Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 203
Trong khói mù, không thấy rõ Long Đại ở đâu nhưng lại nghe thấy giọng nói vang dội của hắn: “Lương Đức Hạo, ngươi có ý đồ mưu phản, vu hại trung thần, khơi mào chiến tranh, mưu hại tướng sĩ trong quân, tội đáng chết vạn lần.”
Tiếng như chuông lớn, rõ ràng vang dội, quát lớn ba lần, âm thanh không ngừng vang vọng. Nghe thì có vẻ hắn ở trên ngựa.
Lương Đức Hạo đưa mắt nhìn bốn phía, định tìm tung tích của Long Đại. Ông ta kêu to: “Giết hắn, giết chết Long Đằng!”
Nhưng tiếng gào của thuộc hạ binh tướng của Long Đại đã át đi giọng ông ta, bọn họ cùng nhau hét lớn: “Lương Đức Hạo mưu phản, tội đáng chết vạn lần! Lương Đức Hạo mưu phản, tội đáng chết vạn lần! Lương
Đức Hạo mưu phản, tội đáng chết vạn lần…”
Tiếng hô lớn từng đợt nối từng đợt, tiếng sóng liên miên, dường như khắp ngọn núi này đâu đâu cũng là người của bọn họ.
Lương Đức Hạo vừa sợ vừa nghi, xung quanh là binh tướng vây quanh bảo vệ ông ta chính giữa, xa xa là cảnh chém giết kêu gào, máu chảy thành sông. Nhưng Lương Đức Hạo thấy, có rất nhiều binh lính sau khi nghe thấy mấy từ “mưu phản, tội chết” thì đã chần chừ lui ra sau.
Lương Đức Hạo giận dữ! Chỉ vào những tên lính kia quát lên: “Chạy trốn trên trận tiền, không giết kẻ địch, tất chết!”
Một tướng quân nghe thế chạy tới, một đao chém ngã binh sĩ kia, quát lên: “Kẻ làm trái quân lệnh! Chém!”
Mà binh tướng của Long Đại vừa chém giết vừa kêu: “Lương Đức
Hạo mưu phản, tội đáng chết vạn lần! Lương Đức Hạo mưu phản, tội đáng chết vạn lần…”
Lương Đức Hạo nghe vào tai mà hận đến mức nghiến răng, nhưng
ông ta cũng kịp thời phản ứng, đuổi theo tiếng mà giết người, không được bỏ qua cho ai. Nhưng còn chưa đợi ông ta hạ lệnh nhắc nhở, những tiếng hét bên kia chợt im bặt. Một tướng quân bên cạnh nói: “Kế làm rối lòng quân, đại nhân chớ để ý. Bọn chúng ít người, không chống đỡ được lâu đâu. Phân tán rống át, tạo giả thiết người đông thế mạnh cũng vô dụng.
Chúng ta chuẩn bị đầy đủ, bắt lại bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Trong khi nói, tiếng kèn cất lên, tiếng trống gầm vang, rốt cuộc những binh lính kia của Lương Đức Hạo cũng kịp nhận ra là đã khai chiến, hiệu lệnh và trống lệnh bắt đầu chỉ huy đội hinh, ngoài trận lửa sương khói, bọn họ lui về phía sau, tìm khu đất trống với địa hình thích hợp, đội ngũ nhốn nhao bắt đầu tụ hợp, che khiên chắc chắn, giương trường thương lên, bày thình binh trận kỵ binh đối phó.
Cờ lệnh binh đứng trên đỉnh núi cao vẫy lá cờ, báo cho binh đội biết phương hướng cùng tình hình của quân địch. Cung thủ náu mình, ráp tên lên cung.
Kỵ binh của Long Đại kêu lên thảm thiết, có mấy người bị trúng tên ngã ngựa. Những người khác cấp tốc thay đổi đội hình, bù vào chỗ trống. Mấy người giơ lá chắn vây quanh Long Đại bảo vệ hắn, ngựa chạy theo hàng, đi theo quân tiền đạo giết mở đường máu. Lại ném hũ dầu ra, đốt cháy làm mờ tầm mắt quân địch xung quanh.
Nhưng không thể ngăn được tầm nhìn của cờ lệnh binh ở xa, hắn vẫy cờ, tiếp tục chỉ thị chiến tình. Lộ tuyến biến đổi của đội ngũ Long
Đại bị phát hiện, đội quân Lương Đức Hạo tức tốc đi vòng qua phía trước, lại bắc lá chắn đâm trường thương.
“Mẹ kiếp.” Mấy kỵ binh lao vào chém giết, bị giáo thương đánh ngã ngựa. Hai kỵ binh phóng ngựa nhảy lên, ép vỡ tường lá chắn, người vừa ngựa đều bị chém trúng mặt, nhưng cũng vì đoàn quân phía sau mà lại mở ra đường máu. Một kỵ binh lớn tiếng mắng, nước mắt bất giác rơi, xông ra khỏi con đường kia, rồi quay đầu lại nhìn cờ lệnh binh, quá xa, bọn họ không bắn tên tới được. Nhưng cứ tiếp tục thế này thì không phải cách, bên họ vốn đã ít người, nếu chết như thế thì sẽ không thoát được.
“Tướng quân!” Lúc này một cờ lệnh binh kêu to. Long Đại ngoái đầu nhìn, cờ lệnh binh kia ngã xuống, là cấp dưới hắn phái ẩn nấp ở vòng ngoài đã ra tay với cờ lệnh binh.
Nhưng xung quanh cờ lệnh binh này cũng có rất nhiều hộ quân.
Thuộc hạ kia một thân một mình, tuy đột nhiên chém ngã được cờ lệnh binh, nhưng dưới tình thế bị những người khác vây tấn công, hắn bị ép lui qua một bên, một binh sĩ khác đã lại nhặt cờ lên. Kỵ binh bên người
Long Đại thương xót kêu to. Đột nhiên lúc này ở trên sườn núi nhảy ra một hán tử ăn mặc bình dân. Đánh bất ngờ, tấn công nhanh giết nhanh, đảo mắt cái đã chém ngã hai người, cờ lớn lại lần nữa rơi xuống. Hán tử kia hợp lực cùng thuộc hạ của Long Đại, đánh nhau cùng các binh sĩ khác, ngăn cản những người khác lại gần cờ.
Các kỵ binh chấn động, hét lớn: “Chi viện!”
Một âm thanh khác cũng la to: “Đúng thế, chi viện đến!” Theo tiếng hét này, một binh đoàn trâu chạy như điên lao về phía Lương Đức
Hạo, trên đuôi chúng buộc bó đuốc, chạy nhanh như thế, thế không đỡ được, từng bức tường chắn lần lượt bị húc ngã, cung thủ nấp sau cây rối rít la lớn chạy ra, bị bầy trâu đuổi chạy không còn đường lui.
Tông Trạch Thanh cưỡi con ngựa nhỏ tiến vào trận địch, ngựa không oai phong, nhưng thần thái hắn phấn chấn, song đao thêm phần uy vũ, giơ tay chém xuống, trong nháy mắt đã chém ngã một đám đông. “Chi viện!” Hắn kêu to, “Chính là chi viện! Ông đây tới rồi!”
Hắn dẫn mấy người tách ra khỏi trận địch, chém giết một hồi, mục tiêu trước tiên là tiêu diệt cung thủ, trong miệng quát lớn: “Giết!”
Không còn cung tên uy hiếp, nhất thời áp lực của kỵ binh nhẹ đi, Long Đại quát lớn: “Tản!” Soạt một tiếng, các kỵ binh tản ra, tạo thành trận hình tam giác, Long Đại cưỡi ngựa một mình, dẫn chúng binh tướng chém giết phá vòng vây.
Chém đến bên cạnh Tông Trạch Thanh, hỏi: “Thần Thần đâu?”
Tông Trạch Thanh còn chưa kịp đáp, thì đột nhiên một tiếng trống trận từ chỗ núi cao trùng điệp truyền đến. Mọi người đưa mắt nhìn sang, phía Lương Đức Hạo lại có một đội cờ lệnh binh khác, lúc này đang vẫy cờ về phía ngọn núi —— phía đông có quân địch, quân địch rất đông!
Tông Trạch Thanh cũng nhìn thấy, đáp: “Tướng quân, viện quân ở sông Tứ Hạ và dốc Thạch Linh đã tới rồi. Mạt tướng để phu nhân đến đó.”
Tin tức quan trọng mà trinh thám dò được!
Trong đêm khuya, hai tốp trinh thám trước đã liên lạc được với
Long Đại, nhưng lúc đó Long Đại đã sắp xếp vào dãy núi, tin tức của trinh thám cũng vô dụng. Trinh thám nhanh chóng đến dãy Thiết Đề, thăm dò tình hình xung quanh, tìm đường lui cho Long Đại, một nhóm khác cũng chạy đến núi Thạch Bình cản An Nhược Thần lại, nhưng đúng lúc này lại chờ được tin tức thăm dò trên đường thủy. Viện quân đến, vẫn còn một đoạn nữa.
Vô cùng khẩn cấp! Dãy Thiết Đề đã bị toàn bộ người của Lương
Đức Hạo chiếm cứ ẩn nấp, phía Long Đại vội chuẩn bị ứng đối. Thám tử không có cách nào tùy tiện ra vào dãy Thiết Đề, cũng không thể lãng phí thời gian đợi cơ hội được, thế là quả quyết một bên đường bộ một bên đường thủy đuổi hướng viện quân, thông báo cho bọn họ đừng đi qua sườn núi Thập Lý, mà hãy đến thẳng dãy Thiết Đề.
An Nhược Thần và Tông Trạch Thanh vào dãy núi nấp, trinh thám nghĩ ám hiệu, một đường tìm đến sông Miên, gặp được trinh thám đã thông báo với viện quân cũng đang đi trước dò đường. Hai nhóm người hợp lại một, vội báo tình hình cho Tông Trạch Thanh.
Khi đó đột nhiên trên dãy có ánh lửa ngút trời, tiếng chém giết vang lên. Lòng An Nhược Thần như lửa đốt, Tông Trạch Thanh lập ra đối sách, để An Nhược Thần đến phía đông, ở trong đội của mình thì an toàn hơn, còn hắn dẫn theo binh sĩ đến trong dãy, giải vây cho tướng quân, dẫn tướng quân đến bờ sông cùng hội họp với đại quân. Dù sao thì phía
Lương Đức Hạo người đông thế mạnh, rút lui từ đường thủy cũng là một con đường.
An Nhược Thần nghe lời, nàng cảm kích vì vào lúc này có đại tướng kinh nghiệm lão luyện như Tông Trạch Thanh ở bên cạnh, nhìn phản
ứng bình tĩnh của hắn, nàng cũng có mấy phần lòng tin. Nàng không lỗ mãng, biết trong chiến cuộc chiến thuật và chiến lược quan trọng, không phải lúc vội vã gặp tướng quân, mọi người có việc của mình, cần phải cố gắng hết sức, mới có cơ hội thủ thắng được.
Thủ thắng, nghĩa là có thể sống sót, đoàn tụ.
Dưới sự hộ tống của trinh thám và ba binh sĩ, An Nhược Thần chạy nhanh đến bờ sông, giúp tinh thám để lại tín hiệu ở bên bờ sông cho đội thuyền. Trong tay nghe thấy tiếng giao chiến ở đằng xa, tim lại đập như trống chầu.
Rốt cuộc Lương Đức Hạo đã gặp Long Đại, cũng gặp cả Tông Trạch
Thanh. Ông ta nhận ra Tông Trạch Thanh, là một viên mãnh tướng bên người Long Đại, nhưng tên mãnh tướng này không phải nên ở sườn Thập Lý sao, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây.
Lương Đức Hạo không thể nào phán đoán được cảm giác nội tâm của mình, nóng nảy tức giận bất an cũng chẳng thể hình dung nổi, ông ta cảm thấy Long Đại nói thật, cũng không phải chỉ hù dọa ông ta. Có lẽ hoàng thượng đã biết là thật, có đại quân đến là thật, chỉ có một việc không phải thật —— Long Đại không thể nào theo phe ông ta, gỡ tội giúp ông ta.
Điều Long Đại muốn làm, là trị tội ông ta.
Rốt cuộc là đã xảy ra bất trắc ở đâu? Ông ta có thể thoát được không? Có thể giết sạch người của Long Đại không? Lấy gì để giải thích thoát tội đây? Còn có chứng cớ bất lợi nào nữa? Còn nhân chứng nào khác không?
Đầu óc Lương Đức Hạo trống trơn, đã chẳng thể nào nghĩ nổi. Ông ta nhìn Long Đại chăm chú, nhìn hắn chém bay một binh sĩ, nhanh chóng chạy lại gần Tông Trạch Thanh.
Có tiếng trống trận, Lương Đức Hạo nhìn sang, cờ lệnh —— phía đông có quân địch.
Phía đông?!
Đột nhiên Lương Đức Hạo sực tỉnh, ông ta hiểu rồi, ông ta đã hiểu rồi. Ông ta giữ được tất cả đường chính, nghiêm phòng tình hình ở thành Trung Lan và các doanh trại, ông ta cho rằng chỉ cần quân đội của
Long Đại bước vào sườn núi Thập Lý thì nhất định ông ta sẽ hay tin, có thể kịp lúc xử lý. Nhưng ông ta đã để sót.
Sông Tứ Hạ. Đường thủy.
Vòng một vòng lớn, thủy lục lặn lội, xa xôi khó khăn, nhưng lại dùng con đường này.
Lương Đức Hạo lớn tiếng quát lên: “Đến phía đông, giết sạch bọn chúng. Bọn chúng đến từ đường thủy! Dùng lửa!” Tướng quân bên người ông ta nghe thế thì vội dùng cờ nhỏ thi lệnh, cờ lệnh binh ở chỗ cao trông thấy, dùng cờ chỉ huy các đội đi về phía đông!
“Nhất định An Nhược Thần cũng ở đó!” Lương Đức Hạo thúc vào bụng ngựa, dẫn đội binh đến phía đông. Ông ta thất bại ư? Không, đợi đến khi giết sạch Long Đại, An Nhược Thần và cả tụi lính kia đã rồi hẵng nói!
“Dùng lửa!” Các tướng quân lớn tiếng hạ lệnh. Khắp nơi đều là lửa, rất dễ làm.
Đội thuyền lái tới từ phía xa, thuyền chở binh tướng, ngược dòng mà đến, chậm rãi tiến về phía trước. An Nhược Thần đứng trên cây, trông thấy bóng dáng của đội thuyền, nhìn bọn họ càng ngày càng lại gần, trái tim càng căng thẳng.
Vừa quay đầu lại, lại thấy cờ lệnh của quân phản loạn, chúng phát hiện ra đội thuyền rồi! Ngay sau đó, tiếng đại quân chạy tới như sấm rền bên tai, An Nhược Thần la lớn: “Giết chết cờ lệnh binh!”
Một binh sĩ tung mình lên ngựa, nhanh chóng xông ra giết. Trinh thám đã giết chết một tổ cờ lệnh binh ở phía khác cũng đang lao đến.
An Nhược Thần đã thấy đại quân từ xa, bọn chúng chuẩn bị đuốc dọc đường, châm lửa lên, cung thủ xử lý đầu mũi tên, An Nhược Thần biết, chúng định dùng mũi tên lửa để đốt thuyền, không cho đội thuyền lại gần. Nàng la lớn với binh sĩ còn lại: “Ngăn chúng lại, chặt cây làm cọc chống ngựa, ngăn chúng chậm lại.” Mấy binh sĩ kia vội xông vào rừng cây.
An Nhược Thần nhìn sang cờ lệnh binh bên mình, binh sĩ đang vẫy một lá cờ nhỏ hai mặt, hiển nhiên là thông báo tình hình quân địch cho
Tông Trạch Thanh.
Phải có người báo tin cho đội thuyền.
An Nhược Thần lo lắng nhìn. Động tác của mấy binh sĩ kia rất nhanh, bọn họ cấp tốc chém rất nhiều cành cây, dựng gác giữa đường, cành cao đứng thẳng, có thể cản tầm nhìn của ngựa và đội quân. Nhưng như thế chỉ có thể làm giảm được tốc độ của đối phương, rốt cuộc cũng không phải là biện pháp giải quyết.
An Nhược Thần cắn răng, đạp gãy một cành cây, xé vạt áo của mình ra, cột vào trên vải, vẫy cờ lệnh với đội thuyền. Nếu chỉ là vẫy cành cây thìa nàng lo đối phương sẽ hiểu lầm, thế nên mới cột vải lên, dù sao cũng sẽ dễ liên tưởng.
Trong cờ lệnh, đối với cạm bẫy phía trước đều có thiết lập phong mộc thủy hỏa thổ, đây là cảnh cáo quân đội cẩn thận ứng phó. Theo đó mà nói, phong chỉ mũi tên, mộc chỉ thương trận cự ngựa, thủy là sông lớn, hỏa là hỏa hoạn dầu lửa, thổ là chỉ hố to vách đá.
An Nhược Thần vẫy cờ về phía quân phản loạn, sau đó đẩy về phía trước hai cái, giơ lên ba lần. Nàng hy vọng mình không nhớ nhầm. Nàng lặp lại động tác này, vẫy một lần, đẩy về phía trước hai cái, giơ lên ba lần —— theo phương hướng này, địch quân muốn dùng mũi tên có lửa.
An Nhược Thần toát mồ hôi đầy đầu. Nhưng nàng thấy có binh sĩ ở mũi thuyền đáp lại cờ lệnh, bọn họ thấy được rồi! An Nhược Thần mừng đến phát khóc. Nàng thấy đội thuyền đang tản ra, chuẩn bị đối phó với lửa. Trên thuyền đến gần bờ nhất có binh sĩ nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi về phía bên bờ. Càng lúc càng có nhiều binh sĩ xuống nước, đến gần bờ với tốc độ rất nhanh.
Sau lưng có tiếng vó ngựa vang, ngựa hí dài, quân địch đến rồi! Con ngựa chùn bước trước khóm cành cây, không muốn đi tiếp, bộ binh nhảy xuống, người thì dọn cành, kẻ thì muốn leo qua.
Binh sĩ ở chỗ An Nhược Thần giơ đao lên chém, hai bên đánh nhau.
Thuyền binh đã bơi lên bờ, rút đại đao từ trên lưng ra chạy về phía nat. An Nhược Thần lớn tiếng kêu chỉ đường cho họ, càng lúc càng có nhiều binh sĩ lên bờ, chạy đến phía trước khóm cành cây cản đường. Đội ngũ hai bên đánh nhau, tạm thời cung thủ bị cản lại. Nhưng càng lúc càng có nhiều binh sĩ chạy tới hơn, vòng qua chiến khu chạy ra bên bờ sông.
Chiếc chuyền thứ nhất cập bờ rồi!
Binh tướng ùa ra như ong vỡ tổ.
Hai bên nhanh chóng giao đấu, lao vào thành đoàn.
“An Nhược Thần!”
Có người gọi to tên nàng, An Nhược Thần đưa mắt nhìn, lại thấy là Lương Đức Hạo.
“Giết nàng ta!” Lương Đức Hạo chỉ lên An Nhược Thần ở trên cây. Cờ lệnh quá mức rõ ràng, chỗ ẩn thân của nàng đã sớm bị bại lộ.
An Nhược Thần biến sắc, nàng sẽ không ngồi chờ chết. Nàng trượt xuống cây, chạy về phía thuyền binh. Nhưng chạy không được bao lâu thì hai kỵ binh bên quân phản loạn đã đuổi tới, An Nhược Thần lắc mình chui vào lùm cây thấp, tránh đao quơ xuống của kỵ binh, thuận tay nắm lấy bùn cát, chui ra ngoài ném vào mắt ngựa.
Con ngựa giật mình hí lên, cất vó tung mình, tướng quân trên lưng ngựa ngã xuống. Binh sĩ trên một con ngựa khác cả kinh, giục ngựa nhanh chóng né đi, An Nhược Thần không đợi hắn có cơ hội xoay người lại chém nàng, lúc con ngựa vụt qua thì nàng rút dao găm ra rạch một đường, binh sĩ kia bị đâm vào chân, kêu lên thảm thiết, lập tức ngã xuống.
Đầu An Nhược Thần vang ong ong, tất cả đều theo bản năng, nàng tung người nhảy lên lưng ngựa.
Tướng quân ngã ngựa kia nhào về phía nàng, nàng giơ tay ném dao găm, tướng quân kia kinh hãi nhảy lùi một cái, chẳng ngờ An Nhược Thần chỉ xuất hư chiêu, vốn không hề làm gì. An Nhược Thần đã nhân lúc đó mà giục ngựa chạy đi.
“Giết nàng ta!” Lương Đức Hạo kêu lên.
“Bảo vệ phu nhân!” Binh sĩ ở bên này la lớn.
Xung quanh vô cùng hỗn loạn, thi thể, máu tươi, chém giết kêu gào, An Nhược Thần chưa bao giờ trải qua tình cảnh như thế, đầu nàng choáng váng, ngực nàng căng thẳng. Sau lưng có kỵ binh đuổi theo, nàng vội giục ngựa chạy trốn. Có binh sĩ nhảy bổ về phía truy binh bên người nàng, nhưng bên kia lại có binh sĩ lao đến chỗ nàng. Nàng lại đổi hướng chạy.
Cung thủ bắn tên, thuyền cập bờ đã bị đốt, khắp nơi đều là ánh lửa, rừng cây cũng bị đốt. Ngựa An Nhược Thần cưỡi bị kinh sợ, không chịu chạy tiếp mà vòng qua hướng khác. Một mũi tên bắn tới, sượt qua vai An Nhược Thần, lửa liếm đau rát.
Lại càng có nhiều mũi tên bắn tới nữa, An Nhược Thần cố gắng khống chế ngựa, để nó chạy vào rừng cây. Trong rừng cây cối rậm rạp, là nơi tốt để tránh mũi tên. Nhưng tiếc là không cản được kỵ binh và bộ binh khác.
An Nhược Thần không phân rõ phương hướng, chỉ có thể cố khống chế ngựa. Bên tai là tiếng hô tiếng gió, còn cả tiếng la hét kêu gào.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy giọng của Long Đại: “Thần Thần!”
“Tướng quân!” An Nhược Thần không thấy Long Đại, nàng lớn tiếng gọi. Nhưng lại gọi đến trường thương đâm mạnh.
An Nhược Thần biến sắc, né người vội tránh, ngã xuống ngựa.
Trường thương kia đâm trúng ngựa, ngựa đau đớn hí lên. An Nhược Thần bất chấp ngã đau, bò dậy chạy ngay, vừa chạy vừa kêu: “Tướng quân! Em ở đây tướng quân!”
Kỵ binh cầm thương không ngừng theo sát, An Nhược Thần trốn sau thân cây tránh được một kích, xoay người định trốn thì lại bị vấp ngã xuống đất, kỵ binh kia toan đâm về phía nàng, nàng liền ném dao găm trong tay đến chỗ hắn.
Trường thương vung lên, kỵ binh đánh rơi dao găm, sau đó lại đâm An Nhược Thần. Lần này tay vừa giơ lên, thì một chuôi đao đã xuyên qua ngực hắn.
An Nhược Thần chớp mắt, lúc này mới thấy rõ người đằng sau kỵ binh.
“Tướng quân!”
Long Đại không kịp đáp lại, hắn rút trường đao ra, xoay người chém ngã một kẻ khác đang xông về phía hắn. Một binh sĩ nhân cơ hội này mà bổ vội về phía An Nhược Thần, An Nhược Thần bò dậy liền chạy, Long
Đại đuổi theo sau lưng, một đao chém đứt đầu binh sĩ kia. Nhưng đồng thời lại có hai kỵ binh khác vọt đến, vung đao lên với Long Đại.
Long Đại lấy một chọi hai, ra sắc chém. An Nhược Thần để ý động tĩnh của Long Đại, quan sát tình hình xung quanh, lại thấy Lương Đức
Hạo giục ngựa về phía nàng. An Nhược Thần lại xoay người chạy, mắt thấy sắp bị đuổi kịp thì vào thời khắc nguy cấp này, một người chợt nhảy từ trên cây xuống, hất văng Lương Đức Hạo đi.
An Nhược Thần vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, nghe thấy động tĩnh, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì đã trượt chân, người lại rơi xuống. Nàng la lên thất thanh, trong cơn hoảng loạn bắt vội được một cành cây.
Nhưng lùm cây này, lại mọc từ vách đá!
Tay trái An Nhược Thần nắm chặt cành cây, vô thức nhìn xuống, bên dưới là nươc sông chảy xiết, dốc không tính là quá cao, nhưng nàng không hề muốn ngã xuống.
“Thần Thần!” Giọng của Long Đại vang từ xa đến gần.
“Tướng quân!” Tay phải An Nhược Thần leo lên thạch đá, cố gắng trườn mình bò lên. Bò không được, nhưng nàng lại thấy, Lương Đức Hạo bị
Tông Trạch Thanh kiềm chế, còn Long Đại đang chạy về phía nàng.
“Tướng quân!” An Nhược Thần mừng rỡ nhìn Long Đại. Nàng thấy khuôn mặt nôn nóng của tướng quân. Không cần phải gấp gáp mà, nàng không sao.
Đột nhiên, từ sau lưng Long Đại nhảy ra một binh sĩ cầm đao.
Dường như Long Đại vẫn chưa phát giác, chỉ lo chạy đến chỗ nàng, An
Nhược Thần tái mét, cầm lấy một hòn đá ném về phía binh sĩ đánh lén, la lớn: “Tướng quân cẩn thận!”
Nàng vừa dùng sức như thế, thì không biết lúc nào cành cây nối liền bỗng bật ra, An Nhược Thần chợt rơi xuống.
Nàng thấy Long Đại hoảng sợ lao về phía nàng, đầu ngón tay của hắn chạm vào nàng, nhưng ùm một tiếng, nàng đã rơi xuống sông rồi.
Nước sông chảy xiết, nhanh chóng cuốn trôi nàng đi, nàng cố gắng nhướn người lên, hét to với Long Đại: “Em biết bơi!”
Long Đại định nhảy xuống theo bản năng, nhưng đại đao từ sau lưng đã chém đến. Thân thể vô thức lăn một vòng tại chỗ, cướp lấy thanh đao. Đợi đến khi quay đầu lại thì đã chẳng còn thấy bóng dáng Long Đại đâu. Chỉ mới một chớp mắt như thế, sao lại biến mất rồi?
“Tướng quân!” Tông Trạch Thanh đỡ Lương Đức Hạo đi tới.
Long Đại ngẩn người, dường như lúc này mới kịp nhận ra tình hình bây giờ. Hắn nói: “Dặn thuyền binh xuống nước tìm người.” Rồi hắn chụp lấy Lương Đức Hạo, giải ông ta đến chỗ trống, để chúng binh tướng có thể thấy ông ta, sau đó dùng lực siết chặt cánh tay ông ta, quát lên: “Hạ lệnh cho chúng dừng chiến!”
Lương Đức Hạo vẫn còn đang chần chừ thì lưỡi đao của Long Đại đã gác ngay cổ, một cơn đau ập đến, cảm giác được máu tươi chảy ra.
“Dừng chiến! Ngừng tay!” Lương Đức Hạo hét.
Tất cả đều sửng sốt, sau đó mọi người rối rít truyền lệnh đi.
Long Đại cả giận nói: “Ngươi mà có cốt khí thì hay biết bao, như thế ta có thể lập tức chém đầu ngươi!”
Toàn thân Lương Đức Hạo căng ra, cắn chặt răng không ư hử. Lực tay của Long Đại rất lớn, một đao kia như muốn chém đứt đầu ông ta, cổ tay ông ta cũng như muốn bị bóp nát. Long Đại nắm chặt đại đao, mãi vẫn không buông. Tông Trạch Thanh dặn binh sĩ xong thì chạy đến, đứng bên cạnh nhìn không lên tiếng, rất sợ nếu mở miệng khuyên thì đầu Lương Đức
Hạo sẽ lìa khỏi cổ.
Đột nhiên Long Đại vất Lương Đức Hạo xuống đất, một cước đạp lên đầu ông ta. Nhất thời Lương Đức Hạo hôn mê bất tỉnh.
“Trói hắn lại!” Long Đại quát, rồi xoay người đi xuống bờ sông, ùm một tiếng rồi mất dấu.
Ngày hôm đó, lửa lớn đốt sạch nửa dãy Thiết Đề, Long Đại cùng những thuyền binh khác xuống sông tìm người, nhưng không tìm thấy. Lương Đức Hạo bị giải đến sườn Thập Lý, trong quân doanh, một vị công công cao giọng hỏi: “Long Đằng ở đâu?”
Tông Trạch Thanh đáp: “Dưới sông.”
“Lương Đức Hạo ở đâu?”
“Đang hôn mê.”
Hôm đó, Lương Đức Hạo vẫn chưa tỉnh, Long Đằng chưa quay lại,
Nghi vương oai phong lẫm liệt xử lý nguy cơ lại bị gạt qua một bên. Cũng may trong doanh còn rất nhiều chuyện lộn xộn cần xử lý, hắn còn có rất nhiều cơ hội mà phát huy.
Ba ngày sau, Long Đại quay về doanh. Hắn hỏi Tông Trạch Thanh: “Câu cuối cùng mà Thần Thần nói, ngươi có nghe không?”
“Hình như nói là: Em biết bơi.”
Long Đại không đáp, xoay người rời đi.
Tông Trạch Thanh cũng rất khổ sở. Phu nhân sẽ không chết như thế chứ, trăn trối là câu mình biết bơi, thật quá khiến người ta thương cảm.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
65 chương
970 chương
396 chương
53 chương
29 chương
145 chương
55 chương