Bác sĩ lục chú đứng lại đó!

Chương 1 : Lão già ki bo

- Này chú, tiền phòng tháng này chú cứ trừ vào tiền ăn hằng ngày chú sang nhà tôi ăn trực, vị chi một ngày là 100 tệ vậy một tháng là 3000 tệ. À đúng rồi còn tiền chú thuê tôi một tuần hai lần dọn dẹp phòng ốc cho chú nữa, mỗi lần 100 tệ một tháng là 800 tệ. Tiền thuê phòng một tháng hết 2800 tệ vậy còn dư 200 tệ. Mau trả lại 200 tệ tiền thừa đây cho tôi. Tôi đứng trước củaq phòng hai tay chống nạnh nhìn chú nói - Hả? Chú ngạc nhiên trố tròn đôi mắt nhìn tôi - Hả cái gì mà hả. Chẳng nhẽ chú nghĩ ngày nào chú cũng vác xác sang nhà tôi ăn trực không mất tiền hay sao còn nữa chú nghĩ việc dọn phòng cho chú dễ lắm hả? Nói thật cho chú biết nhìn cái mặt chú ai bảo chú ở bẩn đầu mà cái phòng thì... chậc chậc... không khác gì cái chuồng lợn, tôi lấy thế là còn rẻ đấy. Đúng thật, tôi thề chứ sống hơn hai mươi năm mà chưa gặp trường hợp nào như chú hết. Bề ngoài thì sáng loáng thế mà lại ở bẩn không chịu được. Các cụ ta có câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong cấm có sai câu nào - Không được nhóc, chú đi thu tiền phòng chứ không phải đi trả nợ, đừng kì kèo nữa mau đưa tiền phòng tháng này đây nhanh lên. Chú chìa tay ra đòi tiền nói - Hết tiền rồi, đúng ra tháng này tôi có tiền đóng đấy nhưng ai bảo chú ngày nào cũng vác xác sang ăn trực hơn nữa còn ăn rất nhiều. Lượng thức ăn một ngày của chú ăn ở nhà tôi bằng gần một tuần của tôi rồi thế nên hết tiền rồi Tôi lắc đầu ngao ngán nói - Không được nhất định phải đóng Chú nhìn tôi kiên định nói. Nói không phải thật chứ chú nhà thì giàu nứt đố đổ vách ra đối với phụ nữ sao phóng khoáng đến thế mà đối với tôi lại ki bo đến vậy? - Này lão già ki bo kia, tôi nói cho chú biết hôm nay chú mà đòi tiền phòng của tôi thì chú đừng bao giờ sang phòng tôi ăn trực nữa. Cũng đừng mơ tôi sang dọn dẹp phòng ốc cho chú - Này nhóc không được đối xử với chú như vậy.! Chú nghe vậy thì giãy nảy lên phản bác - Vậy chú còn đòi tiền của tôi? Reng...reng...reng... chuông điện thoại kêu lên. Tôi thì tay vào túi móc điện thoại ra thì thấy hai chữ Việt Hoàng -Alo? Tôi nhấc máy phát hiện ra chú vẫn đứng lì ở đó không có ý định rời đi - Honney~ bảo bối của anh em nhớ anh chứ? Giọng của Việt Hoàng vang lên trong điện thoại, anh dùng tiếng Trung để nói nên tôi hơi giật mình. Anh biết nói tiếng Trung Quốc từ bao giờ? Tôi liếc mắt nhìn chú thấy chú hơi nhíu mày rồi chạy vào nhà lấy tiền rồi đưa cho chú - Bảo bối em đâu rồi?? - Em đây! Tôi đưa tiền cho chú rồi ra hiệu cho chú rời đi - Anh báo cho em một chuyện rất bất ngờ! Giọng của Việt Hoàng nghe rất không vui nói - Có chuyện gì mà khiến nhị thiếu gia của Dương gia phải mang giọng nói u ám như vậy? Tôi ngồi trên soffa vừa cười vừa trêu anh - Ba cho người sang đón em về đấy. Đoàngg... nghe như sét đánh ngang tai, làm sao đây làm sao đây, ba sắp sang đây rồi sao? - Anh nói thật sao? Tôi không tin hỏi lại - Anh nói thật đó, lúc ba quay về không thấy em liền rất tức giận, ngay lập tức cho người sang đón em rồii. Em tự lo liệu đi nha - Ơ khoan đã... tút tút tút Làm sao đây ba sắp sang đây tống cổ tôi về nước ư? Suýt quên mất tôi chưa giới thiệu bản thân của mình, tôi là Dương Kiều Linh năm nay 20 tuổi là con gái út của Dương Bằng chủ tịch tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, cả nhà tôi có bốn người hai anh trai cực phẩm, một người ba vô cùng vĩ đại và tôi. Ba tháng trước tôi và ba có cãi nhau sau đó tôi giận dỗi sang Trung Quốc làm du học sinh nghành y ở học viện y học Trung Hoa. Về ngoại hình... chẹp chẹp cũng không đến nỗi khó nhìn Chú.... người hiện diện từ nãy tới giờ là hàng xóm cũng là ông chủ phòng trọ tôi đang thuê tên là Lục Đình Kiêu năm nay 32 tuổi là bác sĩ trưởng khoa tim mạch, gia thế tốt, ngoại hình đẹp trai ừm vừa nhìn thì giống người 25-26 tuổi, ga lăng... chậc đó là cái nhìn đầu tiên của tôi về chú còn sau đó thì... chú thuộc loại mặt dày vô sỉ, ki bo và vô cùng đào hoa. Tình sử của chú dài hơn sớ, phóng đãng hoang dâm vô độ. Nhiều lúc tôi tự hỏi chú không sợ bị bệnh sao? Tôi chưa bắt gặp chú chở người con gái nào nhưng lời đồn về chú thì nhiều vô kể. Chú cũng chưa từng đưa người con gái nào về phòng trọ nhưng ai mà biết được chú có đưa về nhà riêng hay không?