Dẫu yêu thương kia còn xa mờ mịt Tình chị em nào có nhạt phai... Ôm thương yêu hòa theo gió thoảng Phút cuối cùng, ai chọn chữ hy sinh??? Căn phòng màu kem trang nhã mang phong cách cổ điển. Chiếc đeèn chùm lớn kiểu cách châu Âu cổ điển treo giữa gian phòng. Ô vuông lớn trong hốc tường thiết kế khéo léo vừa vặn chiếc tivi mỏng màn hình phẳng tạo cho người xem cảm giác như đang thưởng thức những bộ phim trên tường. Bộ bàn ghế sôpha màu cà phê phủ một lớp vải nhung mềm đặt trên nền thảm cũng màu nâu sậm, cả căn phòng toát lên vẻ ấm áp trang nhã. Băng Nhi ngồi co chân lên ghế ôm bịch bánh gạo ăn và xem tivi. Cảnh quay của bộ phim Hàn Quốc khiến Băng Nhi nhớ điều gì đó, cô bỏ bịch bánh gạo lôi ra trong túi áo một chiếc hộp nhỏ, cầm sợi dây chuyền lên ngắm nghía. Xoay xoay sợi dây trên tay cô phát hiện ra trên hai cánh đối diện nhau của bông tuyết, một cánh khắc chữ P một cánh khắc chữ Đ rất nhỏ, nhìn không kỹ thì ắt là không thể nhận thấy. Băng Nhi chìm trong mớ suy nghĩ lùng bùng, P là Phong vậy Đ là ai? - Cháu gái ta đang nghĩ gì thế? – Chất giọng khàn khàn của ông Tô Phúc khiến Băng Nhi giật mình lúng túng, má bỗng đỏ lựng như trái lựu đỏ. Thấy cháu gái im lặng bỗng xấu hổ thì ông tiếp tục chọc ghẹo. – Ôi cháu ta đang xấu hổ sao? Tương tư anh nào sao? - Dạ… cháu…cháu… nhưng người ta có chủ rồi ông ơi. – Băng Nhi thoáng im lặng rồi cúi gằm đầu ấp úng. - Sao vậy là ai? Hoàng Gia ta không lẽ lại không kiếm cho cháu được một tấm chồng như ý? – Ông Tô Phúc nhấp một ngụm trà từ từ nói. - Thôi ạ. Cháu không muốn vì cháu mà mọi người phải buồn. Một mình chịu đựng vẫn tốt hơn kéo mọi người cùng khổ sở với mình. – Băng Nhi ngước đôi mắt long lanh nhìn ông cười nhàn nhạt, khuôn mặt tỏ rõ sự buồn bã đang cố kìm nén. Tô Phúc quan sát khuôn mặt cô cháu gái nhếch miệng cười ý nhị khó hiểu. - Cháu nói cho nội nghe nào. Không là nội giận không cần quan tâm cháu nữa. - Dạ………. – Băng Nhi lí nhí ấp úng rồi nói. – Là anh Ân Phong. – Thấy ông Tô Phúc tỏ vẻ ngạc nhiên Băng Nhi liền xua tay loạn xạ rồi cười xòa – Ông đừng nghĩ nhiều, cháu sẽ không bao giờ tranh giành và làm cho chị Ỷ Lam buồn đâu, ông cứ yên tâm. Không gian trở lên im lặng, ông Tô Phúc trầm ngâm nghĩ ngợi điều gì đó. Băng Nhi thì im lặng dò xét thái độ của ông, cô đang chơi một canh bạc, thắng hay thua còn đang ở phía trước, liệu ông Tô Phúc yêu chiều cô đến chừng nào thì sau khắc sẽ hiểu. Sau một hồi suy nghĩ, khóe miệng Tô Phúc vẽ một nụ cười khó hiểu. Ông thong dong đứng dậy đi ra khỏi phòng vừa đi vừa ném lại một câu quyết định chắc nịch. - Nếu cháu chứng tỏ được hai đứa yêu nhau, Ân Phong thích cháu thì hôn ước giữa hai nhà Phương – Hoàng sẽ là của cháu và Ân Phong. Không thể biết rõ Băng Nhi đã vui sướng thế nào sau câu nói ấy. Chỉ biết cô bé khẽ nhảy lên sung sướng, cầm trong tay sợi dây chuyền, đôi mắt long lanh vởn đục những tia nhìn khó hiểu. Gió hiu hiu thổi ôm vài chiếc lá già cỗi bay trên không trung đáp nhẹ lên mái tóc vàng mềm mại. Khải An đưa ta nhặt chiếc lá vàng trên tóc cô gái thả rơi xuống thảm cỏ xanh mượt. Từ lúc gặp anh đến giờ Hàn Đông chỉ đăm chiêu không nói, cô cứ buồn buồn nhìn vào một khoảng không vô định, ánh mắt vô hồn xa vời vợi. Hai người chọn một quán cà phê bên đường, Khải An gọi hai phần cơm văn phòng. Tiếng nhạc du dương êm ái trong quán hòa chung với tiếng nước chảy róc rách khiến tâm hồn con người ta thoáng phiêu bồng. - Tôi sắp mất việc rồi. – Hàn Đông sau một hồi dài im lặng bỗng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cô nhẹ bẫng tựa như mây như gió. Khải An thoáng ngạc nhiên nhưng không nói gì tiếp tục chờ đợi vì anh biết cô nhất định sẽ kể thêm. - Hợp đồng của công ty tôi soạn thời hạn thanh toán là 30 ngày bỗng nhiên sáng ngày nhận được giấy đề nghị thanh toán, tôi xem lại hợp đồng thì phát hiện ra hạn thanh toán trên hợp đồng là 10 ngày. Chắc chắn là anh ta dở trò. – Hàn Đông tức tối dằn mạnh chiếc thìa xuống đáy cốc kêu leng keng. Khải An không nói gì chỉ lẳng lặng lắng nghe những gì cô nói. Anh ân cần đưa cơm, gắp thức ăn cho cô gái. Ân Phong tỉnh lại với thân hình đau ê ẩm. Hôm qua anh uống rượu đâu có nhiều lắm mà sao hôm nay lại mệt mỏi vô cùng. Anh ưỡn lưng ngồi dậy vươn dài cánh tay ra sau ngáp một hơi dài như trút hết mệt mỏi. Ân Phong nhìn đồng hồ đã 11h30 rồi, anh không ngờ mình lại ngủ kinh khủng như vậy, chưa bao giờ anh bị như thế, thật kỳ lạ. Anh lề mề bước vào nhà tắm. Bây giờ chỉ có nước ấm mới gội rửa hết mệt mỏi trên người anh. Ân Phong tắm cũng mất cả nửa tiếng, anh mặc đồ chỉnh tề để đến công ty. Nghĩ đến công ty là chợt ý nghĩ về Hàn Đông xuất hiện, anh chẳng thể nào muốn nhìn mặt cô ta thêm một xíu nào cả. Thở dài anh cầm theo vài thứ cần thiết rồi lấy cái điện thoại rời đi. 16 cuộc gọi nhỡ “Đông Đông”, Ân Phong dán mắt vào màn hình cảm ứng khẽ nhíu mày “cô ta gọi gì mà nhiều thế này?”. Một cảm giác bất an dâng trào trong trí óc, Ân Phong lập cập bấm nút gọi ngay lập tức nhưng chỉ có những tiếng tút dài. Gọi cho cô không được Ân Phong tức tốc lái xe đến công ty không quên điện thoại hỏi một nhân viên xem có chuyện gì. Ở trên một chiếc xe Mes đỏ chiếc điện thoại màu đen rung lên bần bật xoay lòng vòng trên ghế….Cứ thế xoay… không ai nhấc máy. Khải An nghiêng đầu nhìn tên trên màn hình điện thoại “Âm Phong đang gọi” vẻ mặt suy tư điều gì đó. Đôi mắt xám tro tinh tường cùng đầu óc phán đoán linh hoạt, Khải An nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó. Chỉ nghe loáng thoáng anh ta cầm điện thoại gọi cho ai đó, nội dung gì không rõ nhưng nụ cười vẽ lên sau câu nói vu vơ cuối cùng “Xem ra sự thật không như mọi người nghĩ”. - Mình ra quán uống nước rồi hãy về. – Khải An đặt hai tay lên vai Hàn Đông đẩy vào một quán nước. - Mới uống rồi mà? – Hàn Đông thắc mắc nhìn Khải An, rõ ràng là mới ăn cơm và cùng uống nước xong mà còn uống gì nổi nữa. - Ờ vậy thì ra công viên dạo cho khuây khỏa. - Thôi thôi, trưa nắng lắm, chiều rảnh thì đi. Tôi tính đằng nào cũng rảnh, thôi về dọn dẹp nhà một xíu. – Hàn Đông mỉm cười lôi Khải An trở lại xe, không còn cách nào anh phải để cô về. Hàn Đông vào xe cô lấy điện thoại coi giờ. Năm cuộc gọi nhỡ “Âm Phong” Hàn Đông khó chịu, cười khẩy rồi ném điện thoại vào trong túi quay sang nhờ Khải An chở về nhà. Khải An quan sát thái độ của cô gái mỉm cười, anh cứ nghĩ cô sẽ gọi cho Ân Phong rồi tức tốc trở về công ty nhưng không phải. Thật ra anh không ưa gì Ân Phong nhưng cũng không hề muốn cô và sếp cãi nhau khi mọi chuyện chưa rõ ràng, cũng một phần lo sợ phán đoán của mình là sai vậy thật sự Ân Phong đã tìm cách vu oan cho Hàn Đông, như thế cô sẽ càng buồn hơn mà thôi. Ân Phong lái xe tới công ty nhưng chẳng gặp được Hàn Đông, điện thoại thì cô đã tắt máy luôn không nghe. Anh gấp gáp kêu một số đàn em điều tra mọi việc, mẹ anh sao lại biết chuyện sớm như thế để ra lệnh đuổi Hàn Đông. Vấn đề thì chỉ có bên công ty A có lẽ là đầu mối duy nhất để tìm hiểu về vụ này. Ân Phong đi qua đi lại trong phòng, tay cầm điện thoại lo lắng. Hôm qua vì giận quá anh lỡ lời nói lung tung, chỉ tính trị cô ta một trận ai ngờ xảy ra việc trùng hợp đúng lúc này chắc anh sẽ bị cô hiểu lầm. Điện thoại vang lên là bà Diệp Châu gọi, anh hơi gắt gỏng trả lời: - Mẹ gọi làm gì? - Con đến nhà Ỷ Lam ngay lập tức có việc cần nói. Mẹ và ba cũng đang ở đây. Cấm cãi đến mau không đừng gọi ta là mẹ. – Đầu dây bên kia Diệp Châu nhanh chóng nói một hơi liên tục, sợ rằng thằng con trai quý tử sẽ từ chối nên bà cũng đi trước luôn một bước. Ân Phong bực dọc hét lên một tiếng rồi bình tĩnh giao việc lại cho cấp dưới dặn dò kỹ càng vụ Hàn Đông rồi nhanh chóng lái xe tới biệt thự của Hoàng gia. Ân Phong vào trong, vẫn không quên lễ phép cúi chào ông Tô Phúc cùng mọi người. Chỉ còn một ghế trống bên cạnh Ỷ Lam anh từ tốn ngồi xuống và mở đầu cuộc nói chuyện. - Mọi người gọi con đến đây có chuyện gì ạ? - Hôm nay hai gia đình chúng ta đã quyết định tổ chức hôn sự cho hai đứa. Ba mẹ đã nói chuyện với ông Hoàng rồi. – Ông Ân Triều chậm chạp lên tiếng, chất giọng nghe vẻ nghiêm túc. - Đây là giấy đăng ký kết hôn. Ỷ Lam đã ký rồi đó chỉ chờ con ký nữa thôi. – Ông Ân Triều vừa dứt lời, Bà Diệp Châu liền đẩy tờ giấy đăng ký kết hôn bên dưới đã có chữ ký của Ỷ Lam về phía Ân Phong trước sự hài lòng của Lệ Dương cùng Tô Phúc, và sự chờ đợi của Ỷ Lam. Ân Phong bị đẩy vào thế cùng tiến thoái lưỡng nan. Anh không thể không đồng ý trong trường hợp tất cả đều tán thành như thế này. Nhưng cũng không hề muốn cưới Ỷ Lam. Sức ép của tất cả mọi người khiến Ân Phong lúng túng không biết phải làm sao, khuôn mặt vẫn thản nhiên nhưng lòng anh thì như bị lửa thiêu đốt. - Không được! – Tiếng hét trong trẻo phát ra từ hướng cầu thang khiến cả sáu người cùng nhìn lên. Băng Nhi từ trên lầu tức tốc chạy xuống, Ân Phong khó hiểu nhìn cô bé. Sau khi đã đứng sát cạnh Ân Phong Băng Nhi mới lễ phép cúi đầu chào mọi người và ông nội rồi nói: - Dạ thưa ông! Cháu…cháu… Cháu và anh Ân Phong yêu nhau ạ. – Câu nói của cô bé khiến Ân Phong giật mình nghĩ ngay việc mình có nên đến bác sĩ khoa tai mũi họng. Băng Nhi nhìn Ân Phong rồi bặm môi nói tiếp. – Cháu xin lỗi cháu không hề muốn phá hủy hạnh phúc của chị...nhưng cháu cũng không muốn nhìn anh ấy phải miễn cưỡng sống cuộc sống không có tình yêu. - Đứa con hoang này, mày…. – Lệ Dương hốt hoảng ôm tim nói không lên lời. - Lấy cớ gì cô giám nói Ân Phong yêu cô?- Ỷ Lam tức giận nhìn Băng Nhi như muốn băm vằm cô bé kia ra từng mảnh. Diệp Châu cùng Ân Triều cũng sốc không hề kém. - Đây là kỷ vật mà anh Ân Phong đã làm tặng cháu ạ. – Băng Nhi đưa sợi dây chuyền ra cho mọi người coi và từ tốn giải thích. – Bông tuyết tượng trưng cho mùa đông lạnh giá là cháu ạ vì tên cháu là Băng Nhi, còn xung quanh đây, bao quanh bông tuyết là gió ạ. Sợi dây anh ấy tặng có ý nghĩa là anh ấy là gió sẽ mãi mãi ở bên và bảo vệ cháu ạ. – Băng Nhi vừa nói vừa chỉ tay vào mặt dây chuyền giải thích như thể đó chính xác là sợi dây của cô. Cả không gian trở lên im ắng và khó thở, khí ôxy trong phòng như bị ai đó rút cạn. Bầu không khí trở nên nặng trịch. Diệp Châu vẻ mặt trân trối nhìn Ân Phong không chớp mắt, Ân Phong ngồi im không khẳng định gì khiến ruột gan hai người mẹ như được dịp đảo lộn. - Thôi được rồi. Chuyện hôn sự tạm thời gác lại, các cháu hãy tự nói rõ với nhau và tự quyết định. – Tiếng ông Tô Phúc khàn khàn phá vỡ bầu không khí yên lặng ngột ngạt. Bỗng nhiên Băng Nhi lại trở thành cái phao cứu sinh cho Ân Phong. - Con xin phép! - Anh lập tức đứng dậy cúi chào mọi người rồi kéo Băng Nhi ra ngoài. Ân Phong bạo lực ném Băng Nhi lên xe rồi lao thẳng ra công viên, anh chọn một quán cà phê rồi lôi Băng Nhi vào. Băng Nhi bị Ân Phong thô bạo lôi đi, bàn tay to lớn nắm chặt như muốn bóp nát cổ tay cô. Cô cố gắng bước nhanh cho theo kịp bước chân anh không thì e sẽ bị phân thây, miệng liên tục kêu đau. Một số khách hàng trong quán ăn nhìn theo cặp đôi trẻ dò xét. Ân Phong quét mắt khắp căn phòng, ném tia nhìn như lưỡi kiếm vào những kẻ nhiều chuyện rồi đẩy Băng Nhi ngồi xuống. - Tại sao cô làm vậy? Trả tôi sợi dây! – Ân Phong ngồi xuống đối diện ngay lập tức gay gắt tra hỏi. - Không được. Đó là sợi dây anh tặng em, nếu nội hỏi em biết nói sao? – Băng Nhi điềm tĩnh trả lời. - Tôi và cô vốn chả có cái quái gì là yêu đương hết. Cô đừng có mơ tưởng, trả nó cho tôi. – Ân Phong trừng mắt quát. - Ok được thôi. Nhưng trả xong tôi sẽ về và nói với ông nội là tôi nhận lầm, sợi dây ấy anh dành tặng Ỷ Lam. Vậy tôi nghĩ ngay ngày mai đám cưới của anh sẽ được tổ chức. – Thái độ của Băng Nhi quay ngoắt 180 độ. Ánh mắt se lại một tia nguy hiểm nhếch môi cười giả lả. - Cô… đúng là xảo quyệt. Rút cuộc cô muốn gì đây? - Em không bắt anh cưới em ngay, nhưng chúng ta cần có thời gian tìm hiểu chứ, từ bây giờ anh là bạn trai của em. – Băng Nhi ngước đôi mắt long lanh tròn trịa nhìn Ân Phong cười dịu. Ân Phong nhíu mày tức giận, không nói gì nhìn khuôn mặt như trông chờ của Băng Nhi suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy bỏ đi mặc cho Băng Nhi la hét ầm ỹ. Băng Nhi hậm hực thả bộ trong công viên, gió chiều miên man thổi, cô đi loanh quanh đến khi trời đã nhập nhoạng tối. Cô không biết đường vả lại muốn ăn vạ Ân Phong nên bắt anh phải đón cô bằng không không chịu về nhà. Biết rõ Ân Phong không phải người vô lương tâm lại cộng thêm việc nắm được thóp anh nên cô dễ dàng bắt được anh chàng lạnh lùng đến đón mình. Một góc công viên, khuất sau bóng cây cổ thụ to lớn, hai thanh niên trên chiếc xe Mes đen, một người ung dung tay cầm bánh lái nhịp nhịp nhẹ nhàng theo tiếng nhạc phát ra từ chiếc headphone nhỏ cũng màu đen. Người thứ hai, trên tay cầm một vật gì đó màu đen đang nheo mắt đưa con mồi vào trong tầm ngắm, chờ thời cơ thích hợp là vồ lấy. Trời nhá nhem tối, những bóng đèn lập lòe vẫn chưa được bật hết. Mảng sáng, mảng tối, cây cối hoa lá bao màu sắc xanh tươi bây giờ trong bóng tối thu vào đôi mắt Băng Nhi chỉ là hai màu đen trắng mờ ảo. Gió rít lên như tiếng sói tru, ào ào vuốt nhẹ vào gáy khiến sống lưng Băng Nhi có gì đó rợn lên. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình khiến Băng Nhi run rẩy quay lại tìm kiếm. Bốn bề vẫn im lặng chỉ có vài người lác đác lượn qua, họ chủ yếu tập trung ở khu có sân vui chơi. Băng Nhi cảm thấy mùi vị của sự bất an, cô nhanh chóng hướng về phía khu vui chơi chuẩn bị bước đi. Băng Nhi khựng lại, khóe môi cười khinh bỉ. - Thì ra là chị, không ngờ gặp chị lại khiến tôi có cảm giác như sắp bị hại vậy. – Băng Nhi buông tiếng nói khinh khỉnh nghĩ rằng cảm giác lúc nãy của mình là do Hàn Đông tạo ra. - Em nói gì vậy? Chị chịu đựng em đủ rồi đó nha. – Hàn Đông đang buồn phiền lại gặp cô em ngày hôm qua mới dũ bỏ mình đôi mắt trở lên u tịch, tang thương, chua xót nhìn mông lung. Băng Nhi sau một hồi im lặng cười cười, đang định mở miệng nói gì đó bất chợt Hàn Đông la lên thất thanh, tiếng hét kinh hãi vang vọng hòa tan vào gió, chạm đến mây xanh, dội ngược trở lại nghe u uất. - Băng Nhi! Em cẩn thậnnnnnnnnnnn………….. …........ĐOÀNG………