Độc Sủng Băng Phi

Chương 43 : Dạ yến (2)

"Ái phi, đêm nay ở nơi này cũng không có người ngoài. Nàng hãy tháo khăn che mặt xuống đi!" "Dạ, hoàng thượng " Tôi nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người, cũng không cần nói đến người Lãnh gia, tôi cũng biết họ đang nghĩ gì.Vị công tử áo trắng ngồi bên kia sắc mặt cũng có chút thay đổi, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh….. ----------- ----------- Lúc nàng vừa bước vào, ta đã nhận ra đó chính là nữ tử ở bên hồ. Chỉ là không nghĩ đến nàng chính là Băng phi của hoàng huynh. Nghe nói khuôn mặt Băng phi rất xấu, hơn nữa cũng không được sủng ái. Sao nàng lại có mặt ở đại yến này, hơn nữa còn đi cùng với Yên nhi... hoàng tổ mẫu cũng rất thương yêu nàng... Nhìn cái khăn che mặt, chắc là không muốn cho ai thấy … Cho đến khi khăn sa tháo xuống, khuôn mặt lộ ra... Không biết nói gì để miêu tả, đúng là tiên tử hạ phàm, một thân cung y màu trắng lại càng thêm tôn vinh vẻ đẹp của nàng... Không nghĩ đến, nàng đúng là tuyệt sắc mỹ nhân... ------------- ------------- "Ngươi không phải là tỷ tỷ của ta" Lãnh Vũ lớn tiếng "Làm càn" hoàng thượng giận dữ "Hoàng thượng, tiểu nữ thất lễ, mong hoàng thượng thứ tội. Chỉ là khi Tâm Nguyệt vào cung không phải là diện mạo này. Vũ nhi mới nhất thời kích động. Mong hoàng thượng thứ tội" Lãnh Phong quỳ xuống Hoàng thượng hình như còn muốn nói gì nữa, thấy tôi lắc đầu, liền không truy cứu nữa "Tướng quân, chẳng lẽ ngay cả nữ nhi của mình cũng không nhận ra sao?" "Việc này... Người trước mắt giống hệt như hình bóng của Mộng Nguyệt trong trí nhớ của thần. Đây tuyệt đối là nữ nhi của thần!, Trong điện lại trở nên tĩnh mịch, hoàng tổ mẫu lắc đầu nhìn tôi có chút xót xa "Được rồi, tướng quân mau đứng lên đi! Khi Nguyệt nhi vào cung dung mạo không phải như thế này. Là do ai gia truyền thái y chữa lành vết sẹo trên mặt Nguyệt nhi. Thật không ngờ Nguyệt nhi lại xinh đẹp như thế!" "Tạ ơn Thái hoàng thái hậu!" Yến tiệc bắt đầu, tôi cũng không biết nói đề tài gì với bọn họ, nên cứ vừa ăn vừa nhìn họ khách sáo đầy giả tạo. Nhìn qua thì thấy Lãnh Vân cùng Lãnh Vũ khinh thường liếc tôi, tôi cũng không thèm để ý, cũng không tức giận. Tôi cùng Yên nhi thì thầm trò truyện với nhau còn vui hơn... Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu dùng bữa xong cũng đã trở về nghỉ ngơi, còn tôi thì phải ngồi lại đây xem diễn tấu đến hoa cả mắt... Vị công tử áo trắng kia chính là bào đệ của hoàng thượng, Tuyên Dương vương gia... Bên cạnh Hoàng quý phi là Thừa tướng đại nhân và phu nhân, vị phu nhân nhìn dáng vẻ rất phúc hậu, còn Thừa tướng thì… từ đầu đến cuối ông ta lúc nào cũng cười, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thoải mái. Bên cạnh Mai phi, Diễm phi, Lệ phi đều cũng chỉ có cha mẹ đi cùng. Chỉ có Lãnh Phong là dẫn theo phu nhân cùng nữ nhi.... Tôi có chút khó hiểu, nên quay qua hỏi Yên nhi, mới biết được thì ra đại yến này ngoài gia phụ ra họ chỉ có thể mời nữ quyến vào cung, không thể mang nam quyến, mà các nàng đều là nữ nhi độc nhất trong nhà. Sau đó đến lượt Hoàng quý phi tấu khúc, Lệ phi hiến vũ... So với lần trước, rõ ràng họ ra sức thêm rất nhiều, càng thêm hấp dẫn người khác... Tôi còn đang suy nghĩ cách lui khỏi nơi đây, thì bên tai nghe được giai điệu quen thuộc, đúng là khúc nhạc “Chớp mắt đã ngàn năm” Ngẩng đầu lên thì thấy Mai phi đang chơi đàn tỳ bà, giai điệu nghe thanh thoát hơn rất nhiều, lần trước tôi chỉ biểu diễn qua một lần không ngờ nàng lại có thể nhớ được... Hơn nữa, nếu so sánh tôi còn kém hơn rất nhiều. Khúc nhạc cuối cùng cũng kết thúc, tiếng nàng khiêu khích vang lên bên tai "Lần trước nghe Băng phi muội muội tấu rất hay. Tỷ tỷ đành bêu xấu. Có điều mấy ngày nay tỷ tỷ vẫn chưa tìm được từ xứng với giai điệu, không biết muội muội có thể đem xướng từ của khúc nhạc này chỉ bảo cho tỷ tỷ..."