Quý Hựu Ngôn trở lại Lăng Châu trước ngày ghi hình trực tiếp tập chung kết. Buổi tối có buổi diễn tập với hóa trang, sau đó bốn vị giáo viên hướng dẫn, hai mươi tư học viên tiến vào vòng cuối và các nhà tài trợ sẽ cùng dùng bữa, coi như một thước phim tư liệu thực tế. Trong bữa ăn, ban tổ chức chương trình đã chuẩn bị các đoạn video hồi tưởng từ trước, bao gồm quá trình các học viên đã cùng nhau trải qua, rồi cả video động viên tiếp sức đến từ người nhà và bạn bè. Mọi người vừa ăn vừa theo dõi. Cảm giác lúc này tựa hồ đã từng vô cùng quen thuộc. Quý Hựu Ngôn ngồi sóng đôi bên Cảnh Tú, ngước nhìn những đoạn phim trên màn ảnh rồi nhìn nhau, dường như có thể thấy được sự hoài niệm toát lên từ đôi mắt đôi phương. Bầu không khí trong phòng dần trở nên nặng trĩu với nỗi buồn, không biết Cảnh Tú nghĩ gì mà cau mày lại. Quý Hựu Ngôn dịch tay, đặt lòng bàn tay mình lên mu bàn tay Cảnh Tú. Cảnh Tú ngạc nhiên nhìn cô, Quý Hựu Ngôn chỉ nở một nụ cười thoải mái. Tô Lập Hàng ngồi bên nhạy bén phát hiện bèn lập tức nháo nhào, "Ối dồi ôi! Cô Quý đang làm cái gì đấy, sao lại lén la lén lút cợt nhả với cô Cảnh nhà người ta thế kia?!" Nhiệm vụ theo kịch bản của anh ta cốt làm sống lại bầu không khí trên bàn ăn. Trông đoạn phim cũng sắp sửa kết thúc, anh ta lập tức dẫn dắt để mọi người cùng thổ lộ tiếng lòng, có gánh nặng gì thì tốt nhất thả hết ra, như vậy phần hậu kỳ mới có tư liệu để mà thăng hoa cảm xúc. Tiếng cười lớn của anh chàng thu hút sự chú ý của mọi người. Năm ngón tay đang được Quý Hựu Ngôn nắm lấy của Cảnh Tú co lại, vẻ mặt hồng hồng. Tô Lập Hàng trêu ghẹo, "Mọi người xem mặt mũi cô Cảnh đỏ bừng kìa." Cảnh Tú xấu hổ, trầm giọng gọi Tô Lập Hàng, "Thầy Tô." Từng chữ một đều mang theo sự bất mãn đi cùng với uy hiếp. Quý Hựu Ngôn buồn cười hỏi vặn lại, "Sao lại gọi là lén lút cợt nhả?" Cô nâng tay Cảnh Tú lên, hết sức tự nhiên lắc lắc lư lư, "Đằng này nắm tay cô Cảnh quang minh chính đại lắm đấy, có lẽ nào đằng ấy ghen ghét nên mới cố tình gièm pha không vậy!" Tô Lập Hàng khinh thường, "Đằng này thì có gì mà phải đố kỵ chứ." Anh ta nghiêng mình đổ người về phía Lương Trấn, ra chiều yểu điệu thục nữ, "Người ta còn có anh Lương tiểu ca ca đầy nè." Lương Trấn không chịu nổi bèn vỗ đùi Tô Lập Hàng để Tô Lập Hàng ngồi thẳng người, Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú ăn ý cùng thở ra một hơi, vẻ mặt mắc ói. Các học viên thi nhau cười ồ. Bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới giải thích, "Thực ra thì tôi xem video hồi tưởng của các em nên mới xúc động, nhớ lại năm tôi và cô Cảnh cùng tham gia thi đấu. Cũng có một kỳ mọi người cùng quây quần xem lại quá trình từ trước đến nay, khi ấy tôi với cô Cảnh cũng nắm tay ngồi bên nhau như thế này, cùng tiếp cho nhau thêm sức mạnh. Thế mà thoáng cái đã nhiều năm trôi qua." Học viên có nhiệm vụ nhanh chóng chớp lấy cơ hội để nắm bắt đề tài, "Vậy kể từ chương trình ấy đến hiện tại, các cô cảm giác sự thay đổi lớn nhất của mình trong giới giải trí là gì ạ?" Cảnh Tú cười nhạt, bình tĩnh đáp, "Thay đổi là già rồi." Các học viên sửng sốt, sau đó họ phản đối, "Oa, cô Cảnh nói lời hơi bị thái quá!", "Ban em gương mặt xinh đẹp như của cô Cảnh thì tăng em hai mươi tuổi cũng được.", còn có người ác miệng bảo, "Nghe thấy gì hông bạn ơi, xem mặt bạn bây giờ có khi trông còn lớn hơn cô Cảnh hai mươi tuổi đấy." khiến đối phương xù lông cãi, "Oa, ngon đấy, sao cậu dám nói thế hả, xem tôi đánh cậu đây." Mọi người trêu chọc náo loạn, bầu không khí nhất thời vui tươi hẳn. Có người truy hỏi Quý Hựu Ngôn, "Vậy cô Quý thì sao? Trong những năm làm việc vừa qua, cô cảm giác mình đã thay đổi thế nào?" "Em cũng có vấn đề muốn thắc mắc với thầy Lương." Mọi người mồm năm miệng mười. Lương Trấn chủ trì nói, "Thế này đi, mỗi người có thể hỏi giáo viên hướng dẫn một vấn đề, chỉ cần không quá đáng quá phận hoặc không liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân thì thầy cô sẽ nỗ lực trả lời, xem như tổng kết cho hành trình thầy trò suốt bấy lâu qua, mọi người thấy thế nào?" Tất cả đều hào hứng đồng ý. Quý Hựu Ngôn trả lời vấn đề vừa rồi của học viên, "Cô cảm thấy thứ thay đổi rõ nhất có lẽ là tư tưởng. Hiện tại tư tưởng của cô vững vàng, cũng thong dong hơn nhiều, không có những hoang mang bất ổn như hồi mới lững chững gia nhập giới giải trí. Nếu phải so sánh thì có thể nói kinh nghiệm trong bao năm qua giống một nhà du hành tay cầm dây cương tự mình điều hướng, còn khi mới ra mắt, cô chỉ như chiếc vô lăng mặc trong tay người khác, tùy người ta lái đến đâu cũng được. Hiện tại cô trở thành người tài xế, dây cương hay vô lăng đều nằm hết trong tầm kiểm soát, muốn đi đâu, khi nào bắt đầu, khi nào dừng lại đều do bản thân làm chủ." Cô cười bảo, "Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể làm chủ tư tưởng của mình, đừng để bị những âm thanh bên ngoài hay sự can thiệp của một ai đó tác động dắt mũi, cũng đừng vì đi quá xa mà quên mất tại xuất phát điểm mình đã từng mong ngóng đặt chân đến nơi nào." "Không quên ước nguyện thuở ban đầu, trở thành người cầm lái trong cuộc đời mình." Các học viên đều hồi tưởng lại quá khứ, họ tràn trề cảm xúc, vỗ tay tán thành. Cảnh Tú có chút bất ngờ khi Quý Hựu Ngôn có thể nói ra những lời này, thế nhưng vẫn có cảm giác mọi việc nằm trong dự liệu. Nếu quay trở về mấy tháng trước thì cô tuyệt đối tin rằng Quý Hựu Ngôn chỉ đang đọc thoại, song bây giờ khi nhìn vào vẻ mặt trầm ổn của Quý Hựu Ngôn, cô liền biết đây là những lời xuất phát từ nội tâm của đối phương. Cô vẫn còn nghi ngờ không biết nguyên do tại sao Quý Hựu Ngôn của hiện tại so với mấy tháng trước như hai người khác nhau, có điều cô đã dần tin rằng Quý Hựu Ngôn đang thật sự tìm về được con người mình từng đánh mất. Cô giật tay, xoay lòng bàn tay hướng lên trên. Quý Hựu Ngôn nhận ra bèn ra chiều thản nhiên đổi thành kiểu nắm tay mười ngón đan xen. Cảnh Tú cũng không từ chối. Đến phiên Cảnh Tú trả lời, có một học viên hỏi cô, "Cô Cảnh định nghĩa thế nào về danh từ nghệ sĩ lưu lượng hiện nay ạ? Giống như chúng em vậy, tham gia chương trình sống còn, rồi sau khi ra mắt hẳn ai cũng sẽ dán lên mình một tấm nhãn mác, có điều hình như đối với mọi người danh từ này ngày càng mang theo một ý nghĩa tiêu cực nào đó thì phải." Vấn đề này có thể xem như vô cùng sắc bén. Trái tim Quý Hựu Ngôn thắt lại, cảm thấy đây có lẽ là ý đồ của ban tổ chức chứ vấn đề kiểu này tuyệt đối không học viên nào ho he. Bàn tay nắm lấy tay Cảnh Tú hơi siết lại. Cảnh Tú bình tĩnh dùng ngón cái nhẹ vuốt mu bàn tay Quý Hựu Ngôn như một hình thức động viên. Cô ung dung đáp, "Có lưu lượng là chuyện tốt, lưu lượng đại diện cho việc người đó có độ hot, cũng được nhiều người yêu mến, sao có thể định nghĩa tiêu cực được." "Nhưng bây giờ mọi người vừa nhắc tới lưu lượng sẽ nghĩ đến những người chỉ kiếm cơm bằng mặt chứ không có diễn xuất." "Lưu lượng với diễn xuất vốn dĩ không có mâu thuẫn gì cả." Cảnh Tú lạnh nhạt nói, "Lưu lượng không có tội, chỉ có những người có lưu lượng như tạm thời chưa có năng lực, cũng chỉ có thể phân loại vào hàng ngũ nghệ sĩ lưu lượng mà thôi, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến cho danh từ lưu lượng bị xem nhẹ." Đáp án cộng thêm chữ tạm thời khiến cho những bề mặt sắc bén dường như cũng được bào mòn. Gãi đúng chỗ ngứa, mọi người an tĩnh hẳn. Cảnh Tú nở nụ cười ôn hòa, "Đâu phải nghệ sĩ lưu lượng nào cũng không có diễn xuất đâu, phải không? Với những nghệ sĩ lưu lượng có diễn xuất, mọi người lại càng muốn thảo luận về tác phẩm của người đó hơn là lượng theo dõi và độ nổi tiếng của người ta như thế nào. Tôi xuất phát điểm cũng là một nghệ sĩ lưu lượng, tôi thấy làm nghệ sĩ lưu lượng không có gì xấu, chí ít cũng chứng minh được có người đón nhận mình, có điều đừng vội thỏa mãn chỉ vì mình trở thành một nghệ sĩ lưu lượng." "Tôi hy vọng các em sau này có sẽ có người trở thành nghệ sĩ lưu lượng, có điều cũng mong rằng ý nghĩ đầu tiên sau khi khán giả trông thấy các em sẽ không phải người này có lưu lượng, mà là lối diễn tinh tế của các em. Ai ngồi ở đây cũng có thể nỗ lực để đạt được một danh hiệu nghệ sĩ lưu lượng về sau." "Lẽ nào không ai tự tin vào thực lực của mình để gánh lưu lượng của bản thân ư? Dù cho bây giờ không gánh nổi, tương lai cũng tự ti thế này sao?" Ngữ khí Cảnh Tú vô cùng nhẹ nhàng, thế mà mọi người như bị đánh động tinh thần mạnh mẽ. "Đương nhiên là có ạ." Ánh mắt Lương Trấn và Tô Lập Hàng nhìn Cảnh Tú như đã khác xưa, họ không ngờ miệng lưỡi Cảnh Tú cũng rất sắc bén. Hiếm khi thấy Cảnh Tú chủ động nâng chén mời tất cả mọi người, "Học, học nữa, học mãi, mọi người cùng nỗ lực. Tôi xin chúc mọi người lấy chương trình này làm vạch xuất phát, sau đó tiền đồ ngày càng rộng mở." Một tràng pháo tay nổ ra, ai nấy đều đứng dậy chạm cốc. Sau khi bữa tiệc kết thúc, các học viên dồn dập tặng quà cho các giáo viên hướng dẫn, sau đó xếp hàng mong được ôm ấp, rồi còn cả chụp ảnh chung với kí tên. Đợi các học viên giải tán hết, Quý Hựu Ngôn mới đi chung thang máy xuống lầu với Cảnh Tú, xong đột nhiên Quý Hựu Ngôn xòe tay giơ trước mặt Cảnh Tú, ranh ma nói, "Cô Cảnh ơi cô Cảnh, em cũng muốn có chữ kí của cô, à với cả liệu em có thể có số điện thoại của cô hay không ạ." Cô cố ý bắt chước giọng điệu các học viên ban nãy lúc xin chữ kí của Cảnh Tú. Cảnh Tú liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt như viết dòng chữ cậu vô cùng tẻ nhạt. Quý Hựu Ngôn bật cười, vừa định rút tay về, Cảnh Tú đã cúi xuống, tay trái bắt lấy cổ tay cô, còn tay phải chạm vào lòng bàn tay. Tay đối phương mềm mại, có hơi lạnh, đầu ngón tay viết viết một hồi, rất nghiêm túc. Mỗi một nét giống như lông chim chậm rãi quấy động cõi lòng Quý Hựu Ngôn. Mười một chữ số được viết xong cũng là lúc thang máy xuống đến tầng một. Cảnh Tú buông tay Quý Hựu Ngôn, ngước mắt nhẹ nhàng cong khóe miệng, "Cho cậu, chỉ phải xem xem cậu có nhớ hay không thôi." Dứt lời, cô uyển chuyển bước ra ngoài, để lại cho Quý Hựu Ngôn một bóng lưng nghịch ngợm vô cùng xinh đẹp. Quý Hựu Ngôn nắm chặt tay, thấy buồn cười. Cô cũng rời khỏi thang máy, sau đó đứng tại chỗ lấy điện thoại ra. Chỉ ba mươi giây sau, Cảnh Tú đi đến cửa bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vừa rút ra đã trông thấy hai chữ Ngôn Ngôn mà cô đã sớm lưu lại danh bạ. Cô xoay người, Quý Hựu Ngôn đang từ xa tiến lại gần, vẻ mặt tràn đầy nhu tình, "Thực ra trí nhớ của tôi tốt lắm." Cảnh Tú nhìn đối phương, sóng mắt lưu chuyển. Cô vừa quay đi vừa hỏi, "Vậy cậu có đoán ra được đáp án của câu hỏi lần trước tôi để lại cho cậu không?" Quý Hựu Ngôn đẩy cửa giúp cô, "Mai tôi sẽ biết." Ngày mai hàng chuyển phát nhanh sẽ đến nơi. Cảnh Tú hừ nhẹ, rõ ràng không hề tin tưởng. Thực chất Quý Hựu Ngôn cũng không dám chắc chắn, sợ mất mặt nên cô không trêu Cảnh Tú thêm. Cô theo Cảnh Tú leo lên xe, âm thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định sẽ ra được đáp án. Ngày hôm sau, quyển nhật ký Chung Thanh Ngọc gửi cô cuối cùng cũng tới tay. Tại phòng hóa trang, Quý Hựu Ngôn bận trăm công nghìn việc vẫn lấy nhật ký nằm bảy, tám tuổi ra lật nhanh như gió hòng truy tìm manh mối. Bỗng trong một phút lơ đãng, cô như lật ra được thông tin gì, cả người ngồi thẳng lưng, sau đó cô che miệng lại, vẻ mặt rõ ràng vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ. Lâm Duyệt không hiểu đầu cua tai nheo bèn hỏi Quý Hựu Ngôn sao vậy, Quý Hựu Ngôn chỉ cười không đáp. Chung kết kết thúc, viên mãn đóng máy, Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú ăn xong tiệc mừng liền quay về khách sạn, bởi vì uống nhiều rượu nên cảm giác có hơi say. Diêu Tiêu với Lâm Duyệt đã được dặn trước là không cần lên theo nên nhóm bọn họ chia tay nhau ở tầng trệt. Quý Hựu Ngôn cùng Cảnh Tú lên lầu. Quý Hựu Ngôn quét thẻ mở cửa, Cảnh Tú bám theo ở đằng sau. "Tôi đi tắm đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi." Cảnh Tú nói với Quý Hựu Ngôn. Quý Hựu Ngôn đóng cửa, sau đó xoay người lấy hai tay ôm lấy vòng eo Cảnh Tú. Cảnh Tú không chuẩn bị gì đã bị người ta ôm chặt. "Cậu say à?" Cảnh Tú cắn môi khẽ hỏi. Quý Hựu Ngôn lắc đầu, con mắt sáng ngời, "A Tú này, tôi đã biết lí do hôm đó cậu cười rồi." Tim Cảnh Tú đập thình thịch, "Cười gì?" "Tôi đoán đúng thì có được thưởng không?" Trán Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng cọ trán cô. Cảnh Tú mỉm cười, "Cậu đoán trước đi." Có hy vọng! Quý Hựu Ngôn rũ mi mắt, thấp giọng nói, "Tôi đoán khi còn bé, cậu từng đến Duyên Châu." Cặp đồng tử màu hổ phách của Cảnh Tú sáng lên trong nháy mắt như đang chờ mong. Lòng Quý Hựu Ngôn đầy ắp yêu thương, cô hôn lên chóp mũi Cảnh Tú, "Chúng ta từng gặp gỡ, đúng không?" "Cô bé mít ướt." Ngữ điệu cô trầm thấp mê người, tựa như tiếng nỉ non phát ra từ tận đáy lòng. Cô nhớ ra rồi. Năm bảy tuổi, tại Duyên Châu cô nhặt được một cô bé người Pháp bị lạc đường. Cô bé quá mức xinh đẹp khiến nhiều người vây quanh, có điều vì không biết tiếng Trung nên cô bé chỉ khóc. Cô dẫn cô bé đó đi tìm người, dọc đường còn tặng cô nàng một con gấu trúc điểm vết chu sa ở mi tâm. Đó là tín vật đính ước của cô và Cảnh Tú. Tác giả có lời muốn nói: Chị Quý cong mông khoe khoang: A Tú nhà tui từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng xinh, khi còn bé thì trông cứ như tiểu tiên nữ ấy! Lúc đó tui với bao nhiêu bạn nhỏ khác ai cũng khen tới tấp luôn! Cô Cảnh lạnh lùng: Không kịp nữa rồi. Chị Quý uhuhuhuhuhuhuhuhuuuu Bạn editor: Lâu không cập nhật =))) Tớ sẽ cố gắng duy trì một lịch trình nào đó trong tương lai nhé các bạn =)))