Dừng lại!!! nhỏ là của tôi

Chương 12 : Ẩn sau băng giá

---------------Tiếp tục chương trước----------------- Không phải hôm qua tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Hắn đang thơ thẫn trên đường đi về cùng với Lâm ( tính tả đi về lớp nhưg mà đường đi về cho nó gay cấn:3) thì Vy lên tiếng đằng sau làm cho hắn lạnh hết sống lưng. Hắn giật mình quay lại: - Này, đừg có hù tôi như thế! - Giật mình? Đã làm gì nên tội nên mới giật mình chứ gì- cô lạnh nhạt - Này, Vy à. Em kiếm anh à? Muốn xin lỗi hả? Ko sao, anh tha thứ cho em mà! Hihi- Lâm mạnh mẽ lên " cứu bồ"?( cùg lớp mà anh với chả em==) - Ngậm miệng lại đi! Tôi ko nói chuyện với anh! TÔI ĐANG CÓ CHUYỆN " CẦN BÀN" VỚI TÊN NÀY! Vy trừng mắt nhìn anh làm anh giật mình rồi kéo hắn vào một con hẻm nhỏ. - Này! Cô làm gì vậy?!- hắn giật tay lại - Vậy tôi hỏi anh! Anh đang làm gì vậy? - C.. cô đang nói gì vậy? - Ko phải hôm nay tôi đã giải thích rõ ràng, cặn kẽ rồi sao? - Cô... Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả?- hắn bắt đầu tức giận. - Ko phải tôi đã bảo anh ko được lại gần Kim sao? - Vy khoang tay trước ngực 1 cách nghiêm túc. - ? Lúc đó.... là do cô ta kêu tôi mà?! - Ko biết đường từ chối sao? - Nhưg... mà thôi! Cô ta là cái thá gì mà cô phải làm vậy? Cô ta chỉ là một con nhóc chả được tích sự gì!!!Hay cô ta kêu cô làm chuyện hèn hạ này đúg.... CHÁT* Vy thản nhiên tát hắn 1 cái" ko hề nhẹ" - Này.. cô ! Tôi nói ko phải sao?!? Cô ta... Hắn chưa kịp nói hết câu thì bị Vy cho một đấm vào mặt hắn nhưg hắn nhanh tay đỡ lấy cú đấm, nét mặt cô ko tỏ vẻ bất ngờ khi cú đấm của mình bị đỡ. Cô liền lấy tay kia bắt lấy tay hắn rồi dùng sức bẽ ngược lại rồi lấy cù chỏ đập thẳng vào bụng hắn làm hắn phải la lên, chưa để hắn làm gì, cô xoay người, tung một cước thật mạnh vào bụng hắn, khiến hắn phải ngã quỵ - Khụ... khụ... C... cô làm.. gì vậy?!? - Anh nói đủ chưa? Vy cúi xuống nhìn hắn, " nhẹ nhàng cười" và hỏi hắn. Hắn từ những ngày đầu có chút kì lạ về Vy. Nhưng bây h, hắn "cực kì kinh hãi" , cơ thể hắn bắt đầu run lên khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đáng sợ và sắt bén của cô. Nhìn cô bây h chẳng khác gì 1 con ác quỷ xảo quyệt. Hắn ko dám đứng dậy, thậm chí ko dám nhúc nhích. - Đã rút ra bài học chưa?- Vy đặt chân lên người hắn và cười nhẹ. - Vyyy ơiiii, mày đâu rồiiiiii? Đột nhiên đâu đó, tiếng nó vang lên làm Vy giật mình. Ánh mắt cô ko còn đáng sợ mà trở nên lúng túng và dần dần.... sợ hãi? {tại sao cô ta lại sợ hãi đến thế?}_ hắn nghĩ. Ko để hắn phản ứng, Vy kéo thẳng hắn dậy, cô nắm chặt tóc hắn rồi thì thầm: - Coi như hôm nay là 1 bài học nhé! Tôi đã nói rồi! Đừng lại gần Kim nữa, đây sẽ là lần cuối cùg tôi cảnh cáo cậu. Còn bây h, hãy " diễn" đi, nghề của cậu mà! Đúg ko? Nói xong cô buông hắn ra, đúg lúc đó nó hí hửng chạy tới: - A!! Tìm thấy rồi! Mày đi đâu vậy?!? - Thì tao đi về chứ đi đâu? Nói chuyện.- Vy cười. -^&@&$*#!! Gì mà đi về ko có tao!! Hứ! - Ừ thì tao tưởng mày đi với anh Vương. Nó phụg phịu quay sang và thấy hắn: - Ơ này, sao lại có tên này nữa? Mà sao mặt cậu tái nhợt.. như mới bị đánh vậy? Câu hỏi của nó làm hắn đứng tim, hắn quay sang Vy thì thấy cô đang trừng mắt nhìn hắn với đôi mắt " hãy cẩn thận đấy!", thấy vậy hắn liền giật mình quay sang nó: - T... tôi chỉ... tôi chỉ bị té và Vy thấy nên đỡ tôi thôi! Giọng hắn run lên vì 2 cú vào bụng khi nãy, hắn biện minh rồi quay sang Vy: - Dù sao cũng cảm ơn! - Ừ! Ko sao! - Vy cười nhẹ, tỏ vẻ " biết điều đó!" Nó nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ và nhạy bén: - Tôi ko tin! Làm sao cậu té mà lại thành như thế này! Nói đi, cậu bị ai đánh à?- nó đột nhiên quan tâm làm hắn giật mình lần 2(==) - K...Ko! Thật đấy! Chỉ là tôi... chơi ngu với Lâm mà thôi! Hắn vờ cười, vừa gãi đầu vừa biện minh - Chơi ngu? Chơi làm sao? Kể nghe- nó hí hửg - Chuyện ... dài dòng lắm! Não phẳng như cô ko hiểu đâu! - hắn cười, ko hiểu sao khi nói chuyện với nó, hắn lại có cảm giác thoải mái như vậy( tự hiểu :3 ố hố hố) - Này! Ai não phẳng! Hứ! Ko nói chuyện nữa! Tôi về! - nó phụng phịu, trêu hắn rồi ra hiệu kêu Vy đi về. Vy thấy thế, liền từ từ đi ra khỏi con hẻm, đợi đến lúc nó đi khỏi, hắn níu tay Vy lại, hỏi: - Này, cho tôi hỏi 1 câu được ko? - Hửm? Anh có quyền à?- Vy nhếch mép rồi giựt tay lại. - Tại sao cô lại làm vậy? -.....- nghe hắn hỏi thế, cô ko nói gì, sắc mặt lạnh lại - Làm vậy thì cô được gì? -..... - Này! Đừng im lặng nữa! Trả lời tôi đi! -hắn quát. - Tại sao anh lại muốn biết?- Vy quay lại nhìn hắn với cặp mắt lạnh lùng. - Tôi... chỉ muốn biết vì sao cô lại làm vậy thôi!- hắn bình tĩnh trả lời. - Muốn biết à? Đó là vì, nhờ cô ấy mà tôi mới trở thành như vậy!- cô cười gian - G.. gì chứ?- hắn ngu ngơ - Vy ơiiii, sao lâu thế?- tiếng nó vọng từ bên ngoài. Vy nghe thấy liền quay lại bước đi, đi được gần hết con hẻm thì cô quay đầu cười nhạt nhưg ấm áp: - Tôi nợ "con nhóc vô tích sự " một mạng sống! ---------- Buổi tối. Tại nhà Vy---------------- Cô vừa tắm xog, mái tóc đen mượt của tôi thắm nhữg giọt nước, cô bỏ khăn tắm ra để thay đồ, để lộ thân hình "chuẩn ko cần chỉnh" của cô. Đôi mắt đen xanh vẫn lạnh lẽo như thường ngày. Cô ngồi trên bàn trang điểm, đôi mắt lạnh nhạt của cô cứ nhìn chằm chằm vào một sợi dây chuyền đính viên đá saphie màu xanh huyền ảo một cách thờ thẫn rồi thở dài:"- Phải cẩn thận hơn thôi!.. Dường như mình.. vươtt giới hạn rồi!" ----------------- Cùng lúc tại nhà hắn--------------- Hắn đang ngâm mình trong bồn tắm, gương mặt hoàn mỹ thường ngày của hắn lạnh nhạt, xuống sức rõ thấy. Đôi mắt hắn thơ thẩn nghĩ về chuyện khi chiều. Từ cấp 2, hắn luôn đánh bại được nhữg đối thủ của mình, ko thua 1 ai... nhưng bây h hắn lại thua 1 cô gái, hắn chưa bao h thấy tốc độ nào nhanh như vậy. Mọi kĩ thuật đều chu trơn, ko có sai sót gì. Cứ nghĩ đến đều đó thì hắn lại rùng mình, còn câu nói lúc cuối là sao chứ? Mạng sống sao? Một đống câu hỏi làm đầu hắn như muốn nổ tung. Mệt mỏi, hắn cho thân mình chìm vào trong nước. " Ngày mai... sẽ ra sao đây?" -------------- The end chapter 12------------- Lời nhắn từ t/ giả: Đọc đến chương này mí độc giả đã thấy li kì chưa:3 Mấy chương sau hay hơn nữa, nhớ ủng hộ mình nhé;3♡♡♡