Đồng nhân conan: một câu chuyện khác
Chương 6 : Chuyện kỳ lạ
Một nơi nào đó ở bãi biển đối diện với tòa biệt thự tráng lệ…
“Haizz, sao chán vậy chứ, chẳng có một anh chàng đẹp trai nào trong khi có ba đại mỹ nhân nơi đây” Một cô nàng tóc nhuộm nâu đỏ mặc bộ bikini bó sát khoe lên những đường cong mềm mại, tay cầm quả bóng chuyền biển ném qua phía người đối diện, dung mạo thanh tú khẽ nhăn cũng không giấu nổi biểu tình thất vọng của chủ nhân.
“Sonoko~chan~~, đây là khu biệt thự riêng biệt của nhà cậu thì sao có thể có người khác chứ” Ran Mori khẽ lắc đầu cười trả lời cô bạn hám trai của mình. Chợt thấy trên bờ vẫn có bóng dáng của người đó nằm phơi nắng liền vẫy vẫy tay gọi “Kyuda~chan~~, bạn cũng xuống nước đi”
“Không cần đâu” Khẽ nâng khóe miệng lên 15o, Kỷ Dạ mỉm cười đáp lại. Ánh mắt cô vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào một bóng dáng lười biếng nằm tựa vào phao bên cạnh Ran. Cái dung mạo đó… nhìn cũng không sai biệt mấy… Nếu kêu cô xuống nước phỏng chừng cô không kiềm chế được mà biến vùng biển này thành biển nham thạch mất….
Mà nhìn sang bên cạnh, cô càng ngày càng không hiểu thứ nổi chình ình trên đầu của ba người trước mắt là sao và rốt cuộc nó từ đâu ra vậy chứ?
Ừm, nếu như theo cô biết thì cái thứ đó là tên và tuổi của người nó nổi trên đầu, mọi thứ đều khớp với hai cô nàng nữ sinh ngây thơ kia, nhưng còn cậu nhóc đó ??? Edowaga Conan và Shinichi Kudo??? Phải chăng là… dù sao chỗ này cũng chưa có phát triển bằng thế giới đó, thứ thuốc đó cũng chưa chắc đã có… Ai, thật bực mình, không thèm nghĩ nữa.
Lý do cô đến đây là do hai cô bạn mới quen mời tới, chính xác là tiểu thư Sonoko của tập đoàn tài phiệt Suzuki mời mọc. Nghe nói ba ba Kuroshi của Kyuda là đối tác lâu năm của Suzuki, mà vừa gặp mặt trò chuyện chưa lâu thì Sonoko đã làm một cái tuyên bố rất chi là khó hiểu là : cô, Mori và chính cô ấy sẽ thành bộ ba đại mỹ nữ thân thiết của trường Teitan =_=||| . Đúng là hành xử không chút logic… (căn bản theo hành vi của một người lạc quan, hoạt bát và không hay suy nghĩ nhiều như Sonoko đây chính là chuyện rất thường tình mà ^ ^) mà giờ không quản việc đó ~ Khi đến biệt thự này, tinh thần lực của cô cảm nhận Thiên hỏa nguyên tố dày đặc hơn so với bình thường, tuyệt đối là một địa điểm tốt đẹp để tu luyện nha. Đây chính là lý do thứ hai khiến cô không xuống nước.
“Sonoko~chan~~” A mọi người nhầm rồi, không phải Ran Mori gọi đâu nha.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Kỷ Dạ thấy một cô gái tóc buộc đuôi ngựa để vài sợi tóc mái tự do màu nâu dài ngang vai, ăn vận nhẹ nhàng thanh thoát, phía sau cô gái đó còn có một người thanh niên. Mà Sonoko nghe tiếng gọi liền chạy lại kéo người đó ra giới thiệu với mọi người
“Ran, Kyuda, nhóc Conan, đây là chị gái của mình, phía sau chính là anh rể tương lai của mình đó nha”
Nghe Sonoko nói vậy, hai người kia mặt không khỏi có chút hồng hồng. Cô gái đó cười gượng, giọng nói thanh thanh lại cất lên:
“Chào các em, chị là Ayako Suzuki còn anh ấy là Yuzo Tonizawa. Bọn chị sẽ đám cưới vào mùa thu tới. Các em nếu có thể thì đến chung vui nha. Đây là nước uống của các em này”
“Ah cảm ơn chị, nhưng sao chị lại ra đây, kêu người làm mang ra là được rồi mà...” Sonoko tuy không quá hay tư duy logic nhưng linh cảm của cô cho biết có chuyện gì đó khác thường mới có thể khiến người chị gái thà chịu lạnh cóng còn hơn chịu nóng của mình bước ra khỏi căn biệt thự mát mẻ để tới chỗ bờ biển chói chang này chứ. (mặc dù bờ biển cách biệt thự có 15m -_- )
“À chả là....”
“Oh, Sonoko cháu đẹp hơn nhiều so với lần gặp trước đây đó” Một giọng nói vang dội cắt ngang cuộc tâm tình của hai chị em nhà Suzuki. Sonoko giật giật khóe miệng
“Bác Tetsuharu...”
_________________________________________________ Tối ____________________________________________________
“Yeah, hay lắm” Tetsuharu Tonizawa – 60 tuổi – là chủ tịch của tập đoàn Tonizawa nay đang ngồi ôm tivi mắt không rời màn hình nơi có hiện hình ảnh của một trận đấu bóng chày chuyên nghiệp
[Vào rồi, bằng điểm! 3 đều!! Số 4 Kogure của Falcons thật tuyệt vời, dù trời đang mưa tầm tã! ]
Bên cạnh ông, Yuzo giải thích cho mấy người ở đây hiểu cái sở thích cuồng nhiệt của ba mình “Bố anh là fan hâm mộ lớn của đội Kagoshima Falcons. Đặc biệt là cầu thủ Kogure...”
Ông Tetsuharu tiếp lời “đúng vậy! Kogure chính là hòn ngọc của làng bóng chày chuyên nghiệp Nhật Bản đấy!”
Yuzo chán nản nhìn ông “Không phải bố đến đây chỉ để xem bóng chày thôi đấy chứ”
“Thì còn cách nào khác đâu? Tại truyền hình vệ tinh nhà mình bị hỏng rồi mà...”...
“...” miễn bình luận
................................................................................... (Note: Bác Tetsuhara đã về & Yuzo đã bỏ đi từ trước đó)
“Kyuda~chan~~ cậu ăn trái cây này đi nè” Ran đưa cho Kỷ Dạ một đĩa hoa quả đã được cắt sẵn và trang trí rất cầu kỳ nhưng vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt tươi cười mong chờ nhìn cô.
“Đẹp thật” Kỷ Dạ cũng không kiệm lời khen Ran, cơ mà Sonoko lại có thêm một cái ý nghĩ rất ư YY “Ran~chan~~ cậu học trang trí trái cây, còn có thử nghiệm với Kyuda mỹ nữ của chúng ta đừng nói là định để cho hắn nga~” vừa nói cô vừa đưa ánh mắt ‘tớ biết mà’ về phía Ran
“Hắn ?” đương nhiên người hỏi là Kỷ Dạ. Sonoko vỗ trán “Ai quên chưa nói với cậu, Ran của chúng ta là hoa đã có chủ rồi. Chủ đó đương nhiên chính là cái tên Shinichi kia rồi. Không hiểu sao gần đây biến mất, còn có nghỉ học suốt ah, làm Ran lo lắng không thôi nga”
“Sonoko! Cậu còn nói tiếp xem tớ thu thập cậu thế nào!!” Mặt Ran đã sớm đỏ như quả cà chua, đầu cúi xuống thậm chí còn lan rộng tới vành tai.
Thấy vậy Kỷ Dạ khẽ cười rồi hỏi câu đỡ cho Ran xấu hổ tiếp kẻo cô ấy lại còn đục được một cái lỗ dưới sàn nhà chỉ bằng chiếc dép đi trong nhà mất “Shinichi kia là ai vậy?”
Không đợi Ran trả lời, Sonoko đã ngắt ngang bằng một tràng diễn thuyết đầy ... (ta không có từ để miêu tả được chính xác)
“Nha, cái tên kia là Shinichi Kudo, hắn bằng tuổi tớ với Ran cũng rất thông minh và đẹp trai đâu, còn đặc biệt kiêu ngạo được đặt là Thám tử nổi tiếng Miền Đông - rất giỏi nga. Mà Ran với hắn là thanh mai trúc mã, nghe nói trước khi biến mất hắn còn cùng Ran hẹn hò ở trung tâm giải trí đâu. Cha mẹ của hắn toàn người nổi tiếng không đó, mấy năm trước đã xuất ngoại để hắn ở lại nước một mình. Lúc nào cũng ở bên Ran đâu... Ran của chúng ta đúng là làm người ta ganh tị mà ~ Vậy nên cố lên Ran, tớ ủng hộ cậu, nếu không thể quy phục bằng tình cảm sâu đặm cứ tung vài cước Karate đảm bảo hắn quy phục dưới chân cậu liền”
“...”
Kết thúc màn diễn thuyết Sonoko còn làm hình ảnh nghiêm túc tới không thể nghiêm túc hơn làm Ran từ xấu hổ thành tức xì khói chỉ hận không thể trở về quá khứ làm cho Sonoko ngậm miệng lại
Hai cô bạn vẫn cùng nhau chơi trò ngươi đuổi ta bắt không để ý một ánh mắt nhìn chằm chằm nhóc Conan từ Kỷ Dạ. Shinichi Kudo? Hắn là bạn của Ran Mori và Sonoko vậy thì liên quan gì tới Edogawa Conan? Cô đã thử nghiệm cái thứ kia với rất nhiều người rồi, ban đầu mới chỉ có tên, sau đó là tuổi nhưng điểm đáng chú ý hơn là trên đầu người nào thì nhất định sẽ xuất hiện tên, tuổi của người đó. Vậy nếu trên đầu nhóc Edogawa kia là Kudo vậy hẳn nhóc đó là hắn – Shinichi Kudo.
Hình dạng Edogawa này là khoảng 7 tuổi còn theo Sonoko nói và cái thứ kia thì hắn là 17 tuổi, thứ của thể khiến người ta thu nhỏ hình dạng trở lại thời xưa khoảng vài chục tuổi ở thế giới của cô có và khá lưu thông trong hắc đạo nhưng... cái cô biết là thế giới này so với thế giới của cô thì phát triển chỉ bằng khoảng Tây Vực nguyên kỉ thứ 12 (tức khoảng thiên niên kỷ thứ hai sau công nguyên – năm 2000 của chúng ta) vậy thì không thể xuất hiện thứ kia chứ - nó được công bố vào Tây Vực nguyên kỉ thứ 18 (khoảng năm 3000) mà, đến Tây Vực nguyên kỉ thứ 20 (khoảng năm 3333) mới được lưu thông trong hắc đạo nữa. Nếu quả thực là Shinichi Kudo kia là bị biến thành Edogawa Conan trước mắt cô thì có thể kết luận người hoặc tổ chức khiến hắn biến thành như vậy có kiến thức phát triển ngang tầm với Tây Vực nguyên kỉ thứ 17, 18 – vô cùng nguy hiểm và kì lạ so với thế giới này.
Có điều... thú vị lắm đây!
Kỷ Dạ bề ngoài vẫn lạnh nhạt nhưng dưới đôi mắt bình tĩnh ấy đã phun trào từng ngọn núi lửa nhiệt huyết. Bất chợt, cô cảm nhận được một đạo nghi hoặc không ngừng quét trên người cô – Edogawa Conan, a không là Shinichi Kudo. Cô đáp lại bằng một cái gật nhẹ với cậu nhóc kia,tử mâu ẩn hiện ý cười – tôi rất hứng thú với chuyện của cậu đấy Shinichi Kudo.
“Đùng” Một tia chớp chói lòa đánh ngang vào làn mưa mù mịt trong đêm tối hiện lên một sự thật khó tin nhưng lại khiến người ta lâm vào sai lầm khó thoát!
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
43 chương
14 chương
29 chương
46 chương
105 chương