Độc Thê Trọng Sinh
Chương 12 : Đệ đệ đúng lúc ở đây
Trương di nương là mẹ ruột của Nhị tiểu thư, còn lại Vương di nương là mẹ ruột của cặp song sinh Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, về phần Bạch di nương, lại là một giai nhân hai mươi chín tuổi xinh đẹp và phong tình, mới bị thừa tướng Mạc Trường Thanh ***.
Bạch di nương mới vừa vào phủ không lâu, tất nhiên không biết rõ tính cách của Mạc Khanh Khanh, cũng không hiểu vì sao một vị tiểu thư đến đây thăm di nương lại mang tới nhiều người như vậy.
Mà Trương di nương, Vương di nương đều đã sống rất lâu trong phủ, tất nhiên biết rõ Mạc Khanh Khanh ngày thường đức hạnh . Hai người không nhịn được cùng hỏi: "Tam tiểu thư tại sao hôm nay lại tới đây? Thật là khách quý hiếm gặp!”
"Không có gì, ta đến là muốn thăm nương một chút!" Mạc Khanh Khanh nói đến phi thường tự nhiên.
Tôn di nương có chút tay chân luống cuống đứng bên cạnh cửa, nghe lời Mạc Khanh Khanh nói suýt chút nữa cảm động rơi nước mắt.
Mặc dù Mạc Khanh Khanh chính là nữ nhi nàng mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời, nhưng đứa bé ấy lại không bao giờ muốn thân thiết với nàng, mà ngược lại luôn ở bên cạnh Đại phu nhân nịnh nọt. Mặc dù nàng hiểu rõ tính tình Liễu thị ương ngạnh, có thù tất báo, sẽ không bỏ qua cho một thứ nữ nhỏ bé do nàng sinh ra, chỉ cần một chút thủ đoạn liền có thể tiểu diệt, nhưng nàng đứng nhìn con gái mình cũng nữ nhân khác thắm thiết, lại đối với mình lạnh băng, trong lòng đau đớn cùng chua xót không thể nói nên lời.
Mạc Khanh Khanh nhìn thấy Tôn di nương trên mặt vừa vui mừng lại vừa đau thương, nàng bước nhanh tới giữ lấy tay nàng,hô khẽ một tiếng: "Di nương."
Tôn di nương vội vàng trả lời: "Mau, mau vào phòng đi. Đệ đệ con đúng lúc đang ở đây."
Mạc Khanh Khanh đang nâng chân lên bỗng chốc sững lại. Em trai nàng sao?
Sau đó, nàng nhìn thấy một thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi trầm mặc đứng ở trong phòng, lạnh lùng nhìn nàng.
Đây là đệ đệ của nàng, em trai ruột thịt của nàng Mạc Diệc Phong.
Mạc Khanh Khanh lần đầu tiên đến phòng của Tôn di nương, bây giờ nàng mới biết rõ thì ra mẹ ruột của nàng lại sống ở một nơi chật chội như vậy
Cả gian phòng bị một cái bình phong chia ra hai phần,phòng ngủ cùng gian ngoài. Gian ngoài bất quá chỉ là một căn phòng có hình tròn, có một cái bàn gỗ cũ cùng bốn cái ghế dựa, cùng với một cái giường cũ vừa nhỏ lại vừa thấp.
Giờ phút này Tôn di nương mất đi sự chững chạc thường ngày, tay chân có chút luống cuống nói: “ Con ngồi... ngồi đi. Nơi này của ta cũng không có gì cả, con đợi ta đến chỗ Bạch di nương xin chút điểm tâm.” Nàng nói rồi quay ra cửa muốn đi ra ngoài.
"Nương! Đều là người nhà cả, ngươi cũng không cần phải gấp rút ." Mạc Khanh Khanh lại một lần nữa kéo tay Tôn di nương lại.
Tôn di nương âm thanh run rẩy nói: "Con... con gọi ta là cái gì?"
"Nương! Vừa rồi ở ngoài kia có người ngoài, con không thể làm trái với quy tắc được, bây giờ ở đây chỉ có ba chúng ta, chẳng lẽ con vẫn không thể gọi người là nương hay sao?”
Hốc mắt Mạc Khanh Khanh đã có chút ươn ướt, trong lòng không hiểu vì sao bỗng chốc chua xót. Rõ ràng nàng là con gái ruột của mẹ, thế nhưng nàng lại như đây là lần đầu tiên gọi người ấy một tiếng “ Nương”.
Một tiếng “ Nương” của mình có thể làm cho khóe mắt của mẫu thân rơi lệ.
Nàng kiếp trước chỉ lo học theo bè lũ đi xu nịnh, nhưng đến những ngày cuối cùng của cuộc đời, sống khổ cực trong ngục mới biết được, Di nương và em trai không hề thân thiết với nàng đã tốn rất nhiều bạc để nhờ vả người ta chiếu cố nàng nhiều một chút!
Mạc Khanh Khanh nhìn mẫu thân và em trai có chút câu nệ và lúng túng, thầm nghĩ trên đời này vẫn có người nguyện ý thành tâm đối tốt với nàng môt cách vô điều kiện.
"Diệc Phong, con tại sao không gọi tỷ tỷ a?" Tôn di nương lặng lẽ lau nước mắt, sau đó quay sang hỏi con trai
Mạc Diệc Phong lúc này khuôn mặt không chút thay đổi liền kêu lên: "Tam tỷ." Sau đó liền ngậm miệng lại, một bộ dáng không muốn nhiều lời.
Mạc Khanh Khanh liếc nhanh Mạc Diệc Phong mười hai tuổi của ngày hôm nay, trong mắt thế nhưng đều là tán thưởng.
Đệ đệ của nàng ngoại trừ Đại thiếu gia đang làm việc ở ngoài ra thì là con trai duy nhất trong nhà, theo thường lệ chắc chắn phải là người tôn quý được người người yêu mến. Nhưng lại bị đại phu nhân Liễu thị tật lực áp chế, cho nên rất lâu mới học bài học vỡ lòng, chính vì thế học lực của hắn có chút không tốt. Nhưng hắn lại là người không bao giờ chịu thua kém ai, lén lút chạy đến Nam Cương nhập ngũ, liều mạng lập được công lớn, được nhà vua ban thưởng công trạng cùng với áo gấm và vô số vàng bạc châu báu!
Lúc đó, Nghiêm Minh Nghĩa coi trọng tài năng Mạc Diệc Phong, còn từng để cho Mạc Khanh Khanh âm thầm lôi kéo. Nhưng lại bị Mạc Diệc Phong nhất nhất cự tuyệt.
Lúc ấy thái độ của Diệc Phong như thế nào?
"Tam tỷ, tự giải quyết cho tốt, ta chỉ hy vọng tỷ cùng di nương sống tốt, những thứ khác ta không muốn tham dự."
Mạc Khanh Khanh trong lòng cười khổ, khi đó chính mình liên tục thầm mắng Mạc Diệc Phong không biết phân biệt tốt xấu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy chắc hẳn hắn đã nhìn thấy Nghiêm Minh Nghĩa không hề có ý tốt!
Kiếp này, nàng nhất định phải bảo vệ tốt mẫu thân và em trai, khiến cho đệ đệ có thể có một thời tuổi trẻ tiêu sái, thoải mái, khiến cho mẫu thân nàng không phải phụ thuộc ai, tự do tự tại làm theo ý mình!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
11 chương
11 chương
11 chương
66 chương
75 chương