Có lẽ sắp có một cơn mưa to, nên bầu trời giữa hạ đêm nay u ám không lấy một ánh sao, khiến con người ta trong phút chốc thoáng nét cô đơn, sợ hãi.
Một chiếc Limousine màu đen bóng loáng chạy băng băng trên đường, bên trong nội thất xe cực kì sang trọng. Một cô gái toàn thân áo đen trừ mỗi mãnh ren buộc tóc màu đỏ ngồi tựa người vào đầu thành sofa của xe, cặp chân dài duỗi thẳng trên ghế, gối trái hơi co gần 90độ, đôi mắt đen mông lung nhìn vào cốc rượu đỏ trên tay, ánh sáng nhạt trong xe càng tôn thêm vẻ lạnh nhạt và trầm lắng của cô.
“Lão đại! song Tâm đã hoàn thành nhiệm vụ” một người đàn ông tướng mạo ưa nhìn khoảng hai lăm ngồi ở gần đó liếc nhìn cô rồi nhẹ giọng bẩm báo.
Đáy mắt cô lóe lên một tia kiêu ngạo, thứ chất lỏng màu đỏ trong cốc sóng sánh: “Ta chỉ cho Băng Tâm và Vô Tâm bốn phút, họ trễ hết bốn mươi giây”.
Người đàn ông liền cười khan: “Lão đại, dù sao song Tâm vẫn còn nhỏ”.
Cô gái không đáp, một hơi uống hết cốc rượu màu đỏ, ánh mắt thâm sâu khó dò.
----
Trong một dinh thự to lớn đồ sộ, Tần Quyên Phong hai chân gác chéo ung dung ngồi trên chiếc ghế bành hoàng gia sang trọng. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hạnh đào đen láy như nhìn thấu tâm can người đối diện, vẻ đẹp một nét say đắm lòng người.
“Ta cho hai ngươi bao nhiêu phút?” Tần Quyên Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí thinh lặng như tờ, khiến mọi người trong căn phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Riêng hai cô gái đứng bên dưới vẻ sợ hãi hiện rõ lên trên khuôn mặt.
Băng Tâm mở miệng, cố gắng tươi cười: “Lão đại! Thật ra em và Vô Tâm đột nhập và hạ độc vào thức ăn của Hà gia chỉ trong vòng có ba phút ba mươi giây thôi, nhưng Hà tiểu thư giận dỗi Hà phu nhân không thèm ăn uống, nên tụi em mới phải đích thân ra tay”.
Vô Tâm nghe chị nói thì bắt đầu làm mặt nhăn nhó: “Lão đại, lão đại nói không muốn nhìn thấy bất kì người nào sống sót trong ngôi nhà đó, đặc biệt là Hà tiểu thư nên em mới phải diệt sạch tận góc mà”.
Băng Tâm tiếp: “Lão đại, lần trước Hà tiểu thư kia dám nhạo báng Bạch Long em cũng không chịu được, với lại nếu để cô ta còn sống chắc chắn sẽ làm Lão đại không vui”.
Bạch Long và Hắc Long đứng cạnh chỉ biết lắc đầu, Lão đại của họ - Tần Quyên Phong, người phụ nữ này trời đất không sợ, thiên hạ tứ bể ngang dọc, tuy là phận nữ nhi, nhưng không biết bao nhiêu đấng mày râu trong thế giới ngầm này phải cung kính gọi bằng “Lão đại”, ấy vậy mà lại rất sợ cặp song sinh Băng Tâm, Vô Tâm mè nheo, nhõng nhẽo.
Tần Quyên Phong nghe vậy cũng không trách song Tâm nữa, quay sang hỏi Hắc Long: “Việc ta nhờ ngươi…xong chưa?”.
Hắc Long tuy không hiểu Tần Quyên Phong muốn làm gì với nó, nhưng với kinh nghiệm bốn năm đi theo cô, anh tin nếu không có nhiệm vụ gì cực kỳ quan trọng, cô cũng không rỗi hơi tới mức nâng cấp một chiếc xe trở nên gần như hoàn hảo tới vậy: “đã cải tiến đến mức tối đa, đảm bảo đến cả giới đua xe cũng không có chiếc nào mạnh hơn nó”.
Tần Quyên Phong gật gù ra vẻ hài lòng: “Bốn người các ngươi hãy chuẩn bị đâu đó rõ ràng, hai ngày sau cùng ta đến Hà gia dự đám tang”.
Vô Tâm bỉu môi đáng yêu: “song Tâm có cần đi không ạ? Song Tâm vừa mới tiễn họ xuống điểm mặt diêm vương, du di cũng có thể là đã dự đám tang rồi”.
Hắc Long và Bạch Long đưa mắt nhìn nhau, xưa nay Windy Quyên là người rất ít khi ra mặt nghênh đón ai, điều này trong hắc đạo ai ai cũng biết, lần này đại đám tang của Hà gia cô lại đích thân ra mặt, xem ra chuyến này Lão đại có kế hoạnh lớn rồi.
Đáy mắt Tần Quyên Phong lóe lên tia nguy hiểm khiến song Tâm, Hắc Long và Bạch Long là những người biết nhìn mặt Tần Quyên Phong bất giác ớn lạnh, từng ngón tay thon dài trên bàn tay phải vuốt ve chiếc nhẫn đính viên đá quý hình thoi to màu đỏ: “Long Thần! hai ngày nữa ta và ngươi sẽ gặp nhau, lần đầu chạm mặt ta không có quà chào hỏi thì thật là không phải Windy Quyên rồi” .
----
Ngày hôm sau, cũng ở trong một dinh thự to lớn lộng lẫy còn hơn cung điện trong truyện cổ tích, cũng tư thế gác chân ngồi trên ghế bành, Long Thần cầm cốc rượu trên tay trên môi với nụ cười nhạt nhẽo: “Ngươi nói bốn mươi mạng người Hà gia bị hạ độc chết sạch trong một đêm sao?”.
Một người đàn ông ngồi dối diện mặc comple đen đáp: “Phải! Hiện trường không hề để lại bất cứ dấu vết nào, các camera quan sát không hề có dấu hiệu bị phá vỡ hay đột nhập, các ổ khóa cũng không có dấu hiệu bị bẻ gãy, chứng minh hung thủ chỉ có thể là siêu trộm”.
Một người đàn ông khác đứng bên tả Long Thần lên tiếng: “Siêu trộm trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ đại cao thủ không rõ danh tính đã biệt tăm trên giang hồ ra thì nhị cao thủ đang ở Long gia chúng ta. Vậy thì là ai cho được..”.
Người đàn ông mặc comple đen lắc đầu: “Ăn trộm có luật của ăn trộm, họ chỉ lấy đồ chứ không lấy mạng, siêu trộm lại càng không có khả năng lấy mạng người khác”.
Long Thần tuy mắt vẫn cười nhưng từ lâu đã lóe lên tia đề phòng: “song Tâm của Tần gia thì sao?”.
Người đàn ông liền cho là không phải: “Tôi chưa hề nghe nói họ đi ăn trộm”.
Long Thần hớp một ngụm rượu: “Họ bước ra từ lò huấn luyện siêu trộm, tuy không ăn trộm nhưng họ có tay nghề của một siêu trộm, một kẻ biết dùng người như Windy Quyên mà bỏ qua thì cô ta đã không thể đối đầu với tôi mấy năm qua rồi” lại tiếp: “tuy chưa bao giờ gặp cô ta, nhưng theo tôi thấy nếu không có kế hoạch gì, cô ta chắc chắn sẽ không rảnh tay mà hạ sát một gia tộc có thế lực mạnh như Hà gia đâu”.
Long Thần bất giác gióng lên một cảm giác đề phòng cao. Tuy Hà gia đã rữa tay không đụng đến chuyện giang hồ, nhưng xếp theo thứ tự trong hắc đạo, ngoài Tần – Long ngang hàng nhau ở vị trí đầu tiên, thì Hà gia vẫn ở vị trí thứ hai. Hà Phú cả đời lao đầu đấu tranh giành quyền lực, nhưng cuối đời vì vợ và con gái mà an phận hưởng tuổi già, nay Hà phu nhân và Hà tiểu thư đều không còn nữa, cơn phẫn nộ của ông ta sẽ sẵn sàng giáng xuống bất cứ kẻ nào làm ông ta không hài lòng.
Tuy Long Thần biết ông ta không đủ sức chọi lại với anh, nhưng “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, giả sử hai gia tộc Long – Hà mà có chuyện gì xảy ra, Tần gia chính là kẻ được hời nhất. Vì vậy đám tang này, anh không thể không đi, Windy Quyên cũng không thể không đi. Xem ra ngày mai anh có dịp được ra mắt đối thủ mấy năm qua của anh rồi.
Windy Quyên giết sạch người của Hà gia, chỉ trừ Hà Phú, chẵng lẽ cô ta muốn dụ anh đến đám tang? Nhưng cô ta không hề vu oan giá họa cho Long gia, vậy thì cô ta buộc anh phải đến Hà gia để làm gì? Nước Ý cũng không phải là địa bàng của cả hai gia tộc Long – Tần, huống hồ đi tang, ai lại mang theo nhiều thuộc hạ và vũ khí? Cho dù có mang, cô ta cũng không dám manh động dám hạ sát anh, bởi nếu dám động đến anh, Long gia sẽ không chần chừ mà đánh thẳng vào Tần gia, con người cao thâm như cô ta tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ cùng đối phương sống mái tiếp một trận ở thế giới bên kia đâu.
Chết tiệt, người phụ nữ đáng chết, rốt cục cô ta muốn làm gì?
Cốc rượu bằng thủy tinh trong suốt như pha lê bị Long Thần một tay bóp nát, nhưng khuôn mặt anh vẫn cười cười: “Tìm một số nhỏ thuộc hạ giỏi nhất, ngày mai cùng tôi đi đến Ý dự đám tang”.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
25 chương
10 chương
11 chương
95 chương
73 chương
23 chương