân đều như ngừng thở, lo lắng nhìn người đàn ông vẫn thản nhiên ‘nói chuyện phiếm’ với tội phạm. Lạc Hàm vẫy tay, chỉ chỉ áo chống đạn trên người Đội trưởng Đường, Đàm Mạt bỗng nhiên hiểu ra: Anh muốn đi vào đó! Cô nhận lấy di động trong tay anh, giúp anh cầm lấy, một người cảnh sát giúp anh cởi áo khoác ngoài, mặc áo chống đạn vào. "Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, đáng để anh lãng phí bản thân như vậy sao?" Giọng nói của Lạc Hàm rất vững vàng, không thể phát hiện được thật ra hiện giờ anh đang tiến hành động tác khác. Sau khi chuẩn bị xong, anh nhận di động trong tay Đàm Mạt, đầu ngón tay đụng phải lòng bàn tay cô —— Thật lạnh. Anh khẽ nhíu mày, tiếp tục nắm tay cô: "Chia tay, lại bắt đầu một đoạn tình yêu mới lần nữa là được rồi. Đó cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.” "Cô ấy nói... Cô ấy sẽ không kết hôn với một tên điên!" Ngữ điệu Cao Trình nghe qua rất kích động: "Cô ta! Cô ta nói tôi là người điên! Tôi không phải!" "Ừ, tôi biết. Chuyện này tôi có thể chứng minh giúp anh." Cao Trình ở đầu dây bên kia ngẩn người: "Làm sao có thể chứng minh? Cô ấy không tin! Anh muốn chứng minh như thế nào!" Lạc Hàm vừa nói vừa đi vào bên trong, "Đầu tiên tôi là một giáo sư kiêm tiến sĩ ngành tâm lý học, lời của tôi rất có uy tín; còn nữa, chúng ta có thể sử dụng các thiết bị công nghệ cao trong bệnh viện tiến hành kiểm tra thần kinh của anh. Kết quả chẩn đoán có thể chứng minh cho cô ta biết tất cả." Đàm Mạt nhìn Lạc Hàm sắp đi tới cửa siêu thị, tim đập càng ngày càng nhanh, Lạc Hàm nghe thấy tiếng hít thở ở đầu dây bên kia dần dần ổn định, anh nói tiếp: "Cho nên, hiện giờ, tôi muốn đi vào gặp anh." Anh cầm điện thoại, màn sương phác họa bóng dáng cao lớn của anh. Thật lâu sau, đầu dây bên kia cuối cùng cũng đáp lại: "Nhưng anh chỉ có thể đi vào một mình." Lạc Hàm trả lời một tiếng "Được!” Rồi cúp điện thoại. Đội trưởng Đường đưa súng cho anh: "Giáo sư Lạc, đội bắn tỉa và đội xung phong đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu có vấn đề sẽ lập tức nổ súng." Lạc Hàm gật gật đầu, lúc nhận súng khóe miệng anh khẽ cong, nở nụ cười tươi nhưng vẫn mang theo sư lạnh lùng cố hữu. Đàm Mạt đứng ở chỗ không xa nhìn về phía anh. Lần này cô không níu góc áo anh lại, ánh mắt trong suốt im lặng dõi theo anh, giống như vẫn luôn chờ đợi một câu trả lời chắc chắn. Trước khi Lạc Hàm tiến vào siêu thị, liếc nhìn cô đầy ẩn ý. Trong đáy mắt ấy bao hàm tự tin và hứa hẹn. Lạc Hàm một mình vào siêu thị. Tinh thần của Cao Trình đang rất khẩn trương, nơi cổ của cô nhân viên bị rạch một đường nhẹ, máu từ từ chảy ra. Khi cô ta trông thấy Lạc Hàm, nước mắt không thể khống chế, lập tức tuôn trào. Cô ta sợ đến nỗi không ngừng run rẩy. Lạc Hàm nhìn cô ta gật gật đầu, ra hiệu cô ta không cần quá sợ hãi. Sau đó anh đi đến vị trí cách Cao Trình chừng hai bước, kéo một ghế ngồi xuống, Lạc Hàm tỏ vẻ thoải mái, tựa lưng vào ghế ngồi, "Tay cứng quá thì buông xuống nghỉ một chút đi!” Nói xong anh mở rộng hai tay, "Tôi sẽ không làm tổn thương anh. Và cô ấy hiển nhiên cũng không năng lực này." Cao Trình đánh giá người đàn ông trước mặt, rất cao và gầy, mặc một chiếc áo khoác thật dài, nhìn nhã nhặn nho nhã, quả thật không có lực công kích. Trong khi đó, tay cầm dao của hắn đã đau nhức, "Anh nói cụ thể xem anh muốn làm thế nào?" Giọng hắn run run, bàn tay từ từ thả xuống. Đôi mắt sắc bén của Lạc Hàm bắt lấy một tia buông lỏng kia của hắn, giọng anh trầm ổn trả lời: "Tôi có thể đi cùng anh đến bệnh viện, đồng thời triệu tập các chuyên gia trong lĩnh vực mà tôi quen biết." "Anh từng có tiền sử mắc bệnh rào cản tâm lý, đây là lĩnh vực nghiên cứu chủ yếu của tôi." Giọng của anh khá thoải mái, nói chuyện cũng vô cùng chuẩn xác. Cao Trình nhìn Lạc Hàm. Người đàn ông trầm ổn lạnh nhạt này, dường như thật sự có thực lực giúp đỡ hắn. Bàn tay cứng ngắc kia dần buông xuống. Đúng lúc này! Lạc Hàm nhanh chóng xông tới! Đá chân, khóa cổ tay, đánh vào eo! Cao Trình còn chưa kịp phản ứng, tay cầm dao đã bị chế trụ, đồng thời một động tác rút súng linh hoạt, nhắm chuẩn xác vào thái dương của hắn! "Cô đi kêu mọi người vào đi!" Thanh ạm Lạc Hàm trầm thấp không hề có chút cảm xúc. Con tin lau nước mắt chạy vội ra ngoài, trong chốc lát, Đội trưởng Đường cùng mọi người xông vào trong. Nhìn động tác khóa Cao Trình của Lạc Hàm, Đội trưởng Đường kề sát vào lỗ tai Lạc Hàm, nhỏ giọng hỏi: "Giáo sư Lạc, có phải cậu từng luyện qua chiêu này rồi hay không?” Giọng khàn khàn, nhàn nhạt truyền đến: "Đương nhiên." Câu trả lời quá mức phô trương. Đàm Mạt nghe thấy, cô không hề kiêng dè, bĩu môi: Ở trước mặt tiền bối cũng không biết thu liễm à? Cô không lường trước được biểu tình nhỏ nhặt này bị Lạc Hàm bắt gặp, anh hừ khẽ một tiếng. Đã bắt được tội phạm, anh phủi bụi trên người, tiếp đó ôm chầm lấy bả vai cô, giọng điệu nghe qua vô cùng đáng đánh đòn: "Đàm tiểu thư, nhiệm vụ của em vẫn chưa xong đâu đấy." Là ai đề nghị cho cô thay mặt trả lời câu hỏi của phóng viên! Lạc Hàm đưa ra câu trả lời cũng rất hợp logic: "Làm việc phải đến nơi đến chốn." Không phải anhkhông nỡ sao? Tại sao lại đổi ý? Chao ôi... Đàn ông thật sự là động vật ưa thay đổi... Đàm Mạt dõng dạc công phố kế hoạch phá án lần này của đội hình sự cho giới báo chí. Sau khi giải quyết ổn thỏa công việc, cô mới đưa mắt nhìn di động. Nhìn màn hình chỉ còn cách đập đầu vào tường... Mẹ Đàm gọi cho cô tổng cộng hai mươi mấy cuộc điện thoại. Nặng trĩu ưu tư gọi điện thoại cho mẹ: "Chào buổi tối, mẫu thân đại nhân." Thời khắc mấu chốt, nhất định phải giả vờ giả vịt, phải biết làm nũng, bảo vệ mạng nhỏ... "Cô còn nhớ tôi là mẫu thân đại nhân của cô hả! Hai mươi chín cuộc điện thoại một cuộc cũng không nhận, nếu không trông thấy cô ở tivi thì chắc ba cô đã triệu tập cả quân đội đi tìm con gái rồi!” Đàm Mạt để điện thoại cách xa tai, nhưng giọng của mẹ Đàm vẫn rõ mồn một: "Bây giờ nhanh chóng quay về nhà! Ba mẹ chờ hai đứa cùng ăn cơm đó!"