Ngày đầu tiên Bắt đầu mùa thu, cây cối khoác màu vàng, đỏ, nâu; trong thung lũng xinhđẹp, thành phố nước nóng dường như đang chịu một trận cháy. Dưới những mái vòm, nhiều phụ nữ đến và đi, tập trung bên những dòng suối. Đó là những người phụ nữ không thể có con, hy vọng nước nóng sẽ ban cho mình khả năng sinh đẻ. Trong số những người dưỡng bệnh tại đây có ít đàn ông hơn nhiều, nhưng dẫu sao vẫn có, vì hình như nước nóng ngoài công dụng phụ khoa còn tốt cho tim mạch. Dù thế, cứ chín phụ nữ một có một đàn ông, tỉ lệ này gây ra nỗi lo sợ lớn lao cho cổ gái trẻ độc thân làm y tá ở đây, những người trông coi bể bơi dành cho phụ nữa đến chữa bệnh hiếm muộn! Ruzena sinh ra ở đây, ở đây cô có bố mẹ. Liệu có bao giờ cô thoát khỏi được nơi đây, cái nơi nhung nhúc toàn phụ nữ này không? Đang là thứ hai và ngày làm việc sắp kết thúc. Chỉ còn lại vài bà béo quấn mình trong khăn tắm, duỗi dài trên giường trị liệu, công việc là lau mặt và mỉm cười với họ. - Thế nào, cô sẽ gọi điện chứ? – Các đồng nghiệp hỏi Ruzena, một trong số đó là một phụ nữ phì nhiêu tuổi trạc bốn mươi, người còn lại trẻ hơn và gầy gò. - Tại sao không nhỉ? – Ruzena đáp. - Thế thì gọi đi! – Người phụ nữ tứ tuần nói, và dẫn cô ra sau dãy phòng thay áo, tại đó các y tá có tủ, bàn và điện thoại. - Gọi thẳng đến nhà ông ta ấy – người gầy gò lưu ý một cách độc ác, và cả ba người phì cười. - Em chỉ biết số nhà hát thôi – Ruzena nói khi tiếng cười đã lắng xuống. Đó là một cuộc nói chuyện khủng khiếp. Ngay khi nghe giọng Ruzena trong máy, anh đã cảm thấy lo sợ. Phụ nữ thường xuyên làm anh sợ, tuy nhiên không cô nào chịu tin vào điều dó, nếu anh cứ khăng khăng thì họ sẽ coi đó là một sự giận hờn vớ vẩn. - Em thế nào? – anh hỏi. - Không khoẻ lắm – cô đáp. - Có chuyện gì thế? - Em phải nói chuyện với anh – cô nói, giọng thiểu não. Từ nhiều năm nay anh luôn sợ giọng nói thiểu não. - Sao? – anh hỏi, giọng nghẹn lại. Cô trả lời: - Em nhất thiết phải nói chuyện với anh. - Có chuyện gì? - Một chuyện quan hệ đến cả anh và em. Anh không biết nói gì nữa. một lúc sau, anh nhắc lại: - Có chuyện gì? - Em bị chậm kinh sáu tuần rồi. Anh nói, cố hết sức để tự chủ: - Chắc không có gì đâu. Thỉnh thoảng vẫn thế đấy. Không sao đâu. - Không, lần này thì không phải thế, chắc chắn rồi. - Không thể thế được. Hoàn toàn không thể. Dù sao, nó cũng có thể không phải của anh. Cô tức giận. - Anh coi em là người thế nào? Anh sợ làm cô phật ý, vì đột nhiên anh thấy sợ hãi tất cả. - Không, anh không muốn làm em mếch lòng, như thế thật ngốc, tại sao anh lại muốn làm em mếch lòng cơ chứ, anh chỉ nói là có thể không phải là với anh, em không có gì phải lo cả, hoàn toàn không thể được, không thể được về mặt phụ khoa. - Thế thì thôi – cô nói, mỗi lúc một tức giận – Xin lỗi đã quấy rầy anh. Anh sợ cô sẽ bỏ máy. - Không, không, không phải thế. Em gọi cho anh thế là tốt lắm! Anh sẵn lòng giúp đỡ em, chắc chắn mà. Tất cả đều có thể dàn xếp được. - Dàn xếp…Anh muốn nói gì? Anh bối rối. Anh không dám gọi thẳng tên nó ra. - Ờ…phải..dàn xếp. - Em biết anh muốn nói gì, nhưng đừng hòng! Quên điều đó đi. Ngay cả khi em phải phá hỏng cuộc đời mình, em cũng không làm thế đâu. Một lần nữa anh cứng người lại vì sợ, nhưng lần này anh rụt rè lên tiếng phản công: - Thế thì tại sao em lại gọi điện cho anh, nếu không muốn nói với anh? Em muốn bàn với anh hay là đã có quyết định trước rồi? - Em muốn bàn với anh. - Anh sẽ đến gặp em. - Khi nào? - Anh sẽ báo cho em. - Được. - Hẹn sớm gặp em nhé. - Hẹn sớm gặp anh. Anh dập máy và quay lại gian phòng nhỏ nơi dàn nhạc của anh đang đợi. - Các ngài, buổi tập kết thúc – anh nói – Tôi không chịu được nữa rồi. Khi bỏ máy xuống, cô đỏ bừng mặt phấn khích. Cách Klima tiếp nhận tin mới đã xúc phạm cô. Mà cô cũng đã bị xúc phạm từ lâu nay rồi. Họ quen biết nhau được hai tháng nay, từ tối nghệ sĩ kèn trompet cùng dàn nhạc đến biểu diễn ở thành phố nước nóng. Sau buổi trình diễn có một bữa tiệc, cô được mời đến đó. Nghệ sĩ thổi kèn đã thấy cô nổi bật giữa những người đàn bà khác và đã qua đêm với cô. Kể từ đó anh ta mất tăm tích. Cô đã gửi cho anh hai tấm thiệp săn đón, nhưng anh ta không trả lời. một hôm đến thủ đô, cô đã gọi điện cho anh ở nhà hát, cô nghe nói anh đang tập với dàn nhạc ở đó. Người trả lời điện thoại mời cô đến và sau đó bảo anh ta sẽ đi tìm Klima cho cô. Khi quay lại, một lúc sau đó, anh ta thông báo buổi tập đã kết thúc và nghệ sĩ thổi kèn đã đi về rồi. Cô tự hỏi liệu điều đó có phải là một cách đuổi khéo cô không và cô càng cảm thấy thêm phật lòng vì cô ngờ là mình đang mang thai. Anh ta nói rằng điều đó là không thể về mặt phụ khoa. Hay ho thật, không thể vể mặt phụ khoa! Mình tự hỏi anh ta sẽ nói gì khi đứa bé ra đời đây! Hai đồng nghiệp nhiệt tình ủng hộ cô. Ngày cô thông báo với họ, trong căn phòng đầy khói mờ, là đêm qua cô với có những giờ phút không bút nào tả xiết với con người nổi tiếng, nghệ sĩ kèn đã nhanh chóng trở thành tài sản chung của cả ba người. Cái bóng của anh ta theo họ vào căn phòng nơi họ lần lượt thay ca cho nhau, và, khi ở đâu đó người ta nhắc đến tên anh ta, họ cười thầm như thể người ta đang nói về một người mà họ biết quá rõ. Và khi họ biết Ruzena mang thai, họ cảm thấy một khoái cảm kỳ lạ, bởi từ khi đó với họ anh ta đã thực sự hiện hữu trong nội tạng của cô y tá. Người đàn bà tứ tuần vỗ vai cô: - Xem kìa, cô bé, bình tĩnh đi nào! Tối có cái này cho cô đây – rồi bà ta lôi ra một tờ báo có minh họa, hơi bẩn và nhàu nhĩ – Xem này! Cả ba người ngắm nhìn bức ảnh một người đàn bà trẻ và xinh đẹp cầm micro đứng trên sân khấu. Ruzena thử đoán số phận của người đàn bà trên vài centimét vuông đó. - Em không nghĩ bà ta trẻ thế - cô tư lự nói. - Chẳng sao cả! – Người đàn bà tứ tuần mỉm cười. - Ảnh mười năm trước rồi. Hai người bằng tuổi nhau. Bà ta không còn là đối thủ của cô nữa đâu! Khi nói chuyện điện thoại với Ruzena, Klima nhớ là mình đã chờ đợi cái tin khủng khiếp đó từ lâu nay. Chắc chắn không có lý do đáng tin cậy nào quá nghĩ anh đã làm Ruzena có thai trong cái đêm định mệnh đó (ngược lại, anh chắc chắn mình đã bị vu cáo), nhưng anh chờ đợi cái tin đó từ nhiều năm nay, rất lâu trước khi biết Ruzena. Năm anh hai mươi mốt tuổi, một người đàn bà tóc vàng lăng nhăng với anh và giả vờ mang thai để định bắt anh cưới cô ta. Đó là những tuần lễ thật nặng nề, đã khiến anh bị đau dạ dày và sau đó lăn ra ốm. Kể từ đó anh biết mang thai là một cú sét hiện ra từ khắp nơi và vào bất kỳ lúc nào, một cú sét không đầu hàng trước bất kỳ cột thu lôi nào và được thông báo bằng một giọng nói đầy bi thảm qua điện thoại (phải, cả lần trước đó người đàn bà tóc vàng đầu tiên cũng đã thông báo tin dữ cho anh qua điện thoại). Biến cố năm hai mốt tuổi sau đó khiến anh sợ sệt khi tiếp cận những người đàn bà (nhưng vẫn rất hăng hái) và sau mỗi lần hẹn hò tình ái anh lại e ngại những hậu quả nghiêm trọng. Anh đã cố tự thuyết phục với rất nhiều lý luận rằng với sự thận trọng đến mức bệnh hoạn của mình xác suất xảy ra thảm hoạ đó chỉ là một phần nghìn phần trăm, nhưng ngay cái một phần nghìn phần trăm đó cũng đã làm anh sợ. Một lần, vào buổi tối khi chỉ có một mình, anh gọi điện cho một phụ nữ trẻ không gặp từ hai tuần. Khi nhận ra giọng anh, cô kêu lên "Chúa ơi, là anh đấy à? Em đợi điện thoại của anh lâu lắm rồi! Em rất cần anh gọi điện cho em!" và cô nằn nì quá, rất thống thiết, đến mức nồi sợ quen thuộc thắt chặt lấy tim Klima và bằng toàn bộ con người mình, anh cảm thấy rằng cái khoảnh khắc khủng khiếp đã đến rồi. Và vì anh muốn đối mặt với sự thật càng nhanh càng tốt, anh phòng thủ ngay: - Thế tại sao em lại nói với anh giọng đau khổ thế? - Mẹ em vừa mất hôm qua – người phụ nữ trẻ trả lời, và anh cảm thấy nhẹ nhõm cả người, dù biết rằng cách nào đi nữa một ngày nào đó anh cũng sẽ không thoát khỏi nỗi bất hạnh mà anh e ngại lâu nay. - Đủ rồi. Thế có chuyện gì? – Người đánh trống hỏi, và cuối cùng Klima cũng lấy lại được tinh thần. Anh thấy chung quanh mình những gương mặt đầy lo lắng của các nhạc công và giải thích với họ điều xảy đến với anh. Mọi người đặt nhạc cụ của mình xuống và muốn giúp anh bằng những lời khuyên. Lời khuyên đầu tiên rất cực đoan: người chơi đàn ghita, mười tám tuổi, tuyên bố một người đàn bà như người vừa gọi điện cho sếp mình hẳn là trơ lắm. - Bảo cô ta thích làm gì thì làm đi. Đứa bé không phải của anh, anh chẳng có gì liên quan cả. Nếu cô ta còn lôi thôi, thì đi thử máu xem bố nó là ai. Klima nói thông thường thử máu không đem lại kết quả gì và trong trường hợp này người ta nghe theo lời người mẹ. Nghệ sĩ ghita trả lời sẽ không có thử máu gì hết. Người đàn bà bị chơi trò đó sẽ không dám đi thử và khi cô ta hiểu người mà cô ta tố cáo không phải tay mơ, cô ta sẽ tự bỏ tiền ra mà giải thoát khỏi đứa bé. - Và nếu cô ta chịu làm thế, thì tất cả chúng tôi, tất cả nhạc công của dàn nhạc, sẽ ra trước toà để nhận đã ngủ với cô ta hôm đó. Cứ việc tìm bố đứa bé trong số chúng tôi đi! Nhưng Klima trả lời: - Tôi chắc các anh sẽ làm việc đó vì tôi. Nhưng trong khi chờ đợi thì tôi đã phát điên vì bất ổn và sợ hãi rồi. Trong những việc như thế này, tôi là người hèn nhát nhất trên đời và đầu tiên tôi cần có sự chắc chắn cái đã. Mọi người đều đồng ý. Biện pháp của tay đàn ghita về nguyên tắc thì tốt, nhưng không phải tốt cho tất cả mọi người. Nhất là nó không thể áp dụng cho một người đàn ông thần kinh không vững vàng cho lắm. Nhất là không thể áp dụng với một người nổi tiếng và giàu có sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng nếu người đàn bà kia dai dẳng đến cùng. Thế là tất cả đồng ý là không nên thô bạo với cô ta quá mà phải dùng biện pháp thuyết phục để cô ta đồng ý phá thai. Nhưng phải dùng lý lẽ thế nào? Có thể nghĩ tới ba giả thuyết cơ bản: Phương cách thứ nhất là gợi đến lòng thương cảm của người đàn bà: Klima sẽ nói chuyện với cô y tá như với người bạn gái thân thiết nhất; anh sẽ thành thực tâm sự với cô, anh sẽ nói với cô ta vợ anh đang ốm nặng và sẽ chết mất nếu biết chồng mình có con với một người đàn bà khác, rằng Klima, cả về khía cạnh đạo đức lẫn thần kinh, không thể chịu đựng được tình huống đó, và anh sẽ cầu xin cô y tá làm ơn làm phước. Phương cách này vấp phải một trở ngại cơ bản. Chiến lược đó chỉ có thể áp dụng dựa trên một thứ rất không chắc chắn là lòng tốt của cô y tá. Cần phải có một trái tim thật sự nhân hậu đầy cảm thông để phương cách đó không quay ra chống lại chính Klima. Rất có thể cô ta còn hung dữ hơn nữa khi cảm thấy bị xúc phạm, vì người bố được lựa chọn cho đứa con của cô ta lại quan tâm đến một người đàn bà khác hơn. Phương cách thứ hai hướng đến lý trí của người đàn bà: Klima sẽ thử tìm cách giải thích cho cô ta rằng anh không và sẽ không thể chắc chắn đứa con thực sự là sản phẩm của anh. Anh chỉ mới biết cô y tá qua một cuộc gặp gỡ và hoàn toàn không biết gì về cô. Anh chẳng biết gì về những người khác hay giao du với cô. Không, không, anh không nghi ngờ cô cố tình muốn lừa anh, nhưng dù sao cô cũng không thể khẳng định là cô không quan hệ với những người đàn ông khác! Và nếu cô cứ khẳng định điều đó thì Klima tìm đâu ra cơ sở để tin cô nói thật? Và liệu có hợp lý không khi sinh một đứa bé mà người bố không bao giờ có thể chắc đó đúng là con mình? Liệu Klima có thể bỏ vợ vì một đứa bé mà anh còn không chắc nổi có phải con mình thật không? Và Ruzena liệu có muốn đứa bé cả đời không được biết bố của mình? Phương cách này cũng không chắc chắn lắm. Nghệ sĩ đánh đàn contrebass (là người nhiều tuổi nhất ban nhạc) nhận xét rằng dựa vào lý trí sáng suốt của người đàn bà như thế này còn ngây thơ hơn là dựa vào sự cảm thông của cô ta. Nó logic quá nên sẽ chỉ chạm tới được lý trí trong khi trái tim người phụ nữ trẻ sẽ bị xáo trộn vì người cô yêu không tin vào sự thành thật của cô. Điều đó rất có thể sẽ khiến cô xử sự gay gắt hơn nữa, với một sự bướng bỉnh đẫm nước mắt, và sẽ nhất quyết tiếp tục làm theo những gì cô ta định làm. Cuối cùng, còn có một khả năng thứ ba: Klima cảm thấy đã yêu và sẽ yêu bà mẹ tương lai. Anh sẽ không đề cập đến khả năng đứa trẻ là con một người khác. Ngược lại, anh sẽ đắm chìm cô gái trong sự tin cậy, tình yêu và sự dịu dàng. Anh sẽ hứa hẹn tất cả với cô, kể cả ly dị. Anh sẽ vẽ ra cái viễn cảnh tương lai tuyệt vời. Và nhân danh cái tương lai đó anh sẽ cầu xin cô tự giải thoát khỏi gánh nặng cô đang mang. Anh sẽ giải thích với cô rằng việc sinh đứa trẻ ra là quá sớm và sẽ làm họ mất đi những tình cảm ban đầu, những năm tháng đẹp nhất của tình yêu của họ. Trong giải pháp này thiếu vắng một thứ có rất nhiều trong giải pháp thứ hai: logic. Làm thế nào mà Klima yêu say đắm một cô y tá khi mà anh tránh cô như tránh tà suốt hai tháng nay? Nhưng nghệ sĩ contrebass khẳng định rằng những người yêu nhau luôn có những động thái rất phi logic và chẳng có gì đơn giản hơn là giải thích điều đó bằng cách này hay cách khác cho cô gái trẻ. Cuối cùng, tất cả nhất trí phương pháp thứ ba có lẽ là thoả đáng hơn cả, vì nó kêu gọi tình yêu của cô gái, sự chắc chắn tương đối duy nhất có được trong tình hình hiện tại. Họ ra khỏi nhà hát và chia tay nhau ở góc phố, nhưng tay đàn ghita đi cùng Klima về đến cửa nhà anh. Anh ta là người duy nhất phản đối kế hoạch đã được thông qua. Anh ta thấy kế hoạch này không xứng tầm với người chỉ huy mà anh sùng kính: - Anh hãy mang theo một cây roi khi đi gặp đàn bà! – Anh ta nói, dẫn lời Nietzsche anh ta chỉ biết duy nhất cây đó trong toàn bộ tác phẩm của triết gia. - Cậu bé – Klima than than thở - Chính cô ta cầm roi chứ không phải tôi! Nghệ sĩ ghita đề nghị Klima cho anh ta đi theo đến thành phố nước nóng, sẽ đưa cô ta ra chỗ vắng để trừ khử cô ta. - Không ai có thể chứng minh là cô ta đã không lao vào mũi xe của tôi. Nghệ sĩ ghita là người trẻ nhất của dàn nhac, anh ta rất yêu quý Klima, người đang cảm động vì những lời của anh ta – Cậu tốt quá – Klima nói. Nghệ sĩ ghita trình bày chi tiết kế hoạch của mình, má anh ta đỏ phừng phừng. - Cậu tốt quá, nhưng không được đâu – Klima nói. - Tại sao anh lại phải chần chừ, đó là một con đĩ mà! - Có thể cậu rất tốt, nhưng không được là không được – Klima nói và từ biệt anh nghệ sĩ. Khi còn lại một mình, anh nghĩ đến lời đề nghị của chàng thanh niên và tới những lý lẽ khiến anh không chấp nhận nó. Chẳng phải vì anh tốt đẹp gì hơn nghệ sĩ ghita, mà vì anh không dũng cảm bằng anh ta. Nỗi sợ bị tố cáo đồng phạm vụ giết người cũng lớn ngang với nỗi sợ bị coi là cha đứa bé. Anh nhìn thấy chiếc xe hơi đâm Ruzena ngã, anh nhìn thấy Ruzena nằm trong một đống máu, một sự nhẹ nhõm thoáng qua khiến anh khoan khoái. Nhưng anh biết trôi theo những ảo tưởng như thế chẳng đem lại lợi lộc gì. Và giờ đây anh có một mối lo lớn. Anh nghĩ đến vợ. Chúa ơi, ngày mai là sinh nhật cô ấy! Đã sáu giờ kém vài phút, và các cửa hàng sẽ đóng cửa vào sáu giờ đúng. Anh vội dừng xe trước một cửa hàng hoa để mua một bó hoa hồng thật lớn. Một tối sinh nhật thật nặng nề đang chờ đợi anh! Phải ra vẻ gần gũi cô ấy, và phải làm bằng cả trái tim, cả trí tuệ, phải hiến thân cho cô ấy, tỏ ra dịu dàng với cô ấy, đánh lạc hướng cô ấy, cười với cô ấy, và trong toàn bộ thời gian đó sẽ không có một giây nào anh có thể quên được cái bụng mang thai ở xa xăm kia. Anh sẽ phải cố hết sức rặn ra những lời âu yếm, nhưng tâm trí anh thì xa vời, bị nhốt trong cái xà lim tối tăm của một nội tạng xa xôi. Anh hiểu mình sẽ phải cật lực cố gắng mới có thể qua được tối sinh nhật ở nhà hôm nay và quyết định không lần lữa việc đi gặp Ruzena. Nhưng đó cũng không phải là một chuyến đi vui vẻ gì. Thành phố nước nóng giữa đồi núi đó gây cho anh ấn tượng về một sa mạc. Ở đó anh không quen biết một ai. Trừ ông già người Mỹ đang dưỡng bệnh tại đó có cung cách trưởng giả thời xưa, người sau buổi hoà nhạc đã mời toàn bộ ban nhạc đến căn hộ của ông ta ở khách sạn. Ông ta đã chuốc họ những thứ rượu hảo hạng và những người phụ nữ tuyển chọn trong đám nhân viên của khu điều dưỡng, theo cách đó, một cách gián tiếp, ông ta chịu trách nhiệm về điều đã xảy ra giữa Ruzena và Klima. A, miễn là người đàn ông này, người khi đó đã tỏ ra rất trìu mến vbanh, còn ở lai thành phố chữa bệnh đó! Klima nhìn thấy ở ông ta cọng rơm duy nhất khi anh sắp chết đuối, bởi trong những thời khắc như anh đang phải trải qua không có gì người ta cần hơn là sự thông cảm bạn bè của một người khác. Anh quay trở lại nhà hát và dừng lại ở chỗ người gác cửa. Anh bảo nối máy liên tỉnh. Đợi một lúc thì giọng Ruzena vang lên trong máy. Anh nói ngày mai anh sẽ đến gặp cô. Anh không ám chỉ chút nào đến cái tin cô vừa nói với anh vài giờ trước đó. Anh nói với cô như thể họ đang là một cặp tình nhân không mảy may lo lắng về vấn đề gì hết. Bất chợt anh hỏi cô: - Ông người Mỹ còn ở đó không? - Có – Ruzena trả lời. Cảm thấy nhẹ nhõm, anh nhắc lại giọng thoải mái hơn một chút là anh rất vui vì sắp được gặp lại cô. - Em đang mặc gì thế? – anh hỏi. - Tại sao? Đó là một thủ thuật mà anh hay sử dụng và thu được nhiều thành công từ nhiều năm nay khi nói chuyện qua điện thoại như thế này. - Anh muốn biết bây giờ em đang mặc gì. Anh muốn tưởng tượng ra em. - Em mặc váy đỏ. - Em rất hợp với màu đỏ đấy. - Cũng có thể - cô nói. - Thế còn dưới váy? Cô cười. Phải, họ đều cười khi anh đặt câu hỏi đó. - Quần lót của em màu gì? - Cũng màu đỏ. - Anh thèm được gặp em nơi đó quá – anh nói và từ biệt cô. Anh nghĩ mình đã tìm được giọng nói chuẩn. Trong một lúc, anh cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng chỉ một lúc. Thực tế anh với hiểu ra anh không thể nghĩ đến gì khác ngoài Ruzena và anh cần phải hạn chế đến mức nhỏ nhất việc chuyện trò với vợ tối nay. Anh dừng xe ở một rạp chiếu phim và mua hai vé một bộ phim cao bồi Mỹ. Dù khi không ốm thì cô đẹp hơn, nhưng dù sao Kamila Klima cũng đang ốm. Vì sức khoẻ không được tốt, vài năm trước cô đã phải từ bỏ sự nghiệp ca hát đã đẩy cô vào vòng tay người chồng hiện nay. Người đàn bà đẹp này, người có thói quen thường xuyên được ngưỡng mộ, bỗng nhiên thấy đầu tóc mình ám đầy mùi phoocmôn bệnh viện. Cô thấy dường như giữa vũ trụ của chồng và vũ trụ của mình bỗng dựng lên cả dãy núi cao. Khi Klima nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô, anh cảm thấy tim mình như tan vỡ và anh chìa về phía cô (qua cái dãy núi tưởng tượng đó) bàn tay âu yếm. Kamila hiểu rằng trong nỗi buồn của mình có một sức mạnh mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến, và cái đó hấp dẫn Klima, làm anh dịu lại, khiến anh thấy nước mắt tràn ra mi. Không ngạc nhiên lắm khi cô bắt đầu sử dụng (có thể một cách vô thức, nhưng lại rất thường xuyên) cái công cụ tình cờ phát hiện ra này. Bởi chỉ cần anh nhìn vào khuôn mặt đau khổ của cô là cô có thể ít nhiều chắc chắn trong đầu của Klima không có ai đang cạnh tranh với cô. Người đàn bà đẹp này quả rất sợ phụ nữ và cô thấy họ ở khắp nơi. Cô biết cách tìm ra họ trong cách nói năng của Klima, khi anh chào cô khi về nhà. Cô biết cách dò theo họ qua mùi quần áo của anh.Mới đây cô đã tìm thấy một mẩu giấy xé từ một trang báo, Klima viết lên đó một ngày nào đó. Rõ ràng điều này có thể gợi lên rất nhiều điều, về một buổi tập nhạc, một cuộc gặp gỡ với ông bầu, nhưng suốt một tháng trời cô chỉ tự hỏi mình Klima gặp gỡ người đàn bà nào vào ngày hôm đó, trong suốt một tháng cô ngủ rất kém. Nếu cái thế giới bội bạc của đàn bà làm cô sợ hãi đến thế, liệu cô có tìm được chỗ dựa trong thế giới đàn ông không? Rất khó. Sự ghen tuông chiếm hữu cái khả năng chiếu sáng người đàn ông độc nhất bằng những tia sáng chói loà và nhấn chìm vô số những người đàn ông khác trong sự tăm tối hoàn toàn. Suy nghĩ của bà Klima không thể đi theo hướng khác với những tia sáng đau đớn đó, và chồng cô đã trở thành người đàn ông duy nhất của vũ trụ. Lúc này, cô vừa nghe tiếng chìa khoá trong ổ và nhìn thấy nghệ sĩ kèn với bó hoa hồng trên tay. Thoạt tiên cô cảm thấy rất vui, nhưng những nghi ngờ bắt đầu xuất hiện ngay lập tức. tại sao anh ấy mua hoa cho cô vào tối nay, trong khi mai mới là sinh nhật cô? Thế nghĩa là sao? Và cô hỏi anh: - Ngày mai anh không có nhà à? Việc anh mua hoa tối nay không nhất định phải hàm ý ngày mai anh sẽ đi vắng. nhưng những cần ăng ten nghi ngờ, thường trực cảnh giác, thường trực ghen tuông, biết cách đoán trước từng ý định nhỏ nhất của người chồng. Mỗi lần Klima nhận ra sụ tồn tại của những cần ăng ten khủng khiếp đó, những cái ăng ten lột trần anh, dò xét anh, lột mặt nạ anh, anh quỵ ngã trước cảm giác mệt mỏi đến tuyệt vọng. Anh ghét chúng, những thứ cần ăng ten đó, và anh cho rằng nếu cuộc sống hôn nhân của anh bị đe doạ, thì chúng chính là nguyên do. Anh luôn tin là (và về điểm này anh có ý thức cực kỳ tuyệt đối) rằng nếu anh nói dối vợ, thì chỉ bởi anh muốn che chở cô, tránh cho cô mọi phiền toái, và chính cô, với sự nghi ngờ của mình, mới là người làm chính cô phải khổ. Anh cúi xuống khuôn mặt cô và đọc thấy ở đó nỗi nghi ngờ, nỗi buồn và tâm trạng chán chường. Anh những muốn quỳ xuống đất với bó hoa hồng, nhưng anh tự chủ kịp thời. Anh biết trong những ngày sắp tới anh sẽ phải tự chủ trong những tình huống còn khó khăn hơn nhiều. - Em không thích anh tặng em hoa hôm nay à? – anh hỏi. Cảm thấy có sự tức giận trong giọng nói đó, vợ anh cảm ơn anh và đi cắm hoa vào lọ. - Chủ nghĩa xã hội nhố nhăng! – Klima nói. - Tại sao? - Em xem nhé, họ bắt bọn anh suốt ngày phải chơi nhạc miễn phí. Lần thì nhân danh cuộc chiến đấu chống chủ nghĩa tư bản, lần thì để tưởng niệm cách mạng, lại còn sinh nhật một lãnh đạo cao cấp, và nếu anh không muốn người ta giải tán dàn nhạc thì anh bắt buộc phải chấp nhận tất cả. Em không biết hôm nay còn có chuyện gì nữa đâu. - Gì thế? – cô hờ hững hỏi anh. - Khi bọn anh đang tập thì bà chủ tịch hội đồng uỷ ban thành phố mò đến, bà ta giải thích bọn anh phải chơi gì, không được chơi gì, và sau đó bắt bọn anh ngày mai phải đến chơi miễn phí cho Đoàn Thanh niên. Nhưng điều tồi tệ nhất là cả ngày mai anh phải đi dự một cuộc họp khỉ gió, người ta sẽ dạy bọn anh vai trò của âm nhạc trong công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội. Lại mất toi một ngày nữa, mất toi luôn! Lại còn đúng là ngày sinh nhật em nữa chứ! - Chắc họ không muốn giữ anh đến tận đêm đâu! - Chắc là không rồi. Nhưng em thấy đấy, mai thì anh mệt chết rồi còn gì! Thế nên anh nghĩ hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau kỷ niệm một tí – anh nói, nắm lấy hai tay vợ. - Anh đáng yêu quá – vợ Klima nói, và Klima hiểu, qua giọng của cô, cô không hề tin một chút nào những gì anh với nói về cuộc họp ngày mai. Vợ Klima dĩ nhiên không dám tỏ ra không tin anh. Cô biết sự nghi ngờ của mình sẽ làm anh nổi điên. Nhưng từ lâu nay Klima đã không còn tin vào tính cả tin của vợ nữa. Dù anhnói thật hay nói dối, anh ngờ là cô luôn ngờ vực anh. Dù thế, quân bài đã được rút, anh phải tiếp tục cưỡi trên lưng cọp, phải vờ tin là cô tin và cô (với khuôn mặt buồn bã và xa lạ) hỏi anh về cuộc họp ngày mai để co anh thấy là mình không nghi ngờ gì về sự tồn tại của nó. Rồi cô vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô cho quá nhiều muối. Cô luôn thích thú công việc bếp núc và nấu rất ngon (cuộc sống chưa tàn hại được cô và cô chưa mất thói quen tự chăm sóc mình từ bên trong) và Klima biết rằng nếu, tối đó, bữa ăn không thành công lắm, thì chỉ vì cô đang dằn vặt. Trong óc anh hiện lên cảnh cô đang nêm vào đồ ăn, bằng một động tác đau đớn, dữ dội, một lượng muối khủng khiếp và trái tim anh thắt lại. Anh thấy dường như, trong những miếng ăn quá mặn, nhận ra mùi vị nước mắt của vợ mình, và anh đang nuốt chính tội ác của mình. Anh biết là Kamila đang bị nỗi ghen tuông giằng xé, anh biết cô sẽ có thêm một đêm mất ngủ và anh muốn vuốt ve cô, ôm lấy cô, an ủi cô, nhưng anh cũng hiểu ngay điều đó là thừa vì trong sự dịu dàng đó những cần ăng ten của vợ anh cũng sẻ chí có thể tìm thấy bằng chứng cho sự xấu xa của anh. Cuối cùng họ cũng đi xem phim. Klima thấy vững tâm hơn một chút khi thấy trong phim nhân vật chính vtượt qua rất nhiều hiểm nguy kinh người với một sự vững vàng dễ truyền cho người khác. Anh tưởng tượng mình là anh ta và đôi khi tự nhủ việc thuyết phục Ruzena phá thai chỉ là một chuyện vặt vãnh dễ như trở bàn tay mà anh có thể làm với sự quyến rũ và sáng chói của mình. Rồi họ nằm xuống cạnh nhau trong cái giường lớn. Anh nhìn cô. Cô nằm ngửa, đầu vùi vào trong gối, cằm hơi nhướng cao và mắt nhìn chằm chằm lên trần, và trong sự căng thẳng tột cùng của cơ thể cô (cô luôn làm anh nghĩ đến một sợi dây đàn, anh nói cô có "tâm hồn của một sợi dây đàn"), chợt anh thấy, chỉ một khoảnh khắc, toàn bộ những gì chính yếu của cô. phải, đôi khi (đó là những giây phút kỳ diệu) anh bất chợt nắm bắt được, chỉ cần một cử chỉ hay động tác của cô, toàn bộ lịch sử cơ thể và tâm hồn của cô. Đó là những khoảnh khắc của sự sáng rõ tuyệt đối nhưng cũng là của sự cảm động tuyệt đối, bởi người đàn bà này đã từng yêu anh khi anh còn chưa là gì cả, cô đã từng sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh, cô mù quáng hiểu toàn bộ những suy nghĩ của anh, do đó anh có thể nói với cô về Armstrong hay Stravinski, về những chuyện tầm phào và những chuyện quan trọng, cô gần gũi với anh hơn mọi người khác trên đời..Rồi anh tưởng tượng ra cái cơ thể đáng yêu đó, cái khuôn mặt đáng yêu đó đã chết, và anh tự nhủ mình không thể sống được sau đó dù chỉ là một ngày. Anh biết mình có khả năng bảo vệ cô cho đến hơi thở cuối cùng, có khả năng trao cả cuộc đời cho cô. Nhưng cảm xúc tình yêu nghẹt thở đó chỉ là một ngọn đèn tù mù phơ phất, vì tâm trí anh, toàn bộ, đã bị nỗi sợ và nỗi lo xâm chiếm. Anh nằm dài bên cạnh Kamila, anh biết anh yêu cô vô cùng tận, nhưng tâm trí anh đang đi vắng. Anh vuốt ve khuôn mặt cô, như thể anh đang vuốt ve cô từ khoảng cách hàng trăm cây số.