CHƯƠNG 25 Hạ Kiến Bân quay đầu, chợt phát hiện có hai người đang đi xuyên qua sàn nhảy —— một người trong đó chính là cô gái hắn đã gặp ở thẩm mỹ viện. Hắn vứt thuốc mê kẹp giữa ngón tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, vọt ra ngoài. Thần thái Lạc Hàm nghiêm túc, kéo Đàm Mạt đuổi theo. Ánh đèn laser phát ra thứ ánh sáng làm người ta mê muội, âm nhạc đinh tai nhức óc tràn ngập không gian quán bar tầng ngầm. Quá đông người, cản trở hành động của anh, Lạc Hàm đẩy bọn họ sang hai bên, Đàm Mạt theo sát phía sau. Cho dù di chuyển khá khó khăn, nhưng anh không có ý định buông tay cô ra. Hạ Kiến Bân chạy rất nhanh, khi Lạc Hàm và Đàm Mạt đuổi ra phía ngoài vừa vặn thấy hắn lách mình vào một ngõ nhỏ tối tăm. Lạc Hàm thở hổn hển, anh nhìn Đàm Mạt, ánh mắt thâm sâu hơi trầm xuống, anh thả tay cô ra: "Gọi điện thoại xin trợ giúp đi." Khi nói chuyện, anh nắm thật chặt cổ tay áo, Đàm Mạt nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, lòng chợt run lên. Từ rất lâu trước đây, cũng thần thái ấy, ngữ điệu ấy ... Đàm Hi sờ sờ tóc cô, dịu dàng lên tiếng: "Mạt Nhi, đừng lo lắng, anh sẽ trở lại." Lạc Hàm sợ Hạ Kiến Bân chạy mất dạng, Đàm Mạt lại đứng yên không chút phản ứng, anh đưa tay xoa xoa tóc cô, xúc cảm quen thuộc giống như trước đây, "Đừng lo lắng, ở đây chờ tôi." Nói xong, xoay người chuẩn bị chạy vào ngõ nhỏ tối đen như mực không thấy điểm cuối kia, vừa muốn cất bước... Bỗng nhiên! Góc áo bị níu chặt lại, Đàm Mạt hơi ngửa đầu, ánh mắt khóa chặt Lạc Hàm, sức mạnh trên tay lớn đến mức khiến Lạc Hàm nảy sinh ảo giác: Cô ỷ lại anh, không muốn anh rời đi. Sự quật cường chưa từng thấy qua, “Đừng đi!” Sắc mặt trắng bệch, gió đêm thổi tung mái tóc cô, giống như muốn dùng hết sức, cố gắng đứng thẳng người, van xin: "Đừng đi, xin anh." Viền mắt ngân ngấn nước. Một người thông minh như Lạc Hàm dĩ nhiên hiểu được ý của Đàm Mạt, anh gỡ những ngón tay đang nắm chặt kia ra, nhìn sâu vào mắt cô, sau đó nhanh chóng chạy vào trong ngõ nhỏ. Ngay giây phút Lạc Hàm xoay người rời đi, anh đã không nhìn thấy Đàm Mạt chớp mắt rơi lệ. Mười hai năm trước, đầu thu lá vàng rơi rụng. Cô bé Đàm Mạt, tròn mười một tuổi, cô đi trên con đường nhỏ bước tới trường, từng bước từng bước đếm lá cây rơi trên mặt đất. 517,518,519... Vì sao anh còn chưa tới? Lại thêm một số, một giọng nam trong vắt kêu tên cô: "Mạt Nhi." Trán lấm tấm mồ hôi, vừa đánh bóng rổ xong nên vẫn mặc bộ quần áo thể thao, dáng người anh tuấn, căng tràn sức sống. Đàm Mạt ngẩng đầu nhìn Đàm Hi, một lúc lâu sau cô đá văng chiếc lá rụng trên nền đất, ngữ điệu bình bình: "Hôm nay, sao không thấy anh em sinh đôi của anh vậy?" Đàm Hi nghe cô hỏi không nhịn được cười thành tiếng: "Em nói Trình Tuấn hả?" Đàm Mạt hừ lạnh: "Không phải anh ta thì còn ai?" "Trình Tuấn chính là chủ lực của đội bọn anh, là hậu tuyển MVP, làm sao có thể bỏ ngang trận đấu chạy tới đón em?" Đàm Hi theo thói quen cầm lấy túi xách của Đàm Mạt, cô em gái bảo bối của cậu ngay từ ngày đầu tiên đã không thích Trình Tuấn "Tại sao em lại cần anh ta tới đón?" Nói xong khoác lên cánh tay Đàm Hi, "Em có anh là được rồi." "Đi thôi, anh đã gọi cho chú tài xế, hôm nay chúng ta dạo phố xong sẽ tự đón xe về." Cuối tuần này là sinh nhật của mẹ Đàm, Đàm Hi và Đàm Mạt quyết định dùng tiền tiêu vặt mua quà sinh nhật cho mẹ. Nhưng còn nhỏ không có nhiều kinh nghiệm nên mãi vẫn chưa chọn được món quà ưng ý, tới tới lui lui đến khi trời tối. Giọt nước mưa rơi trên mặt: "Anh, trời mưa rồi. Chúng ta mua cây dù nhé!" "Mạt Nhi, hay là ngày mai chúng ta đi chọn tiếp nhé!" Đàm Hi đề nghị. "Chẳng phải ngày mai anh và Trình Tuấn có hẹn tới qua nhà cậu ta chơi game sao?" Đàm Mạt mất hứng. Lý do khiến cô không thích Trình Tuấn rất đơn giản, bởi vì cậu ta chiếm hết thời gian của Đàm Hi. "Được rồi!" Không lay chuyển được em gái, Đàm Hi quyết định nghe theo cô. Hai người che dù đi về phía trước. ‘Tách! Tách! Tách’, tiếng bật lửa từ đâu đó truyền đến. Đàm Mạt giữ chặt góc áo Đàm Hi: "Chờ một chút!" Cô trông thấy trong con hẻm bên cạnh có ánh lửa lập lòe, một người đàn ông khom lưng, dựa vào thùng rác, tay gã run rẩy, cuốn một tờ giấy thiếc lại, quấn thứ bột màu trắng vào bên trong. Gã liên tục dùng sức đụng đầu vào tường, giống như bị điên. Rùng mình một cái, hơi thở gấp gáp, cô nhớ trong sách từng có miêu tả tình cảnh này —— Một người nghiện đang lên cơn! "Anh, hắn hút ma túy!" Đàm Mạt kích động la lớn. Gã ngẩng đầu, ánh mắt hung ác, con ngươi màu đỏ sậm hằn tơ máu khiến Đàm Mạt sợ hãi, níu chặt Đàm Hi. "Anh..." Đàm Hi vỗ vỗ Đàm Mạt, "Anh đi xem, em chạy báo cảnh sát đi. Anh nghĩ hắn cần được giúp đỡ." Nói xong Đàm Hi đưa chiếc ô che mưa cho Đàm Mạt. Gã trông thấy Đàm Hi đi về phía hắn, bỗng nhiên gã co giò chạy sâu vào con hẻm nhỏ. "Đợi đã!" Đàm Hi la lớn, muốn đuổi theo. Phát hiện góc áo bị Đàm Mạt níu chặt lại: "Đừng đi, anh! Quá nguy hiểm!” Giọng nói cô run rẩy. Đàm Hi cười cười, nụ cười sáng như trăng rằm. "Mạt Nhi, ông nội của chúng ta là sĩ quan cao cấp!" Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng gã nghiện, đẩy ngón tay Đàm Mạt ra, dịu dàng sờ sờ tóc cô, dịu dàng trấn an Đàm Mạt: "Mạt Nhi, đừng lo lắng, anh sẽ trở lại." Lúc Đàm Hi bỏ đi, Đàm Mạt cảm thấy tầm mắt trở nênmơ hồ, không biết là do nước mưa hay nước mắt... Đàm Hi được tìm thấy trong một công viên, thi thể của anh trai được trục vớt từ trong hồ nước sâu của công viên. Khuôn mặt anh tuấn trắng như băng tuyết, trên người khắp nơi đều là lỗ kim, Đàm Hi cứ như vậy im lặng ngủ say, không bao giờ tỉnh lại nữa... Năm ấy, mẹ Đàm không có quà sinh nhật, có chăng chỉ là tang lễ của Đàm Hi... Bắt đầu từ ngày đó, ban đêm Đàm Mạt luôn chìm trong mảnh tối đen u ám... Đàm Mạt hít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng Lạc Hàm biến mất, lập tức gọi điện thoại cho Đội trưởng Đường báo cáo vị trí. Cô một thân một mình đứng ở đầu hẻm, hai nắm cuộn chặt. Đáy mắt mang theo cảm xúc mà người khác không thể nào thấu hiểu. Đèn hiệu cảnh sát sáng đến chói mắt, có giọng của Đội trưởng Đường, có giọng của Hướng Dương, vậy còn của anh đâu? Đàm Mạt bình tĩnh, đứng im tại chỗ, dường như cô có thể nhìn thấy hình ảnh Đội trưởng Đường cầm súng vọt vào, tiếp đó dường như cô có thể nghe được những âm thanh gào thét xen lẫn tiếng bước chân, cuối cùng là tiếng ‘Pằng’. Cô bừng tỉnh, toàn thân mình lạnh như băng, cả người không ngừng run rẩy. Cảnh viên đứng bên cạnh hỏi thăm cô, nhưng Đàm Mạt chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Cho đến khi, một bóng dáng cao gầy anh tuấn từ đầu hẻm bước ra. Anh khoác áo vest trên tay, chiếc áo sơ mi trắng trên người càng bộc lộ vẻ đẹp sáng láng, quân tử, anh không hề sây sát một tẹo nào, đang lững thững đi về phía cô. Không biết được sức mạnh nào dẫn dắt, Đàm Mạt chạy ào về phía anh, nhào vào trong lòng anh, dùng hết sức lực ôm chặt lấy anh! Người vẫn luôn lạnh nhạt với cuộc đời, đột nhiên bị vòng ôm ấm áp này khiến cho ngây ngẩn, chỉ một giây sau, Lạc Hàm đưa tay thuận thế ôm cô vào trong ngực. Hai tay của cô níu lại cùng một chỗ, vòng lưng anh rất nhỏ, mặt cô vùi sâu vào ngực anh… Chốc lát sau một dòng chất lỏng ấm áp từ từ thấm ướt một mảng ngực. ... Cô biết phần lo lắng này không hẳn chỉ vì anh... Cằm Lạc Hàm tì lên đầu Đàm Mạt, khoác âu phục lên người cô, giọng nói trầm thấp mang đến sự ấm áp trong ngày đông lạnh giá: "Tôi phụ trách đánh nhau, em phụ trách khóc sao?" Đàm Mạt cọ qua cọ lại trong ngực anh, không có lên tiếng. Lạc Hàm khẽ nở nụ cười, cánh tay ôm cô siết nhẹ, anh biết: Bây giờ anh đang là ‘hình bóng’ của người khác. Đội trưởng Đường và Lưu Hướng Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc. "Đội trưởng Đường, tình huống gì thế này?" Hạ Kiến Bân đã bị áp giải lên xe cảnh sát, nhìn mặt mũi hắn bầm dập, Lưu Hướng Dương thật sự khó tưởng tượng được, vóc dáng giáo sư Lạc cao gầy lại có thể ra được những đòn đẹp thế kia. Chỉ sợ toàn bộ đội hình sự chẳng được mấy người là đối thủ của anh. Đội trưởng Đường cười cười, trong giọng nói có sự hài hước đặc biệt của người lớn tuổi: "Chuyện này còn cần tôi giải thích sao?" Tuy rằng không chắc được tâm tư tên nhóc Tiêu Triết kia là gì, nhưng … trong cuộc đọ sức này, giáo sư Lạc đã vươn lên dẫn trước một điểm. Xe cảnh sát lái về đồn, Lạc Hàm khoan thai khởi động chiếc Bentley của anh. Chiếc áo sơ mi trắng của anh, rõ ràng có dấu vết khóc lóc của ai đó... "Chuyện em nên sớm kể cho tôi nghe, bây giờ em đã có thể nói." Lạc Hàm sợ cô cảm lạnh, bật điều hòa trong xe lên, đồng thời cầm tấm chăn ở sau xe đưa cho cô. "Chuyện gì?" Đàm Mạt không rõ ý của anh. Hai mắt Lạc Hàm sáng quắc, giọng điệu vẫn nhẹ như nước: "Tôi không tin vừa rồi em khóc tê tâm liệt phế như vậy là vì tôi.” Mặt Đàm Mạt lập tức ửng đỏ, cô giấu mặt vào chăn, rầu rĩ : "Không có chuyện gì." Lạc Hàm nheo mắt, áp sát cô, một mùi thơm thanh mát dễ ngửi tràn ngập xoang mũi Đàm Mạt. "Không có việc gì vậy tại sao em lại khóc?" Đàm Mạt yếu ớt biện minh: "Tôi nghĩ là vì... Thời tiết quá lạnh..." Trên khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Hàm hiện lên một nụ cười, anh khe khẽ thở dài, sau đó đưa tay ôm Đàm Mạt vào trong lòng, Đàm Mạt vừa muốn giãy dụa, liền nghe được thanh âm từ tốn đầy cảm xúc vang lên: "Ừm, đúng là hơi lạnh. Lần sau nhớ kỹ, phải tìm một nơi ấm áp." Nghe những lời này, hai mắt Đàm Mạt cay cay. Nếu những lời này... Là Đàm Hi... Nói cho cô nghe... Thì thật tốt... * Lạc Hàm lái xe đưa Đàm Mạt đến cửa đại viện. "Vào thôi!" Ngữ khí của anh không giống với ngày thường. "Anh làm sao vậy?" Đàm Mạt nhận thấy được sự khác lạ của Lạc Hàm. Vừa rồi anh lái xe cũng rất chậm. "Tôi không sao!” Lạc Hàm chưa dứt lời, một bàn tay trắng nõn đặt lên trên trán anh. Đàm Mạt liếc Lạc Hàm: "Mùa đông lạnh thế này mà anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh. Nếu không cảm mạo, tôi cho rằng anh có thể đi đóng phim Iron Man được đó!” Lạc Hàm ngửa ra sau, đầu dựa lên thành ghế, khép hờ hai mắt, không để ý tới cô. "Này..." Một người luôn dùng từ ngữ để đáp trả lại cô nay không nói tiếng nào, Đàm Mạt xáp tới gần, "Không phải còn bị thương ở đâu nữa chứ!” Nói xong cô loay hoay đưa tay muốn kiểm tra, BOSS vẫn đang im lặng, bỗng nhiên đưa tay ngăn cản hành động không an phận của cô, thì thầm: "Đừng động tay động chân." Đàm Mạt nghẹn lời... Cô rút tay ra, đặt lên trán anh: "Nóng hơn so với lúc nãy rồi. Mau về nhà uống thuốc chút!" Ánh mắt đột nhiên mở to, sáng lấp lánh, "Được, em đưa tôi về đi!"