Động lòng 101 lần: sủng vợ bảo bối đáng yêu
Chương 19 : mẹ à, lẽ nào mẹ không có chút cảm giác nào?
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Diệp Thiên Lạc nghi hoặc nhìn Diệp Bình An, có chút không hiểu ra sao, tuy vậy cô vẫn cầm lấy chiếc kẹo cậu đưa, nhét vào trong miệng.
“Ôi chà.”
Diệp Bình An giơ chữ V ra.
“Con bị động kinh à?”
Diệp Thiên Lạc tát “bốp” một cái vào gáy cậu.
“Ừm, thưa cô Diệp Thiên Lạc, mẹ đã ăn kẹo mút của con, có qua có lại, có phải mẹ sẽ mua trả cho con một hộp kẹo không?”
Diệp Thiên Lạc lảo đảo, cô suýt nữa ngã sấp xuống.
Tên nhóc thối này!
Tên nhóc xấu xa này!
Sao lại đáng yêu thế chứ?
“Suốt quãng đường đi con vẫn luôn nghĩ cách để lừa mẹ mua kẹo mút cho chứ gì?”
Có tia nguy hiểm chợt lóe trong đôi mắt của Diệp Thiên Lạc. Tên nhóc thối này mà dám nói từ “vâng” thì cô chắc chắn sẽ thẳng tay tát nó bay dính lên tầng luôn.
Diệp Bình An co rúm người lại, làm ra vẻ như một người bị ngược đãi vậy.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hai người bọn họ, chỉ chỉ chỏ chỏ, Diệp Thiên Lạc xoắn xuýt, thả cậu bé ra, xoay người đi mà không quay đầu lại, “Trong túi mẹ chỉ còn hai xu, chỉ có thể mua một tấm vé xe, mẹ đi trước, con cứ ở lại đây đi.”
Diệp Bình An xị mặt, “Mẹ ruột của con ơi, mẹ đừng đùa như thế, hơn nữa, con được miễn phí mà.”
Diệp Thiên Lạc thua trận, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất.
Sau khi lên xe, cô tìm một chỗ gần cuối rồi nói, “Nói đi, anh Nam Cung đã đắc tội con khi nào? Nếu không thì sao con lại ghẹo người ta như vậy?”
Ánh mắt Diệp Bình An loé lên, xem ra, người mẹ này của nó đúng là thần kinh thô không có thuốc chữa nữa rồi. Ở công ty, mọi người đều đang bàn tán chuyện cậu giống ông chủ như thế nào vậy mà mẹ cậu lại không công ty có nhiều người đang nghị luận con trai mình lớn lên giống ông chủ, vậy mà mẹ cậu lại chẳng có cảm gì, đã thế còn hỏi câu, “Anh Nam Cung đã đắc tội con khi nào?” nữa chứ.
Tự nhiên là có đắc tội rồi. Cha đã cướp đoạt sự “trong sạch” của mẹ cậu, còn quên mất hai mẹ con cậu. Cậu không đánh bom trụ sở chính của tập đoàn Nam Cung cũng chỉ vì cha cậu đã cung cấp điều kiện cơ bản trong quá trình tạo người.
“Ừm, mẹ này, lẽ nào mẹ chẳng có chút cảm giác nào với ông chủ của mẹ sao?”
Sao lại thế được?
Hai người đã lăn giường với nhau thì dù ít dù nhiều cũng phải có cảm giác gì chứ?
Lẽ nào?
Mạng lưới tình báo của cậu xuất hiện sai lầm?
Cậu tìm nhầm cha rồi?
Diệp Thiên Lạc híp mắt nhìn cậu, khóe miệng giật giật, cười như không cười hỏi, “Con cho rằng mẹ nên có chút cảm giác gì đó đối với ông chủ của chính mình sao, hả, con yêu?”
Toàn thân Diệp Bình An rùng mình một cái, rụt cổ lại, đưa ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.
Ôi trời, người phụ nữ này mà nghiêm mặt thì quá đáng sợ.
“Ừm, con cứ nghĩ là mẹ có ý với ông chủ của mẹ. Dù sao thì Nam Cung Diệp cũng là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Nam Cung, là người giàu có số một châu Á, có khối tài sản mấy trăm tỷ. Nếu mẹ mà lừa được ông chủ của mẹ lên giường thì chậc chậc chậc… Kẹo mà con ăn cả đời này sẽ để cha kế giải quyết. Con sợ mẹ nghĩ con là “cục nợ” mà không dám thổ lộ với người ta, cho nên con chủ động xuất kích, dùng cách mà đàn ông hay dùng để giải quyết. Trước tạo mối quan hệ tốt với người ta rồi lại miễn phí đề cử mẹ, làm vậy thì hiệu suất sẽ cực kỳ cao.
Diệp Thiên Lạc hít sâu mấy hơi, lúc này thật khó khăn lắm mới nhịn lại cảm giác muốn ném cậu ra khỏi cửa sổ.
Tên nhóc này tuyệt đối không bò ra từ trong bụng cô.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
30 chương
66 chương
71 chương
59 chương
83 chương
24 chương