Động lòng 101 lần: sủng vợ bảo bối đáng yêu

Chương 17 : diệp bình an, con ngậm miệng lại cho mẹ.

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Từ Trạch ở bên cạnh giật giật khoé miệng. Nếu cậu nhóc này thực sự là con trai của cậu hai nhà họ Nam Cung thì… sau này sẽ có trò hay nhìn rồi. Nhìn kiểu tư duy “dũng mãnh” này, nhìn loại tính cách nghe con không sợ cọp này thực sự có phong phạm của cha cậu năm đó. Hiện tại anh ta tương đối hiếu kỳ mẹ của đứa nhỏ này rốt cuộc là dạng phụ nữ như thế nào. Đừng nên là loại không đứng đắn thì hơn. Hiện tại Diệp Thiên Lạc hối hận tới mức quặn cả ruột lại, thằng nhóc này tuyệt đối là đang cố ý trêu cợt người. Chỉ là không biết, rốt cuộc cậu hai nhà họ Nam Cung này đã chọc tiểu ác ma của cô này từ khi nào mà giờ cậu lại chơi khăm người ta như thế. Xem ra ý nghĩ mắt không thấy tâm không phiền cũng chỉ có thể là ý tưởng mà thôi. Nếu cô không ra mặt ngăn lại thì tiểu ác ma này sẽ lại ăn nói linh tinh nữa cho mà xem, đến lúc đó sợ rằng bát cơm của cô chắc chắn sẽ khó tồn tại được nữa. Nhóc con chết tiệt, chờ về nhà xem cô phạt nó thế nào. “Khụ khụ…” Diệp Thiên Lạc nhàn nhạt lên tiếng, thành công di dời ánh mắt của mọi người, vô số cặp mặt nhìn cô, đánh giá. Trong số đó, ánh mắt nóng rực nhất thuộc về Nam Cung Diệp, người đứng đầu tập đoàn Nam Cung. Xuyên qua chiếc kính râm, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tối tăm và sắc bén của anh. Hừm, đổi lại là ai thì chắc chắn cũng sẽ phát điên lên, chứ ai mà chịu được cách “hành” người ta này của nó được. Trong khoảnh khắc Diệp Thiên Lạc ngước mắt, Từ Trạch nhìn rõ được khuôn mặt cô. Nói thế nào nhỉ? Khuôn mặt hoàn mỹ, ngũ quan xinh đẹp, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ quốc tế. Yêu kiều nhưng không mất nét khí khái, đặc biệt là cặp mắt đen nhánh của cô, nó như có thể nhìn thấu hết thảy, có thể thấy rõ trái tim của bất cứ ai. Một người phụ nữ như vậy thực sự có ý tứ. Chẳng qua, Từ Trạch vô cùng khẳng định, anh ta chưa từng thấy qua người phụ nữ này. Nói cách khác, cô không phải bạn gái cũ của Nam Cung Diệp. Thằng nhóc này không thể là con rơi của tổng giám đốc được. Nhưng tên nhóc này lại rất giống tổng giám đốc, từng cử động đều khiến người ta có cảm giác quen thuộc, nên giải thích việc này ra sao đây? Hơn nữa, hai người một lớn một nhỏ này mà đứng cùng một chỗ thì không một ai sẽ nói bọn họ không phải là cha con. Diệp Thiên Lạc đứng lên, gật đầu với Nam Cung Diệp, cung kính nói, “Tổng giám đốc, con tôi sai rồi, nó chọc tức anh, anh biết đấy nó còn trẻ người non dạ, mong anh tha tội cho nó.” Không đợi Nam Cung Diệp mở miệng, Diệp Bình An đã hét lên, “Diệp Thiên Lạc, là mẹ chủ động thừa nhận con là con mẹ đấy nhé, con không hề nói gì cả, mẹ không thể khấu trừ kẹo mút một tháng được.” Diệp Thiên Lạc:… Người đàn ông khẽ nhíu mày, cái tên này dường như được giấu kín trong bụi bặm của năm tháng, dường như được phong ấn trong bụi bặm của năm tháng, lúc nói ra khỏi miệng lại có một chút quen thuộc. Mọi người xung quanh không khỏi cảm thán, con trai gọi thẳng tên mẹ, vậy màn khiêu khích vừa rồi chẳng khác thường chút nào. Diệp Thiên Lạc nghiến răng nói, “Diệp Bình An, con ngậm miệng lại cho mẹ.” Diệp Bình An… Theo họ mẹ? Có ý tứ! Người đàn ông nào đó nhíu mày, càng nhíu càng chặt, đáy lòng sinh ra cảm giác nghi hoặc. “Tổng giám đốc… Á…” Diệp Bình An kêu mấy tiếng quái dị, chỉ vào Nam Cung Diệp, run rẩy nói, “Diệp Thiên Lạc, đừng nói với con đây là người đứng đầu tập đoàn Nam Cung đại danh đại đỉnh nhé? Ôi trời ơi, muốn chết quá! Phải làm sao mới có thể khiến lòng ngưỡng mộ như sông Trường Giang của con im tiếng, phải làm sao đây…” “Dừng lại.” Sư tử Hà Đông gầm lên, thành công chặn miệng cậu nhóc lại, nghiến răng nói, “Bây giờ con cầm ngay đồ ăn vặt rồi cút ra khỏi phòng làm việc cho mẹ, sau đó, cứ mất tích luôn ở ngoài cũng được, mẹ cũng tiết kiệm được tiền giải trừ quan hệ mẹ con.”