Đọc tâm

Chương 14 : Ỷ lại

Đôi mắt này chính là ấn tượng đầu tiên của Lương Sở Uyên đối với Tô Yểu. Anh có nói là đôi mắt cô rất đẹp. Mà lúc ấy cô cũng nghe được, tuy rằng nghĩ đó là ảo giác. [Tôi còn muốn mời cô làm người mẫu.] Tô Yểu nín thở, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến những hình ảnh không thể miêu tả kia, cô nói lắp bắp: "Tôi, tôi không có kinh nghiệm." Lương Sở Uyên nghiêm túc suy nghĩ, [Chưa nói tới kinh nghiệm nhưng đúng là yêu cầu thật sự kiên nhẫn.] "Là ngồi bất động vài tiếng đồng hồ sao?" [Còn xem muốn vẽ cái gì.] Lương Sở Uyên giống như đem việc tùy tiện nói chuyện thành chính sự mà nói, [Sẽ dựa theo tiêu chuẩn để trả tiền công, giá hữu nghị còn có thể tăng thêm.] Tô Yểu xì cười: "Đều nói là giá hữu nghị sao còn có thể tăng thêm, tôi làm miễn phí cho anh." [Cô đồng ý?] "Nhưng mà tôi phải xem xét lại đã, anh cũng biết, thời gian của tôi cũng không tự do." Sinh hoạt sáng đi chiều về, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, cô không nghĩ lại muốn ngồi liên tiếp vài tiếng đồng hồ bất động. [Đương nhiên sẽ sắp xếp theo thời gian của cô.] Trong mắt Lương Sở Uyên hàm chứa ý cười, [Tô Yểu, cô nhận lời, tôi rất vui.] Tô Yểu nghi hoặc: "Nếu như theo điều kiện của anh, muốn tìm người mẫu hẳn là không khó mới đúng." [Chính là bọn họ cũng không phải cô.] Tô Yểu hơi giật mình, nhất thời không nói gì. Lúc này Lương Sở Uyên mới phát hiện ra lời nói có nghĩa khác, lại nói: [Đôi khi linh cảm cũng có móc nối với hợp mắt.] Tô Yểu thoải mái hơn một chút, cô buông tay: "Vậy được rồi, bên này tôi liền miễn phí cho anh, nếu anh nói tôi không hợp mắt, tôi khó có thể đảm bảo không đạp cửa bỏ đi." Lương Sở Uyên không tiếng động mà cười lộ răng, nhưng không đợi Tô Yểu thấy rõ ánh sáng trong mắt anh, toàn bộ căn phòng liền tối đen. Chỉ có ánh trăng. "Sao, sao vậy?" Bên tai không có thanh âm, Tô Yểu theo bản năng nắm chặt tay Lương Sở Uyên: "Tôi không nghe được anh đang nói cái gì." Trong bóng đêm, sóng mắt Lương Sở Uyên lưu động, anh biết đây chỉ là tình huống ngoài ý muốn ngẫu nhiên xảy ra, qua một lát sẽ có điện trở lại. Nhưng mà anh lại không muốn thoát khỏi bàn tay cô đang nắm lấy tay mình kia. Cô ỷ lại anh--Đúng lúc anh rất thích cảm giác bị ỷ lại này. Người bên cạnh anh, bao gồm cả Lương Sở Thương anh tôn trọng nhất, đều không thể tránh được mà đối đãi với anh như người tàn tật. Cho dù trừ việc không nói chuyện được, các phương diện khác đều giống như người bình thường, nhưng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có chút đối đãi đặc thù, đồng thời còn rất chiếu cố suy nghĩ của anh, còn sẽ cẩn thận mà giữ gìn sức khỏe của anh. Tô Yểu không giống vậy. Cô có thể nghe được thanh âm của anh, trên mỗi một góc độ, bọn họ đều là quan hệ bình đẳng; mà thời điểm cô không nghe được thanh âm của anh, cô lại lựa chọn đứng phía sau anh, cũng không có đem anh đối đãi giống như một người yếu đuối. "Chúng ta đi ra ngoài được không? Chỗ này tối quá." Thanh âm hơi run. Lương Sở Uyên cầm lại tay của Tô Yểu, kéo cô đi ra cửa. Tô Yểu ngay lập tức an tâm không ít. Chỉ là hai người còn chưa đi tới cửa, phòng vẽ tranh liền sáng lên. Tốc độ khôi phục ánh sánh quá nhanh, Tô Yểu vẫn là không thể tránh được mà bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Từ nhỏ cô đã sợ tối, luôn cảm thấy phía sau sẽ xuất hiện một bộ móng vuốt, đem cô kéo vào vực sâu. "Làm tôi sợ muốn chết." Lương Sở Uyên làm như không có việc gì mà buông tay, anh quay đầu lại: [sợ tối?] "Cũng không hẳn." Tô Yểu điểm điểm đầu, "Sức tưởng tượng quá phong phú cũng không phải chuyện gì tốt." [Nhưng cũng tuyệt đối không phải chuyện xấu.] Lương Sở Uyên mở cửa, [Tôi đưa cô về, bây giờ cũng muộn rồi.] Tô Yểu ừ một tiếng. Trước khi đi, cô quay đầu, nhìn bức họa trên bàn kia. Cặp mắt kia giống như của cô. Có người đem mình trở thành phong cảnh. Kỳ thật cô có chút vui vẻ. * Sau khi đưa Tô Yểu về nhà, Lương Sở Uyên nhận được một tin nhắn, là Lương Sở Thương gửi tới, nói muốn anh qua quán bar bên kia uống hai ly. Anh trả lời: Đã biết. Không về nhà, Lương Sở Uyên trực tiếp đánh xe đến quán bar, ban đêm gió hơi lạnh, xuyên qua cửa sổ phất vào mặt, làm tan đi không ít nhiệt khí. Lương Sở Uyên đến nơi lúc 10h đúng, đời sống về đêm ở Ôn thành vừa mới bắt đầu. Vừa đến cửa anh liền thấy được vị trí của Lương Sở Thương, Lương Mặc cũng ở đó. Đang nhấc chân muốn đi vào, ai ngờ động tác làm được một nửa, anh lại cứng ngắc mà thu hồi chân. Bởi vì anh nhìn thấy Lương Sở Thương cùng Lương Mặc hôn môi. Anh trai của anh cùng với chị họ của anh hôn môi. Lương Sở Uyên dùng vài giây tiêu hóa hết sự khiếp sợ của mình, anh xoa xoa ấn đường, thập phần dứt khoát mà quay đầu chạy lấy người, trước khi rời đi còn không quên gửi cho Lương Sở Thương một tin nhắn. [Quá muộn, em không qua đâu.]