Động lòng 101 lần: sủng vợ bảo bối đáng yêu
Chương 18 : mẹ ruột của con ơi, con mời mẹ ăn kẹo mút!
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Diệp Bình An rụt cổ lạ, câu liếc Diệp Thiên Lạc một cái rồi lại quay đầu nhìn Nam Cung Diệp, môi mím lại, òa một tiếng khóc lên, nước mắt rơi như mưa, “Trời ơi, đất ơi, người cha mà con chưa từng gặp đã chết rồi ơi, cha mau đến mà xem, xem người phụ nữ ác độc này đã ngược đãi dòng độc đinh chín đời của cha như thế nào này.”
Mọi người nghe vậy đồng loạt giật giật khóe miệng.
Thằng nhóc xấu xa này tới đây để diễn hài kịch sao?
“Ừm… Phó giám đốc Vương, tôi xin phép nghỉ hôm nay để đưa thằng nhóc trời đánh này tới viện nhi khám não ạ.”
Diệp Thiên Lạc thực sự không còn mặt mũi ở lại, thật sự vất vả lắm cô mới có thể xây dựng hình tượng huy hoàng trong bộ phận thiết kế mà giờ phút này lại bị tên nhóc trời đánh kia phá huỷ hoàn toàn.
Càng nghĩ cơn giận càng bùng cháy trong lòng, cuối cùng, cô vươn tay, véo lấy tai con trai, kéo ra cửa.
“Chị Lạc, chị Lạc, được rồi, mẹ ruột được chưa? Mẹ nhẹ chút, véo nhẹ chút, nếu không điếc thì sao? Lúc đó mẹ cũng không có con dâu được đâu, tuy là, con ngày đêm mong nhớ cái người cặn bã làm bụng mẹ lớn lên kia nhưng mà, mẹ cũng không thể chặt đứt hạnh phúc cả đời của con được.”
“Diệp Bình An, nếu con còn không ngậm miệng lại mẹ sẽ mang con đi đúc lại đấy.”
Khụ…
Người phụ nữ này dũng mãnh quá!
Từ Trạch sờ mũi, anh ta biết bản thân cần phải làm gì tiếp theo rồi.
Giám định DNA, đúng vậy, nhất định phải làm xét nghiệm DNA cho hai người có khuôn mặt giống nhau này.
Nói không chừng, tập đoàn tài chính Nam Cung sắp có người thừa kế tiếp theo rồi.
Ha ha ha, mới nghĩ mà đã thấy hưng phấn rồi.
Nam Cung Diệp híp mắt nhìn Diệp Thiên Lạc và Diệp Bình An rời khỏi.
Từ Trạch không có tâm trạng để xem bóng lưng của hai mẹ con cô, anh ta tùy tay kéo một nhân viên trong bộ phận thiết kế, hỏi, “Mấy người có từng nghe cô Diệp nhắc tới chồng cô ấy chưa?”
Mọi người quay sang nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, “Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy đưa con trai tới công ty, trước kia, chúng tôi còn cho rằng cô ấy vẫn độc thân ấy chứ.”
“Ừm, nhìn cô ấy như vậy thì không phải độc thân cũng là mẹ đơn thân.”
…
Nam Cung Diệp không để ý mọi người bàn ra tán vào, cất bước đi về phòng làm việc.
Từ Trạch đi theo phía sau anh, vuốt mũi một cái, hai mắt bừng sáng. Ha ha ha, hưng phấn quá, tuy người nào đó không chạm vào phụ nữ mấy năm nay nhưng mà sáu năm trước đã từng chạm qua, hơn nữa còn là bị người ta “bá vương ngạnh thượng cung*” nữa, và cũng chỉ có mỗi lần đó.
*: Cưỡng gian.
Vào thang máy, Nam Cung Diệp quay sang, nói với Từ Trạch duy nhất một từ, “Điều tra.”
Từ Trạch nhướng mày, phản ứng trong dự đoán.
…
Sau khi Diệp Thiên Lạc kéo con trai ra khỏi tập đoàn tài chính Nam Cung thì trực tiếp túm cổ cậu bé lôi đến trạm xe bus đối diện.
Diệp Bình An ngoan ngoãn đi theo, cậu đã kịp nhận ra một vấn đề đó là, mẹ cậu vừa xin nghỉ có nghĩa là tiền chuyên cần tháng này bị ngâm nước nóng rồi.
Vì kẹo mút của tháng sau cho nên cậu cam chịu số phận.
Diệp Thiên Lạc nghiêng đầu nhìn cậu, híp mắt, hỏi, “Câm à? Hay trúng tà?”
Khụ khụ…
Diệp Thiên Lạc chợt im lặng, vươn tay xoa mái tóc cậu khiến chúng rối tung lên, “Sao giờ lại ngoan thế?”
Diệp Bình An đảo tròn mắt, móc một cây kẹo từ trong túi ra, xé vỏ, đưa tới trước mặt Diệp Thiên Lạc, cười ha ha nói, “Mẹ ruột của con ơi, con mời mẹ ăn kẹo.”
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
30 chương
66 chương
71 chương
59 chương
83 chương
24 chương