Hôm nay xuất viện, Mạnh Ngọc Cương mượn xe của người khác đón vợ về nhà, vào nhà chưa kịp ngồi xuống, lập tức ông bị bà nội gọi đi rồi. Lý Thiến ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng dáng của ông, trong mắt mơ hồ có nước mắt. Mạnh Yên nhìn hồi lâu dìu mẹ nằm trên giường nghỉ ngơi, thu dọn đồ mang về. "Tiểu Yên, con nghỉ ngơi đi, chờ vài ngày nữa mẹ sẽ dọn dẹp." Nhìn con gái ngoan ngoãn, trong lòng Lý Thiến có chút an ủi. Dù chồng mình không đáng tin cậy, thì bà vẫn còn con gái. "Không sao, nhanh mà." Mạnh Yên dọn dẹp xong đi đến bên cạnh mẹ, "Mẹ, mẹ vẫn nên từ chức đi." "Từ chức ?" Lý Thiến cười khổ không thôi, "Con muốn mẹ chuyên tâm bán quần áo? Tuy bán quần áo có thể kiếm tiền, nhưng không được đảm bảo về bảo hiểm lúc về già, sau này già rồi biết làm sao?" Mọi người đều thích yên ổn, không có dũng khí làm khác đi. "Mẹ, có tiền thì sợ gì?" Mạnh Yên hạ quyết tâm muốn thuyết phục bà, "Mẹ có thể bỏ tiền bảo hiểm, cũng có thể có tiền dưỡng già để trong ngân hàng." "Nhưng mà..." Lý Thiến vẫn không chịu gật đầu. Vẻ mặt Mạnh Yên phức tạp cắt đứt lời của bà, "Quan trọng nhất là chúng ta có thể chuyển đi xa." Cô đã sớm nghĩ tới, lập tức làm cho Mạnh Ngọc Cương thay đổi là không có khả năng, chỉ có thể tiến triển rất chậm, hơn nữa không muốn bị bà già kia làm ảnh hưởng. Ở xa ngoài tầm tay với, cho dù bà ta luyến tiếc con trai bảo bối như vàng, cũng không đi theo được. Đến lúc đó cô có thời gian, có thể thay đổi mọi chuyện được, cô cũng không muốn từ bỏ, cô muốn cha mẹ ở cùng với mình mãi mãi. Lý Thiến mạnh mẽ ngẩng đầu, "Tiểu Yên, con..." "Mẹ, con rất khó chịu." Mạnh Yên ôm tay của bà, trong giọng nói có hơi nghẹn ngào. Nước mắt Lý Thiến ẩn nhẫn lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống, bà đã sớm nghe chuyện xảy ra ở bệnh viện, chỉ cảm thấy trái tim như bị dao sắc bén đâm vô số lần vào tim, đau lòng muốn vỡ nát. Nhìn con gái ở trước mặt giả vờ không có chuyện gì, đứa nhỏ hiểu biết này, lúc nào cũng gạt bà, sợ bà bị tổn thương, bà chỉ có thể phối hợp không nói gì hết. Chỉ là mỗi khi đêm khuya yên tĩnh mới khóc không thành tiếng vì con gái bị ủy khuất mà bản thân cũng đau lòng. "Được, chúng ta chuyển đi." Giờ khắc này, Lý Thiến quyết tâm ra quyết định, mặc kệ nói thế nào cũng phải chuyển đi, ai biết thừa dịp bà không chú ý, đứa nhỏ này còn phải chịu tổn thương gì nữa? Mình bị ủy khuất cũng có thể chịu đựng nhưng không thể nhẫn nhịn khi con gái của mình bị một tia tổn thương. Mẹ con thương lượng thỏa đáng, chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp nói với Mạnh Ngọc Cương. Cũng có khả năng ông không đồng ý, không cho hai người đi. Đây cũng là trường hợp xấu nhất. Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của thái tử Mạnh Quân nhà họ Mạnh, đúng lúc hôm đó là Chủ nhật, bác gái và chồng của các bà cũng đến mừng sinh nhật hắn, cũng mang rất nhiều quà và thức ăn tới đây. Mạnh Yên cũng sớm bị gọi đến cách vách hỗ trợ, Lý Thiến phải đi làm không thể tham gia, nhưng đã gửi quà từ sớm. Mà Mạnh Ngọc Cương trốn thoát để đi làm, tới giữa trưa mới có thể trở về. Lúc này Mạnh Quân mặc một bộ đồ giả làm cao bồi màu xanh, do dượng ba đi nước ngoài mua về, hắn hết sức phấn khởi khoe quần áo mới cho mọi người xem, ngốc nghếch trèo lên trèo xuống, đi tới đi lui để cho tất cả mọi người có thể thấy quần áo mới của hắn. Mọi người vây quanh hắn khen, giống như một vị vua nhỏ. Bộ mặt hớn hở của hắn khiến Mạnh Yên rất chán ghét. "Mạnh Yên, em thấy bộ quần áo này của anh đẹp không?" đứa nhỏ chán ghét này đi tới trước mặt cô. Tuy cô đã sống lại một lần, nhưng trong lòng trước sau như một vẫn bài xích với Mạnh Quân. Thật sự là đứa nhỏ này rất đáng đánh đòn, hắn được cưng chiều quá đáng, còn thích khoe khoang để người khác phải vuốt mông ngựa cho hắn. "Cũng được." Mạnh Yên lạnh nhạt nhìn hắn. Theo ánh mắt của cô thì nó khá là quê mùa. Chẳng qua đối với thời kỳ này thì cũng mang phong cách Tây phương mới nhất. "Cái gì cũng được? Bộ quần áo này không thể mua được trong nước." Mạnh Quân trừng mắt to tức giận nhìn cô, đột nhiên rất đắc ý ngẩng đầu lên, "Có phải mày ghen tỵ với tao, tao có quần áo mới, mày không có, đúng không." Giọng nói như đòi nợ khiến người khác nghe thấy muốn nghiến răng. "Tùy anh nói thế nào cũng được." Mạnh Yên lười để ý đến hắn cúi đầu làm tiếp việc được phân công, nhặt lông gà. Hơn nữa, một đám người lớn vây quanh khen ngợi một đứa bé lại để cho cô làm việc. Thật sự là... "Mày ngẩng đầu lên." Giọng Mạnh Yên lạnh nhạt hoàn toàn chọc giận tiểu thái tử, hắn nắm lấy bím tóc của cô, bắt buộc cô ngẩng đầu lên, "Mau khen bộ quần áo này của tao đẹp." Thật sự cho mình là nhân vật chính ? Mạnh Yên bảo vệ tóc lạnh lùng nhìn hắn không nói một lời. Mạnh Quân càng tức giận, ngày thường người trong nhà đều dỗ dành hắn, hắn muốn cái gì sẽ được cái đó, hôm nay lại để nha đầu này coi thường, hắn cảm thấy bị sỉ nhục rất lớn, tay dùng thêm sức, túm tóc làm Mạnh Yên đau."Nói mau." Nhóm thân thích xem náo nhiệt tràn đầy ý cười, không có một ai đi ra ngăn cản.