Độc Thê Trọng Sinh

Chương 11 : Mau đến xem mẹ ta​

"Hồng Tiêu, ngươi là nha đầu tốt. Nhưng ta nhất định phải nhắc lại lần nữa, người tốt sẽ không có kết cục tốt! Ngươi có biết hôm nay vì sao Hồng Trù lại ra nông nỗi như vậy ko?” Mạc Khanh Khanh rốt cục mở miệng. Hồng Tiêu chỉ nghe nói rằng Hồng Trù xông tới trước mặt biểu thiếu gia cho nên mới bị phạt như vậy, chẳng lẽ còn có nội tình khác hay sao? "Nàng cố ý để ta ở lại đó, muốn làm cho biểu thiếu gia khinh bạc ta, như vậy ta sẽ không thể không lấy biểu thiếu gia!” Mạc Khanh Khanh lời ít mà ý nhiều, nói Hồng Tiêu nhất thời sững sờ ở tại chỗ. Cả nhà này có ai là không biết, biểu thiếu gia cậy nhà mẹ đẻ, hắn căn bản là một tên công tử nhà giàu không biếu xấu hổ. Trong phủ chỉ cần là nha hoàn thoáng có tướng mạo đoan trang một chút, cơ hồ đều bị Liều Mộng Sinh *** qua. Hơn nữa hắn bây giờ đang là người chưa lập gia thất, hẳn vị phu nhân kia cũng sớm đã nghe qua tin đồn, chắc chắn là bị đứa con của mình làm cho tức chết! Không nghĩ tới hắn lại vô liêm sỉ như vậy, giám cả gan có ý đồ bất chính với Mạc Khanh Khanh, đường đường là tam tiểu thư phủ thừa tướng đầy quyền quý! "Hôm nay, là do ta tỉnh táo, cho nên mới có thể may mắn thoát khỏi lần này. Nhưng nếu ta thật sự rơi vào cái bẫy này thì sao? Như vậy, hiện tại ta sẽ có kết cục gì? Bây giờ ngươi còn cho rằng Hồng Trù đáng thương sao?” Thời điểm Mạc Khanh Khanh đang nói đến điều này trên mặt thủy chung luôn mang theo nụ cười, các vị tiểu thư khác nhìn qua sẽ nghĩ nàng đang quá hoảng sợ, lo lắng vì chuyện mới xảy ra nên mới có biểu hiện như vậy. Hồng Tiêu nhìn người đang đứng trước mắt mình, cảm thấy nàng chính là Mạc Khanh Khanh, nhưng lại không giống là Mạc Khanh Khanh. Mạc Khanh Khanh từ trước đến nay dù rất hiếu thắng, mọi thứ đều muốn dẫn đầu, nhưng vẫn luôn sợ hãi trước thất tình lục dục. Người này quả đúng là tiểu thư Mạc Khanh Khanh, nhưng Hồng Tiêu lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Rõ ràng nàng như một bông hoa xinh đẹp đang còn thời thiếu nữ, nhưng vì lí do gì lại khiến cho người ta cảm nhận được một hương vị chết chóc đáng sợ? ---------- "Tiểu thư, chúng ta đang đi đến nơi nào vậy ạ?" Hồng Tiêu thấy Mạc Khanh Khanh đang đi đến hướng khác với sân viện của các nàng, có chút kỳ quái liền hỏi. "Ta muốn đến thăm nương của ta." Mạc Khanh Khanh thản nhiên nói. "Nhưng là tiểu thư, phủ của phu nhân nằm ở hướng ngược lại a." Hồng Tiêu hơi sửng sốt một chút. "Ta muốn đi thăm nương ruột của ta." Mạc Khanh Khanh tiếp tục giải thích, bước chân ngày một nhanh hơn. Hồng Tiêu hoàn toàn ngây dại. "Tôn di nương? Người là đi xem Tôn di nương?" Tam tiểu thư luôn luôn ghét nhất người khác nói nàng là do di nương sinh ra. Cũng hận luôn hận di nương chỉ là một nha hoàn, thân phận thấp kém, làm cho nàng muón cũng không ngẩng đầu được lên, cho nên cơ bản nàng sẽ không có lí do gì đi gặp Tôn di nương. Mạc Khanh Khanh nghe ra ý tứ trong lời nói của Hồng Tiêu, lập tức một hồi cười khổ. Nàng là đứa con gái bất hiếu, một lòng chỉ nghĩ tới nịnh bợ phu nhân, thế nhưng lại quên mất người đã thân sinh ra mình là ai. Đến cuối cùng, nàng còn bởi vì hành vi hoang đường của mình mà buộc cho mẫu thân phải tự sát. Đây là kiếp trước của Mạc Khanh Khanh. Hồng Tiêu chạy nhanh hai bước theo ở phía sau, cho nên không thể phát hiện trên mặt Mạc Khanh Khanh bao nhiêu bi thương cùng thống khổ. Trong Mạc phủ các vị di nương cùng nhau ở tại một phượng uyển rỗng rãi, nhưng phía trong lại chia ra làm vài cái sân nhỏ, chuyện này đều do các vị di nương này luôn luôn bất đồng với nhau. Mạc Khanh Khanh vừa bước vào cửa phương uyển, lập tức dừng bước. Nàng chưa từng đến phượng uyển này, cho nên nàng không biết rốt cuộc Tôn di nương là ở tiểu viện nào. Trên mặt của nàng nhất thời có chút lúng túng, cũng may tiểu nha đầu hầu hạ Tôn di nương vừa vặn đi ra rót nước, liếc mắt liền nhìn thấy Mạc Khanh Khanh đang đứng sững sờ ở cửa lớn. Trong mắt của nàng đều là kinh ngạc, cất giọng nói: "Tam tiểu thư, người đến đây ?" Nàng cũng không biết rốt cuộc tiểu nha đầu kia là kinh hãi hay vui mừn , thanh âm nàng thật lớn, khiến cho mấy vị di nương còn lại ngó ra nhìn quanh thăm dò.