Đức phật và nàng: hoa sen xanh 1
Chương 53 : Trở lại làm người
“Kẻ tiểu nhân nạt nộ bậc hiền nhân,
Bậc hiền nhân không buồn so đo;
Loài sói tru lên những tiếng ngọa mạn,
Sư tử cười nhạo đám vô tri.”
(Cách ngôn Sakya)
Năm 1271 – tức năm Tân Mùi, Âm Thiết theo lịch Tạng – tức niên hiệu Hàm Thuần thứ bảy, nhà Nam Tống – tức niên hiệu Chí Nguyên thứ tám, Mông Cổ.
Bát Tư Ba ba mươi bảy tuổi, Chân Kim hai mươi tám tuổi.
Khabi đặt ngón tay lên vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, nhận xét:
- Hai năm trôi qua, linh khí trong cơ thể cô ấy đã ngày một nhiều lên. Có lẽ chỉ vài bữa nữa là cô ấy có thể hóa thành người.
Giọng nói khản đặc của Bát Tư Ba vang lên trong hoan hỉ:
- Tốt quá! Cuối cùng cô ấy cũng được như ý!
Khabi đặt tôi lên giường rồi ngồi xếp bằng đối diện với tôi:
- Từ nay thầy phải bỏ vào đồ ăn của cô ấy lượng thuốc mê mà ta đã làm phép nhiều hơn trước. Bởi vì linh khí càng mạnh, thính giác, khứu giác, vị giác của cô ấy càng được khôi phục nhanh chóng. Nếu ta không làm phép và nếu cô ta không ăn quen các món đó thì cô ấy đã phát hiện ra từ lâu. Nếu không giữ yên linh khí của cô ấy, để cô ấy tỉnh lại giữa chừng thì công lao che giấu suốt hai năm qua của thầy sẽ đổ xuống sông xuống biển.
- Tạ ơn Hoàng hậu nhắc nhở.
Có tiếng y phục sột soạt rồi chàng cũng lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh tôi.
- Xin mời Hoàng hậu bắt đầu cho!
- Thầy không sao chứ? – Khabi do dự một lát, giọng nói khẽ khàng. – Thầy ngày một già nua, yếu ớt.
Giọng chàng điềm tĩnh:
- Bần tăng không sao.
- Nếu thầy không muốn tiếp tục thì có thể ngừng lại bất cứ lúc nào. – Khabi bật cười xót xa. – Nhưng ta biết, thầy sẽ không chịu dừng lại, nếu không, thầy đã chẳng kiên trì suốt hai năm qua.
Giọng chàng vang lên, tĩnh lại như mặt nước nơi đáy giếng.
- Chờ khi cô ấy khôi phục được hình hài con người hãy hay.
Khabi không nói thêm gì nữa, ngón tay đặt trên trán tôi bỗng truyền đến một dòng nhiệt nóng ran như muốn thiêu đốt vết sẹo hình hoa sen. Vì không muốn để họ biết tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi đành gắng gượng chịu đựng sức nóng dị thường của dòng nhiệt ấy. Một lát sau, dòng nhiệt dần tan đi, thay vào đó, hơi ấm hơi tỏa khắp cơ thể, khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, dễ chịu, như thể đang lơ lửng trên chín tầng mây, gối đầu lên mây ấm bồng bềnh, ngắm nhìn mặt trời lặn rồi mọc.
Nửa canh giờ sau, ngón tay của Khabi rời khỏi vùng trán tôi. Cô ấy thu lại phép thuật, ngồi thở dốc rồi nhìn tôi, thở dài:
- Có lúc tôi thấy cô ấy thật đáng thương, Đồng loại của cô ấy, sau khi tu luyện thành người, đều được tận hưởng đời sống vinh hoa phú quý, giàu sang, sung sướng. Còn cô ấy, chỉ được ở bên người mình yêu vỏn vẹn hai năm, sau đó âm dương cách biệt. Và điều đau khổ nhất là, cô ấy không thể nhận con.
Bát Tư Ba trầm ngâm không nói, chỉ ngồi một bên khe khẽ thở. Khabi rời khỏi chiếc giường, nhấc tôi lên:
- Nhưng tôi cũng cảm thấy cô ấy thật hạnh phúc, bởi vì tình yêu mà cô ấy có được nhiều hơn chúng tôi gấp vạn lần. Trên đời này, mười gã đàn ông thì có đến tám, chín kẻ lòng dạ bạc bẽo. Nhưng may mắn thay, cô ấy đã gặp được hai người. Cả Kháp Na và thầy đều sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình vì cô ấy. Có được hai người yêu mình sâu sắc đến thế, cuộc đời của cô ấy quả không uổng phí.
Cuối cùng, chàng cũng lên tiếng, giọng nói ngắt quảng, dường như vô cùng mệt mỏi, hỏi thở yếu ớt, không đều:
- Cảm phiền Hoàng hậu giữ kín bí mật này giùm bần tăng, vì bần tăng không muốn cô ấy cảm thấy mình mắc nợ.
- Ta biết, thầy về nghỉ ngơi sớm đi.
Bát Tư Ba rời khỏi chiếc giường, đón lấy tôi từ tay Khabi, loạng choạng bước đi. Khabi đắn đo một lát, gọi với theo:
- Ta biết thầy sẽ không nghe ta đâu nhưng ta không thể không nói. Thầy đừng lao lực với công việc chính sự nữa. Thầy đã truyền giảng cách sử dụng chữ mới cho các thầy giáo ở Quốc tử giám [1], họ sẽ biết cách soạn bài giảng ra sao, thầy không cần đích thân làm việc đó. Ta sẽ lựa lời để Đại hãn giảm bớt công việc cho thầy. Thầy cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, thuốc thang đều đặn, chớ thức khuya đèn sách. Hãy làm những việc thầy muốn mà chưa có thời gian để thực hiện bởi vì thời gian của thầy...
Cô ấy đột nhiên ngừng lại, giọng nói trầm buồn:
- ... không còn nhiều nữa...
Tôi giật mình thảng thốt, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, chàng không phát hiện ra. Chàng bước chậm lại, vịn tay vào cánh cửa, thở gấp một hồi rồi mới lên tiếng:
- Chờ khi cô ấy lấy lại hình hài con người, bần tăng sẽ lập tức đưa cô ấy về Sakya thăm con trai. Đến lúc đó, có lẽ phải tấu trình lên Đại hãn xin phép được từ chức. Bần tăng muốn tìm cho mình một nơi thật yên bình, thanh tĩnh, chứ không muốn chờ chết ở Trung Đô.
Trên đường về, chàng lết từng bước rất chậm, được vài bước lại thở hổn hển, mãi mới về được phòng. Hơi thở của chàng rất khó khăn, nhịp tim rất chậm, chỉ có người cao tuổi mới thở như vạy. Về đến phòng, chàng đặt người xuống rồi thiếp đi rất nhanh. Nến đã cháy hết, ngọn lửa bừng lên rồi tắt lịm. Căn phòng ngập ánh trăng, tôi ngồi lặng lẽ ngắm nhìn Bát Tư Ba đang say ngủ. Đuôi mắt, vầng trán, khóe môi và trên cổ chàng vằn vện những nếp nhăn của tuổi tác. Vẻ già nua hiển hiện trên gương mặt thông tuệ, hiền từ. Gương mặt gầy guộc ấy giống hệt một ông lão đã trải qua cả chặng đường đời đầy sương gió. Nhìn vào gương mặt chàng, không ai có thể tin rằng chàng chỉ mới bước vào tuổi trung niên.
Tôi ngồi xuống, mê mải ngắm nhìn gương mặt già nua của chàng, nước mắt lã chã. Đúng lúc này tôi nhận ra sự biến đổi quen thuộc của cơ thể mình. Tôi cúi xuống, bắt gặp mái tóc màu lam bóng mượt rủ trước ngực, làn da nõn nà, thanh tân. Tôi chìa tay ra, ngắm nghía hồi lâu đôi tay nuột nà dưới ánh trăng. Không nén nổi xúc động, tôi òa khóc thống thiết.
Đêm tịch mịch, gió mát lạnh, trăng sáng, sao thưa, không gian vắng lặng. Khabi nằm nghiêng người, thân hình quyến rũ giữa êm đềm tướng rũ màn che. Rồi cô ấy đột nhiên bật dậy, thốt lên kinh ngạc:
- Tiểu Lam?
Tôi bước đến trước mặt cô ấy, lặng lẽ gật đầu.
- Mới đó đã biến được thành người rồi, tuyệt thật!
Cô ấy ngồi dậy, với chiếc áo ngủ màu ngọc bích, khoác lên người rồi lại gần, nắm tay tôi, quan sát tỉ mỉ.
- Vẫn xinh đẹp như xưa. Quả nhiên là loài hồ ly thuần chủng, thời gian phục hồi linh khí cũng ít hơn hồ ly tạp chủng rất nhiều.
- Có thật là chỉ dựa vào năng lực của bản thân tôi không? – Tôi gạt tay cô ấy, lạnh lùng nói. – Hay nhờ cô đã sử dụng phương pháp gì khác?
Cô ấy hơi sững lại rồi bật cười:
- Cô cứ đùa! Làm gì có cách nào khác. Trừ khi ai đó có nguồn linh khí dồi dào, sẵn sàng truyền cho cô. Nhưng cô thừa biết, việc đó chẳng khác nào hy sinh tính mạng của mình. Trên đời này làm gì có người nào dại dột như thế!
- Tối qua, tôi đã không ăn đồ ăn chàng chuẩn bị cho tôi.
Tôi nhìn xoáy vào mắt cô ấy, thốt lên từng tiếng rành mạch.
Cô ấy trở nên bối rối. Tôi bước đến, giữ chặt vai cô ấy:
- Hãy cho tôi biết sự thật!
- Nếu cô đã nghe được tất thảy thì chắc cô cũng biết sự thật là gì rồi. – Cô ấy bật cười xót xa. – Đúng thế, cô có thể phục hồi nhanh chóng như vậy, không phải do bản năng trời phú, cũng không phải ông trời thương xót mà nhờ Bát Tư Ba đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy.
=========
[1] Cơ quan quản lý giáo dục cao nhất thời phong kiến, cũng là trường học bậc cao nhất vào một số triều đại ở Trung Quốc. (DG)
Tôi lảo đảo, ngã phịch xuống chiếc giường lộng lẫy của cô ấy. Tuy đã có linh cảm về chuyện này nhưng tôi vẫn cầu mong đó không phải là sự thật. Cô ấy thở dài, ngồi xuống cạnh tôi:
- Hai năm trước, sau bữa tiệc tẩy trần mừng cậu ấy trở về, cậu ấy đã đến tìm tôi, kể cho tôi nghe mọi chuyện xảy ra ở Sakya, về việc cô phải lựa chọn cứu sống một người, về việc cô đã sinh non, mất hết linh khí và bị đẩy trở lại nguyên hình, về việc con trai ở trước mặt mà cô không thể nhận, càng không thể ôm vào lòng. Những điều này đã giày vò tâm can cậu ấy bao nhiêu năm qua. Cậu ấy cầu xin tôi cứu cô bằng bất cứ giá nào.
Trong đêm xuân se lạnh ấy, Khabi đã kể lại cho tôi nghe tường tận mọi việc. Tôi khóc hết nước mắt, lệ rơi ướt đầm khăn áo.
Khi ấy, Khabi đã đáp lời Bát Tư Ba như sau:
- Cô ấy đã mất hết linh khí, muốn khôi phục, chỉ còn cách chăm chỉ tu luyện ba trăm năm nữa.
Chàng run lên bần bật, lắc đầu khổ sở:
- Ba trăm năm ư? Nếu biết phải chờ thêm ba trăm năm, chắc chắn cô ấy sẽ không thiết sống nữa. Thưa Hoàng hậu, người cũng làm mẹ, người thử nghĩ xem, liệu người có thể chịu đựng chuyện con trai mình lớn lên, già đi rồi qua đời mà không biết mẹ ruột mình là ai không?
Chàng đã khiến Khabi động lòng, cô ấy trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:
- Vậy thì đành phải sử dụng cách thức nhẫn tâm này thôi.
Cặp mắt Bát Tư Ba vụt sáng.
- Là cách gì? Chỉ cần bần tăng đủ sức, bần tăng nhất định sẽ giúp cô ấy.
- Nếu là những người đàn ông bình thường khác thì có muốn cũng không thể làm theo cách này. Trên đời này, chỉ mình thầy làm nổi.
Khabi nhìn vòng sáng bảy màu thấp thoáng xung quanh Bát Tư Ba, ngưỡng mộ thốt lên:
- Thầy tu pháp đã nhiều năm, linh khí tích lũy dồi dào. Nếu loài yêu hút được thứ linh khí thuần khiết trên thân thể thầy thì sẽ khỏi cần nhọc công tu luyện.
Bát Tư Ba khẳng khái hỏi:
- Bần tăng phải truyền linh khí cho cô ấy như thế nào?
- Thầy hãy suy nghĩ cho kĩ.
Khabi ngừng lại một lát rồi đẩy ánh mắt sắc lạnh về phía chàng:
- Thầy bằng lòng trao cho cô ấy tính mạng của mình chứ?
Bát Tư Ba thoáng sững sờ:
- Bằng cách nào?
Gương mặt như hoa như ngọc của Khabi chợt toát lên thần sắc đáng sợ:
- Tinh nguyên vốn là nguồn sống của con người, trong cơ thể thầy, nó tồn tại song song với linh khí. Ta có thể làm phép hút thứ tinh nguyên mang theo linh khí của thấy rồi truyền sang cơ thể cô ấy. Nhưng nếu muốn cô ấy lấy lại được hình dáng con người thì thầy phải chịu hao tổn quá nửa tinh nguyên trong cơ thể mình. Việc đó tuy không lấy mạng thầy ngay tức khắc nhưng thầy cũng chẳng còn sống được bao lâu.
Bát Tư Ba trầm mặc hồi lâu, nghẹn ngào hỏi:
- Bần tăng còn được bao nhiêu thời gian nữa?
Khabi ngập ngừng nhưng vẫn quyết định nói ra sự thật:
- Có lẽ nhiều nhất là bảy, tám năm.
Bát Tư Ba cười tươi mãn nguyện:
- Tốt quá! Những bảy, tám năm, khoảng thời gian đó đủ để bần tăng hoàn tất rất nhiều việc. Điều nuối tiếc lớn nhất của bần tăng là không thể chứng kiến Dharma trưởng thành. Nhưng không sao, sau khi có được linh khí, Lam Kha sẽ bảo vệ Dharma. Bần tăng sẽ trao lại quyền cai quản Sakya cho Dharma và có thể yên tâm ra đi.
Khabi thốt lên kinh ngạc:
- Thầy... thầy bằng lòng thật ư? Thầy là người thông minh trác tuyệt, thông tuệ Phật pháp, khó ai bì kịp. Pháp môn Đạo quả pháp bí ẩn của phái Sakya, chí ít cũng có thể giúp thầy sống thọ đến hơn tám mươi tuổi. Thầy sẵn sàng vì cô ấy mà hy sinh mạng sống của mình ư?
- Một mình đơn độc sống đến tám mươi tuổi còn có ý nghĩa gì? Tính mạng của bần tăng vốn do cô ấy cứu, bần tăng chỉ trả lại cho cô ấy mà thôi.
Chàng ngước đôi mắt u buồn, chăm chú ngắm nhìn ngọn nến tàn canh.
- Cô ấy đã mất đi Kháp Na, không thể lại mất đi niềm hy vọng được bồng con trai nữa.
Lắng nghe Khabi thuật lại tỉ mỉ câu chuyện, tôi giữ chặt ngực mình, đau đớn đến đứt từng khúc ruột. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao hai năm qua chàng già yếu đi nhanh đến vậy. Khabi vẫn tiếp tục kể:
- Ta đã làm phép và đưa cho Bát Tư Ba một ít thuốc mê để cậu ấy trộn vào đồ ăn của cô. Chờ khi cô ngủ say, mới đưa cô đến căn phòng đó. Mỗi ngày ta đều làm phép, di chuyển từng chút một tinh nguyên và linh khí từ cơ thể cậu ấy sang cơ thể cô. Vì trước đó cô đã bị thương tổn nặng nề nên phải mất hai năm trời mới giúp cô khôi phục lại thể trạng và linh khí.
Tôi túm chặt cánh tay Khabi, lắc đầu, gào khóc:
- Khabi, tôi không muốn chàng hy sinh bản thân vì tôi. Cô hãy hút linh khí trong cơ thể tôi trả lại cho chàng! Tôi chấp nhận bị đẩy trở lại nguyên hình, chấp nhận suốt đời không nhận mặt con!
Khabi bật cười chua chát:
- Tiểu Lam, cô nói đùa gì vậy? Linh khí của loài người khi bị loài yêu chúng ta hút mất, đâu dễ dàng trả lại được. Huống hồ, cô cũng biết rõ rằng, cậu ấy đã chống lại mệnh số để cứu cô thì phải chấp nhận vận số của mình. Dù cô có nỗ lực ngày ngày truyền lại linh khí cho cậu ấy đi nữa, cũng chỉ kéo dài tuổi thọ của cậu ấy thêm vài năm mà thôi.
- Vậy tôi sẽ cho chàng nội đan của mình. – Tôi ngừng lại, cổ họng đau rát. – Nợ tình, tôi sẽ trả bằng mạng!
Khabi lắc đầu, thở dài:
- Cậu ấy quả rất hiểu những suy nghĩ của cô. Cậu ấy biết cô sẽ phản ứng như vậy. Thế nên cậu ấy đã đề nghị tôi, và tôi đã sử dụng loại thần chú không thể đảo ngược khi làm phép. Dù cô có trao nội đan cho cậu ấy, cậu ấy cũng không thể tiếp nhận.
Tôi chết lặng. Vì sao chàng lại làm vậy? Vì sao chàng nghiệt ngã với bản thân mình như vậy? Tôi phải làm sao đây? Chàng muốn tôi phải chịu đựng mấy trăm năm cô đơn và dây dứt hay sao?
Khabi kéo tôi sát lại, để tôi tựa vào vai cô ấy mà khóc, giọng cô ấy nghẹn ngào, xúc động:
- Ta đã sống cả nghìn năm, chứng kiến bao kẻ phụ tình, từ lâu đã không còn tin vào cái gọi là “tình yêu chân thành” nữa. Ta cứ ngỡ, trái tim ta đã hóa đá, vậy mà giờ đây, nó không nguôi thổn thức trước mối tình đằm thắm của ba người.
Tôi khóc nấc lên. Từ lúc rời khỏi Sakya, trái tim tôi như đóng băng, như khô héo, như mặt giếng sâu phẳng lặng. Tôi cứ ngỡ, trên đời này, ngoài con trai, sẽ không còn gì khiến trái tim tôi rung động được nữa. Vậy mà hành động bất chấp tính mạng của chàng đã khiến tôi đau đớn không thiết sống nữa.
Khabi ôm hai má tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi nhưng cô ấy cũng không cầm nổi nước mắt:
- Tiểu Lam à, tình yêu cậu ấy dành cho cô không hề thua kém Kháp Na. Chỉ có điều, số mệnh của cậu ấy quá ư bi thảm. Dù sao trước khi qua đời, Kháp Na đã có với cô những tháng ngày hạnh phúc, tuyệt đẹp. Còn cậu ấy, cậu ấy chẳng có gì. Cuộc đời cậu ấy quá khốn khổ, cậu ấy phải gánh trên vai niềm hy vọng của thế hệ trước và trọng trách của gia tộc. Cậu ấy chưa từng, dù chỉ một ngày, sống vì mình... Sau hai năm trời truyền linh khí cho cô, đến nay, sinh mệnh của cậu ấy chỉ còn lại nhiều nhất là năm năm. Thế mà cậu ấy vẫn hăng say cống hiến, thức khuya dậy sớm như thế thì e rằng, ngay cả năm năm ngắn ngủi cũng chẳng còn. Rồi đây, sức khỏe của cậu ấy sẽ ngày một yếu dần, các loại bệnh tật sẽ thừa dịp xâm nhập vào cơ thể. Tuy nói rằng còn cả năm năm nhưng bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể ngừng hơi thở.
Khabi gượng cười nhìn tôi:
- Cô hãy ở bên và giúp cậu ấy làm những việc mà cậu ấy yêu thích đi.
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình vò xé, mỗi câu nói của Khabi đều khiến tim tôi quặn thắt, tan nát. Tôi đưa tay áo lên, quệt nước mắt trong nỗi bấn loạn khốn cùng rồi bật dậy, lao đi. Tôi không còn thời gian nữa, tôi phải ở bên chàng và khiến chàng thật vui vẻ, hạnh phúc trong chuỗi ngày ngắn ngủi còn lại của cuộc đời.
- Tiểu Lam!
Khabi gọi với theo, tôi quay đầu lại, bắt gặp cặp mắt ngấn nước và nụ cười hạnh phúc nở trên khóe môi cô ấy.
- Đừng lãng phí thời gian!
Tôi gật đầu chắc nịch.
Trời sáng dần, ánh ban mai tràn vào phòng, soi rọi gương mặt hiền từ, đôn hậu của chàng. Trong màn sương mỏng mờ ảo của buổi sớm mai ấy, không gian như ngập tràn nỗi niềm thương nhớ của tôi dành cho chàng. Thầm yêu chàng bao năm, tôi đã nỗ lực hết mình để có được dung mạo của con người. Chàng là tình yêu đầu, là những xúc cảm lãng mạn nhất, tuyệt vời nhất của tuổi thanh xuân tôi. Tuy sau đó, tôi đã yêu Kháp Na nhưng trong tim tôi, hình bóng chàng chưa bao giờ phai nhạt. Chàng đã trở thành một phần không thể tách rời của sự sống tôi, đã là một phần máu xương, một phần tâm hồn tôi.
Chàng hé mắt, chừng như vẫn còn ngái ngủ. Nhận ra ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, chàng vội vàng ngồi dậy, gương mặt thoáng vẻ buồn bả. Chàng chưa khi nào thức dậy muộn như vậy. Vừa định ra khỏi giường, chàng chợt thấy tôi đứng đó. Gương mặt già nua bỗng trở nên rạng rỡ bởi nụ cười hoan hỉ, vui sướng. Chàng lập tức đưa tay ra, chực ôm tôi vào lòng:
- Lam Kha, thần kỳ quá, em đã lấy lại hình dáng con người!
Nhưng chàng lập tức rụt tay lại, kiềm chế cảm xúc, khẽ hắng giọng, điềm tĩnh nói:
- Giờ em đã trở lại hình dáng con người, vậy hãy mau trở về Sakya. Dharma mới có bốn tuổi, em vẫn có thể bế được nó, chứ để thêm vài năm nữa, chắc em bồng con không nổi đâu.
Tôi lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh, nhìn chàng đăm đăm:
- Việc quan trọng nhất bây giờ không phải chuyện đó, sau này em sẽ về thăm con.
- Sau này? – Chàng thảng thốt. – Em muốn chờ bao lâu nữa?
Tôi gật đầu, khẽ thốt lên:
- Năm năm.
Chàng biến sắc mặt:
- Em... em đã đến chỗ Hoàng hậu?
- Trước khi qua đời, Kháp Na còn vài lời căn dặn khác nữa mà em chưa nói với chàng.
Tôi không trả lời câu hỏi của chàng mà nói cho chàng nghe những lời tôi đã giấu tận đáy lòng suốt mấy năm qua:
- Chàng nói rằng: “Đại ca rất yêu em, huynh ấy bỏ rơi em vì muốn tác hợp cho chúng ta. Chỉ tại ta quá ích kỷ, quá tham lam, chỉ muốn giữ em cho riêng mình. Sau khi ta chết, em hãy cùng huynh ấy nối lại duyên xưa...”
Chàng run lên bần bật, ánh mắt trốn tránh:
- Lam Kha, đừng nói nữa! Những lời của Kháp Na không phải sự thật đâu...
- Vậy thì vì sao chàng dùng cả mạng sống của mình để cứu em?
Chàng trở nên bối rối, lắp bắp nói:
- Em... Hoàng hậu đã nói cho em biết tất cả ư?
- Nếu không, chàng định sẽ giấu em đến bao giờ? Chàng vẫn chưa chịu thừa nhận tình cảm của chàng dành cho em sao?
Chàng bật dậy, ra khỏi giường, vừa lao đi vừa nói nhanh như gió:
- Em đừng quá ngộ nhận, ta chỉ thương hại em mà thôi. Ta phải đi lo công việc đây. Không hiểu sao hôm nay lại ngủ nước đến tận bây giờ.
Tôi chắn trước mặt chàng, dang rộng hai tay:
- Chàng đừng dối lòng nữa! Ngay cả Khabi cũng nhận ra tình cảm chàng dành cho em, em đâu phải kẻ vô tâm...
Chàng gắt lên nạt nộ tôi, sáp lại gần, chỉ cho tôi thấy gương mặt già nua của mình:
- Lam Kha, em nhìn cho kĩ, hãy nhìn cho kĩ! Ta đã là một ông già, không còn khôi ngô, tuấn tú như ngày nào nữa. Còn em, em vẫn xinh đẹp, yêu kiều như xưa. Ta không xứng với em, em muốn bị thiên hạ cười chê sao?
Tôi muốn nắm tay chàng nhưng chàng đã lùi về phía sau, không cho tôi chạm vào chàng. Tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
- Em không bận tâm! Dù chàng xấu hay đẹp, trẻ trung hay già nua, em cũng không bận tâm. Em chỉ muốn được ở bên chàng, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Năm năm, chúng ta chỉ còn năm năm thôi!
Chàng ngửa mặt lên, hít một hơi thật sâu, chiếc cổ thuôn dài rần rật vì xúc động, nghẹn ngào:
- Chính vì chỉ còn năm năm nên ta càng không thể ở bên em! Kháp Na chung sống với em chưa đầy hai năm đã qua đời. Đệ ấy đã mang lại cho em biết bao đau khổ. Ta không muốn, năm năm sau, em lại phải chịu đựng nỗi khổ đau giày vò này nữa. Ta thà sống cô độc một mình đến hết đời!
Tôi thấy mình không thở nổi.
- Chàng có thể sống trọn vẹn năm năm nữa ư?
Toàn thân chàng run lên, ánh mắt hoảng hốt, chàng vội quay mặt đi. Tôi muốn ôm chàng nhưng chàng đã tránh né, kiên quyết giữ khoảng cách với tôi.
- Chàng lao vào công việc không tiếc sức mình, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, không chịu gặp em. Thứ nhất là vì chàng không muốn em nghi ngờ dung mạo ngày càng già nua của chàng. Hai là...
Tôi ngừng lại, cơn đau cuồn cuộn trào dâng, tôi nhìn xoáy vào đôi mắt đang cố gắng trốn tránh của chàng, nhả từng tiếng một:
- Vì chàng không thiết sống nữa! Chàng bất chấp tính mạng của mình, chàng đang tự sát...
Chàng run rẩy ngắt lời tôi:
- Đừng nói bậy! Em cũng biết là ta không còn nhiều thời gian, trong khi ta có rất nhiều việc phải làm. Sao ta có thể vô duyên vô cớ rút ngắn tuổi thọ của mình được chứ?
- Thế nên em cần chàng nói cho em biết, vì sao chàng làm vậy?
Tôi tiến một bước, chàng lùi một bước, cho đến khi lưng chàng chạm tường, không thể trốn chạy được nữa.
- Em đã nói là em không bận tâm về dung mạo của chàng, không bận tâm chàng còn bao nhiêu thời gian. Dù chàng có cự tuyệt em thế nào, em cũng quyết ở bên chàng.
Tôi lao đến, ôm chầm lấy chàng, muốn hôn lên môi chàng nhưng chàng đã lập tức nghiêng đầu né tránh, nước mắt lăn dài trên má.
- Bởi vì ta không thể chạm vào em!
Khoảnh khắc ấy, tôi như bị đóng đinh, mãi chẳng thể hồi tỉnh. Khuôn ngực chàng phập phồng dữ dội, những giọt nước mắt trong như pha lê rớt xuống, thấm trên lần áo tăng sĩ màu đỏ của chàng, loang ra thành những bông hoa nho nhỏ màu tối. Tôi sững sờ nhìn vào mắt chàng. Chàng đáp lại tôi bằng ánh mắt bi thương, giọng nói cất lên chất chứa nỗi tuyệt vọng tột cùng:
- Ta không thể chạm vào em khi em hóa thành người!
~.~.~.~.~.~
Tôi nghẹn ngào không thể kể tiếp, nước mắt lã chã tuôn rơi. Chàng trai trẻ lại gần, muốn vòng tay qua kéo tôi tựa vào bờ vai mình nhưng lại ngập ngừng, do dự. Suy nghĩ một lát, cậu ta rút khăn giấy, đưa cho tôi. Tôi đang thấm nước mắt thì cậu ta thốt lên vẻ kinh ngạc:
- Vì sao mái tóc màu xanh của cô chỉ qua một đêm đã điểm nhiều sợi bạc thế này?
Tôi sững sờ, kéo một lọn tóc ra phía trước, nhận ra rằng, quả nhiên đã có thêm nhiều sợi bạc giữa màu xanh bóng mượt, lạ quá! Tôi cười buồn:
- Không sao, có lẽ vì lúc kể chuyện tôi đã nghĩ đến những ký ức đau buồn.
Chàng trai nhìn tôi, thương xót:
- Cô có muốn nghỉ một lát không?
Tôi lắc đầu cả quyết:
- Tôi muốn kể tiếp. Nếu đêm nay tôi không kể hết câu chuyện, cậu sẽ...
Tôi giật mình, im bặt, mân mê chiếc vòng tay hình hoa sen, gượng cười:
- Cậu không còn gặp lại tôi nữa và sẽ không thể nghe hết câu chuyện của tôi.
Cậu ấy ngồi xếp bằng bên tôi, ánh mắt nghiêm nghị:
- Nhưng cô phải hứa không được quá đau buồn thì tôi mới chịu nghe cô kể tiếp.
Tôi gật đầu, kìm nén cảm xúc, tiếp tục câu chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
33 chương
10 chương
149 chương
36 chương