Trong rừng cây, Lương Đức Hạo nói với Long Đại: “Ta gọi ngươi một tiếng hiền điệt*, nhưng đúng là ngươi khiến ta quá thất vọng. Vì dân vì nước, ta buộc lòng phải có lỗi với tổ phụ và phụ thân ngươi.” Nói rồi, ông ta giơ tay lên. Binh sĩ vây quanh bọn họ vội giương cung lên, nhắm ngay thẳng Long Đại. (*Hiền điệt: cách gọi thân ái đối với cháu.) Long Đại cũng giơ nắm đấm lên, kỵ binh của hắn trở tay kéo lấy cung ở đằng sau lưng, nhắm thẳng Lương Đức Hạo và Duẫn Minh. Long Đại nói: “Chẳng lẽ đại nhân không muốn chết minh bạch?” Duẫn Minh không nhịn được lại quát: “Rốt cuộc là ai phải chết minh bạch hả?” Long Đại phớt lờ hắn, nói tiếp: “Sơ hở mà Lương đại nhân để lộ quá sớm, thời gian dài như thế, chẳng lẽ đại nhân cho rằng, ta hoàn toàn không làm gì sao?” “Ngươi làm gì?” Lương Đức Hạo hỏi. “Đã bao lâu rồi đại nhân chưa nhận được tin tức ở kinh thành? Hoàng thượng có ra thánh chỉ cho đại nhân không? Các đồng liêu ở trên con thuyền với đại nhân, có từng gửi tin cho đại nhân không?” Không có. Quả thật đã lâu lắm rồi. Nhưng không có tin chứng tỏ không sao, Lương Đức Hạo bận trăm công, dĩ nhiên sẽ không xem đấy là nhắc nhở buộc phải dừng tay. “Đã bao lâu rồi đại nhân chưa nhận được tin của Lỗ đại nhân? Ông ta ở dốc Thạch Linh có khỏe không?” Không nhận được. Nhưng đấy là bởi vì ông ta “bị bắt” rời khỏi thành Thông, dĩ nhiên tin tức sẽ không linh thông rồi. “Đại nhân nhìn xem, có quá nhiều chuyện đại nhân không biết, nếu không muốn hỏi rõ. Ta sợ sau khi đại nhân giết ta, không có cách nào ăn nói, ứng đối không được. Thành ra thời gian mấy năm trước đều uổng phí, nếu ta là đại nhân, ta cũng sẽ không phục.” Lương Đức Hạo suy nghĩ rồi nói: “An Nhược Thần ở trong tay ta.” “Thật sự ở trong tay đại nhân sao?” Long Đại lắc đầu, “Bốn cột khói lệnh ấy là do nàng đốt. Các ngươi chặn đường, nàng không có cách nào khác để báo tin, nhưng lại cố chấp muốn đến chỗ ta, là vì sao? Ta đoán cũng là vì chuyện này. Đại nhân mở miệng bảo nàng ở trong tay đại nhân, ta nên tin hay không đây? Không thấy người, ta không thể tin, nhưng cũng sẽ có phần e dè. Nàng cảm thấy, để ta gặp được nàng thì ta mới có thể yên tâm. Đại nhân đốt ba cột khói lệnh, chính là muốn dụ nàng đến đúng không?” Lương Đức Hạo nói: “Tướng quân dạy dỗ phu nhân tốt thật đấy, cũng biết đốt khói lệnh. Ngươi đoán không sai, đúng là nàng ta bị đưa đến. Hai cột khói lệnh kia của ngươi, đốt chậm rồi.” “Đại nhân hồ đồ à, phu nhân nhà ta không ngốc như thế. Đại nhân không tưởng tượng được nàng thông minh thế nào đâu. Cô nương như nàng, sẽ không hề có người thứ hai. Ta luôn nói gặp nàng không đúng thời điểm, sinh lòng thích nàng cũng không đúng thời điểm, nhưng ta không thể bỏ qua. Vì ta biết, nếu mình bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa. Muốn cưới nàng cũng không dễ dàng gì. Ta cũng phải phí hết tâm tư, lấy hết dũng khí mới làm được. Lúc ta vén khăn voan lên cho nàng, nàng mỉm cười với ta, vui sướng trong lòng này chẳng cách nào nói rõ. Như nhặt được báu vật quý giá vậy, cả cuộc đời này không gì tiếc nuối.” Duẫn Minh kiềm chế nổi da gà, nhìn sang Lương Đức Hạo, thật sự cần phải nghe Long Đại nói mấy lời sến súa này sao? Lộn xộn cái gì, rõ ràng hắn ta đang kéo dài thời gian. Nhưng hiển nhiên Lương Đức Hạo không có so đo khác, ông ta bình tĩnh, mặt không biểu cảm, nghe Long Đại nói xong thì hỏi: “Long tướng quân đang chờ cái gì? Ngươi trì hoãn một đêm thì có thể thế nào?” “Thì là một cơ hội sống thôi. Cái này cũng là Thần Thần nhà ta dạy ta, không được từ bỏ, dù đến khắc cuối cùng cũng không nên từ bỏ. Con người nàng ấy, bảo ta nói gì cũng phải cả. Ngọn núi kia hiểm trở là thế, mà nàng cũng trèo lên. Nàng muốn nói cho ta biết tình báo có sai lầm, ta không nghĩ ra điều nàng ám chỉ là gì. Cho đến khi Duẫn tướng quân đến nói mật thám muốn đưa Lương đại nhân đến sườn núi Thập Lý, ta liền hiểu ra. Thần THần muốn nói cho ta biết, đại nhân không ở trong thành, mà đang ở sườn Thập Lý.” “Ta bị sứ thần Đông Lăng uy hiếp ra khỏi thành, dĩ nhiên là không ở trong thành rồi.” Long Đại cười một tiếng: “Đại nhân ở đâu, sẽ có ảnh hưởng lớn đến toàn bộ cục diện. Duẫn tướng quân không áp chế ta nổi, nhưng đại nhân thì có thể. Nếu đại nhân đã diễn màn kịch mình bị bắt, thì phải diễn thêm màn kịch được giải cứu nữa. Không thể giải cứu ở những nơi khác được, vì cách ta quá xa, cách xa lại sợ không khống chế được ta, đại nhân cần phải được cứu một cách đột ngột, làm ta ứng phó không kịp, vu tội danh cho ta ở ngay trước mặt, rồi lập tức ra lệnh để binh lính chém chết ta, đến lúc này mới ổn thỏa. Ta đoán nếu phu nhân nhà ta không đốt bốn cột khói lệnh kia, ta không kịp phòng bị, thì chắc chắn tiếp theo sẽ là Duẫn tướng quân nói có kẻ xông vào trạm gác, hắn ta dẫn binh đi lục soát, sau đó bất ngờ tìm được đại nhân, cứu đại nhân ra. Đại nhân đến doanh trại, lặp lại lời ban nãy một lần nữa, chỉ trích ta tư thông với địch bán nước, chém ngay tại chỗ. Trong doanh trại, ta không thể nào trốn được, chỉ đành phải bó tay chờ chết. Cho dù có xảy ra bất trắc, ta may mắn chạy thoát, thì cũng chỉ có thể đến dãy Thiết Đề, mà chắc chắn ở đây các ngươi cũng đã mai phục chờ ta. Đến lúc đó lại càng thêm chắc nịch ta là tội thần phản quốc. Có điều trong thời khắc quan trọng này, phu nhân ta lại đốt khói lệnh, các ngươi cần phải nói thành là mình đốt, nếu không ta mà biết rõ ý của khói lệnh, sẽ danh ngôn chính thuận đến núi Thạch Bình đón nàng. Mà như thế, chuyện sẽ xảy ra điều bất ngờ, không thể khống chế.” “Đúng là sợ ngươi sẽ chạy, hoặc tìm cớ khác quay về thành xúi giục. Nói khói lệnh là do người của bọn ta đốt, vì như thế ngươi sẽ không thể kiếm được cớ khác, nhưng ngươi lại muốn đích thân dẫn binh lục soát núi, đề phong bị hại ngay trong doanh trại, vậy cũng xem như phản ứng khá nhanh rồi. Đáng tiếc dù có vào núi, ngươi còn có thể trốn đi đâu được nữa? Kéo dài thêm một đêm, thì có thể thế nào?” Lương Đức Hạo nói: “Ngươi đúng là tướng tài hiếm gặp, ta cũng không nỡ lấy tính mạng của ngươi. Nhưng tiếc là, ngươi không đứng về phía ta.” “Vì cớ gì mà đại nhân kết luận ta sẽ không đứng về phía đại nhân?” Duẫn Minh nói chêm vào: “Đại nhân, đừng để trúng quỷ kế của hắn ta.” Lải nhải nói những thứ này làm gì? Cứ giết thẳng là được rồi, rồi thu binh quay về doanh. “Đại nhân biết rõ tình hình nghiêm ngặt hơn ngươi, nếu ông ta không làm rõ ràng, không biết có hậu quả gì, thì sau khi giết ta sẽ đối phó thế nào?” Long Đại than thở, nói với Duẫn Minh: “Ta nói rồi, cao nhân đối địch, vào lúc đang nghiêm túc đàm phán cân nhắc đối sách, ngươi đừng có chen lời vào như thế nữa.” Duẫn Minh tức đến mức thất khiếu bốc khói, hắn như thế là như thế nào?! Giọng điệu coi thường này quả thật khiến hắn chịu không nổi! Duẫn Minh hao hết khí lực mới kiềm chế được cơn kích động muốn rút kiếm xông về Long Đại. “Đại nhân!” Hắn nhìn sang Lương Đức Hạo, chỉ cầu Lương Đức Hạo ra lệnh một tiếng, nhất định hắn sẽ để Long Đại đổ máu ba thước, đầu rơi xuống đất! Đáng tiếc Lương Đức Hạo không để ý đến hắn. Ông ta chỉ nhìn Long Đại, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?” “Nếu trước đấy đại nhân không giở nhiều trò, muốn lợi dụng ta như thế, có lẽ ta cũng sẽ không nghi ngờ đại nhân sớm như thế.” “Thế sao?” Lương Đức Hạo chậm rãi hỏi: “Ta muốn lợi dụng ngươi như thế nào?” “Mật thám của ta ở Nam Tần đã bị giết, điều đó cho thấy trong triều có người cấu kết với Nam Tần, tiết lộ quân tình quan trọng. Ta cảm thấy sự thái nghiêm trọng, nên mới hẹn đại nhân âm thầm gặp mặt ở trấn An Hà. Muốn cảnh báo trước với đại nhân, để sau khi đại nhân đến quận Mậu còn có đề phòng, đối phó tốt. Lúc ấy, ta vẫn toàn tâm tin tưởng đại nhân.” Lương Đức Hạo im lặng lắng nghe. “Nhưng đến đó rồi, lại gặp được thích khách La thừa tướng phái tới định ám sát đại nhân. Ta đi cứu đại nhân, nhưng đại nhân hô to một tiếng ‘Long tướng quân’ làm ta vô cùng kinh ngạc. Ta mặc áo vải không khác gì dân chúng bình thường, nếu như không vì đại nhân kêu, thì ai mà biết được ta là Long tướng quân? Bọn chúng biết ta là Long tướng quân, bắt đầu quay sang chém ta. Đại nhân không tinh thông võ nghệ, không phải quá rõ rồi sao, dựa vào thân thủ của những tên thích khách kia, trước khi ta chạy đến, hẳn đại nhân không chết thì cũng bị thương. Thế nhưng đại nhân vẫn bình thường, từng chút một dụ bọn chúng quay sang ta.” “Long tướng quân đa nghi thật đấy.” Lương Đức Hạo nói. “Tình hình lúc ấy cứu người là cấp bách nên không nghĩ nhiều. Nhưng có vài chuyện về sau lại nghĩ ra được. Nhìn thân thủ và cách thức ra tay của đám thích khách kia, hẳn là nhân sĩ giang hồ, nếu La thừa tướng muốn mua chuộc bọn họ hành thích, nhất định sẽ có người trung gian ra mặt, sao ông ấy có thể ngu như vậy được, còn để người trung gian nói với thích khách là ông ấy sai khiến? Đây là sơ hở thứ hai. “Ta nghe nói, có vài thích khác giang hồ lúc nhận việc, sẽ yêu cầu tra rõ người sai khiến là ai thì mới chịu làm. Sao Long tướng quân biết những thích khách giang hồ kia không phải như vậy?” “Nghe ai nói? Huy vương sao? Ông ta là nói Tịnh Duyên sư thái ấy à? À, có lẽ ông ta sẽ gọi bà ta là Trâu Vân. Đúng là Trâu Vân có cách hành sự như thế. Sau đó con gái bà ta bỏ mạng trong lần làm nhiệm vụ ám sát, bà ta vì con gái mà quy ẩn giang hồ, không nhận nhiệm vụ nữa. Nên Huy vương lợi dụng điểm này định nghĩ biện pháp giá họa người khác, hoặc giả còn là kế một mũi tên trúng hai đích, nhân cơ hội mà làm người tốt, lung lay Trâu Vân làm việc cho ông ta.” “Quả thật ta và Huy vương có gặp mặt mấy lần trên quốc yến, nhưng cũng không quen biết gì. Long tướng quân nói gì đấy ta hoàn toàn không hiểu.” Long Đại cũng không định dây dưa nhiều lắm trong chuyện này, dù sao chuyện của Tịnh Duyên sư thái hắn cũng chỉ đoán mò, mượn cơ hội nói nhiều mấy câu, kéo dài thời gian, thuận tiện dò xét phản ứng của Lương Đức Hạo với Huy vương, gây thêm áp lực cho ông ta. “Đương nhiên Lương đại nhân có quen Huy vương rồi, quen đến nỗi ngoài mặt có thể đối xử chân thành, cùng bàn nghiệp lớn, xưng huynh gọi đệ. Đại nhân nhìn xem, nét mặt dáng vẻ của Duẫn tướng quân có khác gì kẻ lỗ mãng không, như thế mới thật là không quen không rõ.” Duẫn Minh tức đến mức mặt xanh mét, tay siết chặt nắm đấm, nhưng không động thủ. Long Đại quan sát phản ứng của bọn họ, biết còn chưa đủ độ, thế là nói tiếp: “Đám thích khách kia chẳng những ám sát đại nhân, mà còn hạ độc vào ngựa của ta. Nhưng thú vị là, rõ ràng chúng đến ám sát đại nhân, vậy mà lại không hạ độc ngựa của đại nhân. Đây là sơ hở thứ ba.” Long Đại vừa nói vừa như lỡ đãng đi lên trước một bước, nói: “Sau đó ta mới nghĩ ra dụng ý hạ độc ngựa của ta. Đang trong thời chiến nhưng ta lại lén rời khỏi doanh trại, đây chính là trọng tội. Ta vốn lặng lẽ hành sự, chỉ có đại nhân biết. Nhưng nếu ngựa của ta không có, ta lại bị thích khách chém trọng thương, ở lại chữa trị, tất sẽ phải trì hoãn thời gian về doanh. Khi ấy, trong thành Trung Lan đang chờ bắt được điểm yếu của ta, một khi phát hiện ta lén rời doanh trại, hẳn sẽ bị phê bình rộng rãi. Nếu là như vậy, thì chỉ có một người có thể bảo vệ ta. Chính là đại nhân.” Lương Đức Hạo có phần bất ngờ khi Long Đại lại suy đoán thấu triệt đến thế, ông ta nhíu mày. Chi tiết và ý đồ rõ ràng như thế, nhất định hắn đã suy tính hồi lâu, nhưng sao có thể nghĩ mà không động? Cho nên chắc chắn hắn đã làm rất nhiều chuyện, mà ông ta lại không phát hiện ra. Trong chốc lát, trong đầu Lương Đức Hạo đã thoáng qua rất nhiều kết quả xấu nhất có thể xảy ra, ông ta bắt đầu cảm thấy bất an. Ông ta dịch chuyển người, đổi tư thế đứng. Tự trấn an rằng, những thứ khác không quan trọng, quan trọng nhất chính là hoàng thượng. Ý của hoàng thượng, mới là mấu chốt quyết định thắng bại giữa bọn họ. “Nếu khi đó xảy ra, ta sẽ phải đến cầu xin đại nhân giúp đỡ. Nếu đại nhân bằng lòng nói đại nhân cho gọi ta đến gặp mặt, cũng yêu cầu ta giữ bí mật, như vậy ta sẽ vô tội. Ta sẽ bàn bạc đối sách với đại nhân, rồi đại nhân nói với ta chuyện La thừa tướng mưu hại mình, khi ấy ta lại đúng là nhân chứng. Như vậy chúng ta có thể ăn nhịp với nhau, chung ta hợp tác. Có thể đánh bại Nam Tần hay không không quan trọng, vì khi đó Huy vương đã thuyết phục được Đức Chiêu đế ngự giá thân chinh, ngay sau đó Đức Chiêu đế bị sứ thần Đông Lăng sát hại, âm mưu của Long Đại bại lộ, đại nhân và ta cùng bắt tay, cùng Nam Tần tấn công Đông Lăng. Một Đông Lăng nho nhỏ, dĩ nhiên sẽ không đáng để nói. Sau khi Huy vương xưng đế, bàn chuyện hòa bình với đại nhân, đồng ý từ đây chịu ngoan ngoãn nghe lời, cũng rút lui khỏi cuộc tranh đoạt Đông Lăng. Giao Đông Lăng cho Đại Tiêu ta quản chế.” Lương Đức Hạo bình tĩnh nói: “Nhất định hoàng thượng sẽ hài lòng với kết quả này.” “Vậy hoàng thượng cũng hài lòng với mấy thứ giấu giếm này sao?” Long Đại tiến lên hai bước chất vấn: “Đại nhân mượn chuyện này mà diệt trừ La thừa tướng luôn đối đầu trong triều, tiêu diệt phe cánh của ông ấy, một mình độc quyền. Đại nhân tiêu diệt người trung lương, sát hại kẻ vô tội, cài người của mình làm thái thú ở Bình Nam lẫn quận Mậu, từ kinh thành trải đến biên quận, hoàn toàn nắm chắc quyền lực trong tay. Đại nhân cấu kết với Huy vương, giúp ông ta đoạt quyền, kết đồng minh với ông ta, thâu tóm Đông Lăng. Đại nhân chọn gây ra chiến tranh, để bao tướng sĩ phải đổ máu hy sinh vô cớ, bao bách tính tự dưng phải chịu khổ. Có phải đại nhân còn nghĩ, nếu may mắn, còn có thể để hoàng thượng phong mình là Đông Lăng vương không? Sau đó thì sao, dã tâm của đại nhân còn lớn đến đâu nữa?” Duẫn Minh hét lớn: “Nói bừa!” Xung quanh đây có rất nhiều binh tướng. Có người đã bị mua chuộc, nhưng có người không biết chuyện mà chỉ nghe lệnh. Nhiều người miệng tạp, Long Đại cố ý nói oang oang như thế, ắt sẽ có hậu họa, điều này làm hắn căng thẳng. Long Đại tức giận nói: “Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, nhìn phản ứng của ngươi cũng biết ngươi đã biết hết, ngươi lựa chọn nối giáo cho giặc, nhưng thật ra là bảo hổ lột da. Ngươi tưởng Lương đại nhân sẽ coi trọng ngươi sao? Đó là vì do ta để ý trong triều có người bán đứng mật thám, Lương đại nhân sinh lòng cảnh giác, sau đó lại khổ sở chờ tin ta thất bại, kết quả lại không đợi được. Ta từng bước từng bước phá tan bài bố của ông ta, lúc này ông ta mới không thể không từ bỏ con cờ là ta đây, lựa chọn tiêu diệt ta. Nếu không thì đâu đến phiên ngươi ở đây càn quấy!” Duẫn Minh tiến lên hai bước, hét: “Ngươi muốn chết hả!” Lúc này Lương Đức Hạo không hề cản Duẫn Minh. Ông ta đứng đằng kia, sắc mặt khá khó coi. Trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ, sau đó ông ta nghe thấy Long Đại nói ra. “Ông bị vạch trần rồi, Lương đại nhân à. Hoàng thượng đã biết hết. Nếu đại nhân cho ta một con đường sống, thì giảng hòa chuyện này thế nào, chúng ta đều có thể bàn bạc.” “Ngươi nói láo!” Duẫn Minh quát lên. “Chó càn chớ sủa!” Long Đại cũng quát hắn. Sau đó nói: “Lương đại nhân, ở thành Thông đều là người của đại nhân, đại nhân thử nghĩ xem, vì sao Thần Thần có thể thuận lợi ra khỏi thành, ắt là vì chỗ Thôi thái thú đã xảy ra bất trắc rồi. Mà có thể có bất trắc gì đây?” “Đại nhân đừng để trúng kế!” Duẫn Minh la lớn, căng thẳng đến mức đỏ mặt, gân xanh trên trán lồi lên, giọng át cả Long Đại. Long Đại vẫn cứ nói: “Thần Thần dẫn đại quân đến, nếu không sao dám như vậy? Ta trì hoãn một đêm, chính là vì chờ điều này. Đại nhân thử nghĩ xem, nếu thật sự muốn chém giết, liệu người mình có đánh mình không? Đại nhân tưởng mình có phần thắng sao? Còn cả Duẫn tướng quân này nữa, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của hắn, chỉ chút chuyện nhỏ mà đã căng thẳng thế rồi, liệu có gánh được trách nhiệm lớn không? Hoàng thượng mà thẩm vấn thì có khi hắn khai hết ra cả. Ta vừa thành hôn với cô nương trong lòng, ta không muốn chết, cũng không muốn nàng chết. Không bằng thế này, chúng ta đừng nghi ngờ lẫn nhau nữa, ta sẽ giết Duẫn Minh, sau đó làm chứng thay đại nhân, chuyện này không liên quan gì đến đại nhân, tất cả tội danh đều để Duẫn Minh gánh…” Long Đại còn chưa dứt lời, Duẫn Minh đã rống to nhào đến, “keng” một tiếng rút kiếm khỏi vỏ, chém về phía Long Đại. Vừa lúc nãy nói chuyện, Long Đại lặng lẽ di chuyển lên phía trước, trong lúc Duẫn Minh tức giận cũng đã bước lên hai bước, khoảng cách giữa hai người không xa không gần. Xa không đủ để hắn cảnh giác lùi về sau, mà gần đủ để hắn thừa cơ lợi dụng. Mà thừa cơ lợi dụng này, chính là thứ Long Đại muốn. Động tác của Duẫn Minh rất nhanh, Lương Đức Hạo không phản ứng kịp, Long Đại thì có. Hắn không lùi mà tiến tới, như là đã sớm đoán được sẽ như vậy. Né người vỗ tay, tránh khỏi mũi kiếm, một tay tóm lấy cổ tay hắn ta, tay kia đập thẳng vào dưới nách, bước xéo nhấc chân lên, đá mạnh vào hạ bộ. Cánh tay Duẫn Minh “rắc” một tiếng, bị bẻ trật khớp rồi, hắn “aaaaaaaaaa” một tiếng dài thê lương thảm thiết, phần dưới đau đớn. Hắn hoàn toàn không ngờ Long Đại đường đường là một đại tướng quân, võ tướng oai phong, thế nhưng lại xuất chiêu khốn nạn này. Trong thời gian một chiêu, rốt cuộc Long Đại cũng phản ứng được, ông ta lớn tiếng quát: “Bắn tên!” Duẫn Minh đau đến mức không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn mình bị xoay ngược ra sau lưng Long Đại cản mũi tên cho hắn, phập phập phập mấy tiếng, sau lưng Duẫn Minh bị trúng mấy mũi tên, hai mắt hắn dần biến thành màu đen, lỗ tai ong ong, cảm giác như mình đang bay trên mây. Hắn nghe thấy giọng của Long Đại, nhưng lại không chân thực: ” Đừng nghi ngờ khi ngươi chết tại đây, tình hình đặc biệt thì chỉ đành phải thế thôi. Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi đang bảo hổ lột da còn gì, sao ông ta có thể băn khoăn đến tính mạng của ngươi được.” Đây là âm thanh cuối cùng mà Duẫn Minh có thể nghe thấy, hắn cũng không biết trong nháy mắt đó đã xảy ra chuyện gì. Lúc Lương Đức Hạo la lớn “bắn tên”, kỵ binh của Long Đại cũng bắt đầu động. Khi người của Lương Đức Hạo bắn tên, bọn họ ném ra rất nhiều chiếc hũ, xoảng xoảng rơi xung quanh quân địch. Có ngựa chạy gấp tạo thành trận hình, một nhóm người xông về phía Long Đại tiếp ứng, một nhóm khác xông lên vòng vây quân địch chém mở đường lui, còn có một nhóm đốt lửa đầu mũi tên, bắn vào những chiếc hũ bể. “Là dầu!” Có kẻ la lên. Dầu gặp lửa liền bùng lên, rất nhiều binh sĩ trên người đã dính lửa, sợ hãi quỳ xuống lăn lộn trên đất, trên đất có dầu cháy tạo thành một bức tường lửa, kois dày đặc cản trở tầm mắt bọn họ, không thể bắn tên được nữa. “Đừng để đại nhân bị thương.” Đưa đại nhân rút lui.” Mấy phó tướng lớn tiếng kêu, trong biến cố vừa rồi đã cùng lao đến chỗ Lương Đức Hạo, che chở ông ta lùi về sau. “Giết hắn!” Lương Đức Hạo gầm thét, nhưng không thấy rõ bóng người Long Đại. Hình ảnh cuối cùng mà ông ta trông thấy, là Long Đại chỉ một chiêu đã có thể chế ngự Duẫn Minh, sau đó quăng Duẫn Minh ra sau lưng làm lá chăn, kiếm của Duẫn Minh rơi vào tay hắn, vung lên chém bay mấy mũi tên, đồng thời lại nhảy vụt lên đạp mấy người, rồi nhảy lên trên cây. Hỏa hoạn rừng rực, một mảnh hỗn loạn, cây bị đốt, lá rụng mang theo lửa cháy xém bay đi, binh sĩ lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết. Khói dày đặc cuồn cuộn, không thấy rõ địch nhân, không nhận ra đối thủ. Lương Đức Hạo trợn mắt há mồm. Truyền thuyết “đơn độc cưỡi ngựa vượt mười ngàn quân” là có phóng đại, nhưng ông ta biết uy danh đánh giặc của Long Đại vì đâu mà truyền. Nhưng bọn họ nhiều người! Nhắm mắt cũng có thể chém chết Long Đại! “Giết sạch chúng!” Lương Đức Hạo rống to.