Đơn Giản Vì Anh Yêu Em
Chương 6
Chap 6:
love 3: Chờ đợi _ đợi chờ
Nhưng đó là chuyện của 10 năm sau. còn bây giờ là đoạn kể về thời gian đầu Candy đến Nhật.
Nhật Bản, Tokyo :
Sau khi nghỉ ngơi tại khách sạn 5 sao Royal 1 đêm( vì lệch múi giờ) Candy cùng người quản gia tìm đến địa chỉ ghi sau tấm ảnh. Đó là 1 khu biệt thự nguy nga tráng lệ không khác gì 1 tòa lâu đài. Chiếc xe từ từ lăn bánh, lướt qua những hàng cây được cắt tỉa vô cùng công phu , tỉ mỉ rồi đỗ xịch trước đại sảnh của tòa nhà. Candy đưa tấm ảnh cho tốp vệ sĩ, nhờ chuyển cho ngài chủ tịch. Và vài phút sau, 1 người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đi ra, trả lại bức ảnh và dẫn Candy đi theo mình. Candy đi qua cả 1 hành lang dài, xung quanh là những bức tranh quý giá treo đầy tường. Trước mắt Candy là 1 cánh cửa gỗ lớn được chạm trổ tinh xảo, choáng cả tầm nhìn. Và khi cánh của từ từ được mở ra,lúc Candy bước vào cũng là lúc cuộc đời Candy đã hoàn toàn thay đổi kể từ giây phút ấy.
Trước mặt Candy là người đàn ông trong tấm hình: ông ngoại. nhưng Candy không có chút cảm giác gì. Khuôn mặt thân thuộc nhưng lạnh như băng giá không chút thay đổi khi thấy Candy bước vào. Nhìn thẳng vào mắt ông, Candy thoáng ớn lạnh. Một đôi mắt chứa đựng sự bí hiểm và tàn nhẫn. Candy thu hết can đảm, hít 1 hơi thật sâu và cất tiếng:
_ Chào ông ạ! Con là Kady Johnson, con gái của mẹ Kyo Yashi, cũng có nghĩa là con là cháu gái của ông.
_ Ta biết! Con cứ ở đây chơi! Nhưng..._ ông chậm rãi nói_ ba mẹ của con đâu mà không vào?
Candy khẽ nhếch mép, rồi với bộ mặt giá buốt đáp lại:
_ Ông không biết sao? Ba mẹ con... mất rồi!_ nghiến răng.
Khuôn mặt ông biến sắc trong 1 thoáng. Hình như ông không thể tin nổi vào tai mình. Trong 2 tháng ông bị ốm
nặng, mọi việc được giao lại cho người thư kí của ông.... và ông không hề được biết... chuyện đó..!!! Là sao???
_ Vậy ư? _ông thốt ra 1 câu như để kiểm chứng độ chính xác của điều Candy vừa nói_ Ta...
_ Vâng. Và bây giờ... con chỉ còn ông là người thân duy nhất..._ Candy dừng lại rồi nói tiếp_ Cũng giống như ông chỉ còn con là người thân duy nhất vậy.
_ Ta... _ông im lặng 1 lúc_ Từ bây giờ, đây là nhà của con. Nhưng... ta không chấp nhận cái tên họ đó!!_ ông trừng mắt_ ít ra, con cũng phải đổi ngay cái tên mang dòng máu ngoại lai đó đi.Và... đừng nhìn chằm chằm vào ta bằng đôi mắt màu xanh ấy. Con hãy đổi tên là...
_ Lanayi Liuyashi!! Mẹ con đã đặt cho con cái tên đó_ Candy xen ngang_ cái tên mà nhìn vào... không ai phát hiện con là con cháu họ Yashi... Con xin lỗi! có thể ông sẽ cho con là vô phép, nhưng..._ Candy cúi đầu, dáng điệu buồn bã.
_ Không sao! Con cứ ở lại đây. Con luôn là công chúa của tập đoàn AKT này.
_ Con ... không muốn làm công chúa..._ Candy lạnh lùng.
_ Vậy thì con muốn gì đây ?Ta sẽ cho nếu con muốn. Tất nhiên, còn phải tùy thuộc vào câu trả lời của con nữa_ ông dò hỏi, trong lòng vô cùng thích thú trước cô cháu gái lần đầu tiên được gặp của mình.
_ Hãy cho con trở thành người thừa kế của ông!!! _ Candy dõng dạc nói_ đó là mục đích duy nhất của con khi đến đây!!!
Ông trừng mắt nhìn Candy. Thốt ra những lời mà có người cả đời cũng không dám nói trong khi Candy chỉ vừa tròn 5 tuổi, ông thật sự kinh ngạc không nói nên lời trước cô cháu gái của mình.Ông nhíu mày, mặt đanh lại. Căn phòng chìm trong im lặng_ 1sự im lặng đáng sợ. Sau một hồi lâu,ông lạnh lùng cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng :
_ con có hiểu mình vừa nói gì không?Con tự tin là mình có thừa khả năng để khống chế được những con người mưu
mô sành sõi đầy kinh nghiệm trong kinh doanh hay sao?Con còn quá nhỏ. Ít ra, cũng phải 20 năm nữa. Nhưng con là con gái. Đó là việc tưởng như không thể.
_ Vâng, con biết. Nhưng con tự tin là mình sẽ làm được. Không phải 20 năm. Con tự tin rằng, chỉ 10 năm nữa, con có đủ khả năng để điều hành toàn bộ tập đoàn. Con hiểu là ông sẽ không tin con. Vậy ông muốn con làm gì để ông có thể tin tưởng con ? Ông hãy đưa ra thử thách đi, con sẽ đáp ứng và thực hiện.
_ Được rồi! Nếu con đã tự tin như thế . Hãy thi vào trường Xbest xem nào! Đi học và kết bạn. Nếu con có thể hoàn thành khóa học trước năm 16 tuổi, thì ta sẽ nghĩ lại. Nhưng nhớ là không được tự ý để lộ việc con là cháu ta. Đó là giao ước và cũng là cơ hội duy nhất dành cho con!!
_ Vâng. vậy con xin lui ạ!_ Candy cúi đầu, bước ra rồi đóng cửa , để lại người đàn ông già cô độc trong căn phòng lạnh lẽo.
Người quản gia đứng đợi ngoài cửa nãy giờ. Candy nhìn ông, khẽ nói :
_ Con sẽ ở lại đây! Ông hãy về đi!
_ Tôi... _ Ông đừng nói gì cả! Hãy trông nom ngôi nhà thay con! con sẽ gửi thư và ảnh cho ông mỗi tháng ! ông cứ sử dụng tiền trong tài khoản của con, không sao đâu!
_ tôi biết rồi! Nhưng tiền thì không cần đâu! tôi sẽ trông coi cả mộ phần của ông bà chủ nữa. Tạm biệt cô chủ!
Người quản gia cúi xuống, Candy thơm nhẹ lên má ông. Mắt ông đỏ hoe, như săp khóc. Ông mỉm cười nhìn Candy thật hiền rồi quay đi...
Và ngày hôm đó, ở New York:
_ Ông bà về rồi ạ!!
_ ừm, cô đem hành lí lên tầng 2 giúp tôi nhé!
_ Vâng! Bé Sakura và cậu chủ ( chị này hơi sợ Kid nên không dám gọi tên>..< trời, Angdevy ngán bọn " cụ non " này đến tận cổ rồi à>..< đúng là lũ " devil">.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
23 chương
46 chương
86 chương
13 chương
67 chương