Độc Phi
Chương 74 : Nha hoàn trung thành
Edit: Ớt Hiểm
“Tiểu thư muốn ta đi đâu?” Tử Uyên hỏi An Cẩm Tú.
“Ngươi cũng không còn nhỏ, tìm một nam nhân thật tốt mà gả”, ngoài cửa có người của Cát Lợi, An Cẩm Tú cũng không thể nói chuyện lớn tiếng, hạ giọng nói với Tử Uyên: “Ta viết thư phóng nô cho ngươi, sau này ngươi không còn là nô tì nữa, hãy tự mình lo cuộc sống của mình đi!”
Sau khi An Cẩm Tú gả vào Thượng Quan gia, có nói qua với Tử Uyên, đợi khi Tử Uyên gả chồng, nàng sẽ cho Tử Uyên một lá thư phóng nô, cho Tử Uyên được tự do. Nhưng lúc này An Cẩm Tú nhắc lại chuyện đó, Tử Uyên lại tức giận, nói: “Ta không gả chồng, tiểu như như vậy thì sao ta đi được chứ? Ta chỉ đi theo người, nơi nào khác ta cũng không đi!”
“Ngươi hãy nghe lời ta, đi theo ta nhất định không có kết cục tốt!” An Cẩm Tú vừa chặn miệng Tử Uyên, vừa nói: “Ngươi lại muốn ta nhìn thấy ngươi chết sao?”
Tử Uyên hất tay An Cẩm Tú ra, hiểu tại sao An Cẩm Tú che miệng mình, nên hạ thấp giọng nói: “Tiểu thư xem ta là hạng người gì? Muốn chết thì cùng nhau chết, ta không phải loại người không có nghĩa khí!”
An Cẩm Tú bị cho Tử Uyên làm cho dở khóc dở cười, nha đầu này còn muốn cùng nàng rao giảng nghĩ khí!
“Người muốn đuổi ta đi, ta đi ngay”, Tử Uyên nhìn nhìn xung quanh, cũng không thấy có vật gì vừa tay, liền nói với An Cẩm Tú: “Ta lập tức đập đầu chết ở đây cho người xem!”
An Cẩm Tú muốn nổi giận, nhưng nhìn Tử Uyên nàng lại không đành lòng, đành phải kéo Tử Uyên ngồi xuống, ôn tồn nói: “Là ta muốn vào cung, tính tình của ngươi như vậy thì không sống nổi một ngày trong cung, nếu ngươi không muốn khiến ta chết, thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta!”
“Tiểu thư có thể sống thì ta có thể sống!” Tử Uyên cũng không hiểu tại sao An Cẩm Tú lại muốn vào cung, nhưng lúc này nàng cũng không rảnh để quản, nói: “Ta dù sao cũng là một nha đầu hầu hạ người, đi nơi nào không phải hầu hạ? Ta không sợ.”
“Ngươi là không biết sợ!” An Cẩm Tú nói: “Tướng quân đang ở Hương An thành, không bằng ngươi đi tìm chàng, hầu hạ tướng quân cũng như là hầu hạ ta!”
“Tiểu thư!” Tử Uyên nhảy dựng lên: “Người là muốn đưa ta cho tướng quân?”
An Cẩm Tú bị câu nói của Tử Uyên làm cho giật mình, thật ra nàng không có ý này, nhưng nghe Tử Uyên nói xong, nàng chợt nghĩ đến. Đột nhiên tưởng tượng, sau này sẽ có một nữ nhân khác bồi bên người Thượng Quan Dũng, trong lòng An Cẩm Tú như bị dao cắt.
“Ta không đi!” Tử Uyên cũng không đợi An Cẩm Tú lên tiếng, thẳng thắn nói: “Ta theo hầu hạ tiều tư, ta không thể nhìn tiểu thư một mình tiến cung!”
“Ngươi biết ta đi làm gì sao?” An Cẩm Tú hỏi Tử Uyên.
“Chuyện hôm qua ta đã đều biết!” Tử Uyên lại ngồi bên cạnh An Cẩm Tú, nói: “Ta không biết tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết Bình An, nhị thiếu gia, tam tiểu thư, nhũ mẫu, còn có Tú di thái thái đều đã chết, tiểu thư nhất định là muốn đi báo thù?”
An Cẩm Tú không nói gì, nhưng ánh mắt trở nên tàn nhẫn.
“Tử Uyên cũng muốn báo thù!” Tử Uyên nói với An Cẩm Tú: “Bọn người hại Bình An, cũng là kẻ thù của Tử Uyên! Không trả được thù này, cả đời Tử Uyên cũng sống không yên! Tiểu thư, bên cạnh người cũng cần một người chăm sóc, người nói xem trong cung có ai có thể đối với tiểu thư một lòng trung thành chứ?”
Trong cung có ai trung thành, chính An Cẩm Tú cũng không biết, chỉ là nàng không muốn liên lụy Tử Uyên, nhìn Tử Uyên lắc đầu nhẹ, “Ngươi ở bên cạnh ta, ta phải lo lắng cho ngươi, làm sao có thể chuyên tâm mà báo thù?”
Tử Uyên vừa nghe An Cẩm Tú nói lời này, liền thương tâm, nước mắt vừa ngưng được một lát giờ lại tuôn ra, nhìn An Cẩm Tú mà quyết liệt: “Ta sẽ không liên lụy tiểu thư, ta sẽ đi theo Bình An!” Dứt lời, Tử Uyên lao tới bức tường bên cạnh mà đập đầu vào.
“Ngươi…” An Cẩm Tú liền đưa tay kéo, nhưng người bệnh thì có bao nhiêu sức lực chứ, tay thì vẫn kéo, nhưng lại không thể giữ chặt Tử Uyên, nên bị Tử Uyên lôi theo ngã xuống đất.
Cát Lợi ở bên ngoài nghe thấy trong phòng có tiếng bàn ghế ngã xuống, vội mang theo thuộc hạ đi vào, liền thấy cảnh chủ tớ hai người ngã trên mặt đất.
“Đây là như thế nào?” Cát Lợi vội cùng bọn thái giám tiến đến, hắn tự tay nâng An Cẩm Tú dậy, hỏi: “Phu nhân người không có việc gì chứ?”
An Cẩm Tú chỉ vào Tử Uyên, nói với Cát Lợi: “Nàng ta không nghe lời, ngươi thay ta đuổi nàng ta đi!”
Tử Uyên bị hai tên thái giám kéo lên khỏi mặt đất, ô ô mà khóc, “Tiểu thư không cần ta, ta liền chết đi!”
“Làm càn!” Cát Lợi đột nhiên quát Tử Uyên, nói: “Đây là thái độ ngươi dùng để nói chuyện với chủ tử ư? Nếu là ở trong cung, nhất định là đánh cho từ sống thành chết!”
Tử Uyên nghe tiếng quát của Cát Lợi, khóc cũng không dám nữa.
Cát Lợi xoay người lại trưng ra bộ mặt tươi cười với An Cẩm Tú, sau khi đỡ nàng ngồi xuống, hắn nhỏ nhẹ: “Phu nhân, nha đầu kia người dùng đã quen, vẫn là mang theo đi ạ! Trong cung vốn là không lo không người hầu hạ, nhưng người cũng cần phải có một người biết nóng biết lạnh trung thành ở bên cạnh nha.”
An Cẩm Tú nhìn Tử Uyên thở dài.
“Nàng ta cùng người vào cung, đợi đến tuổi có thể xuất cung, tìm một gia đình để gả cũng tốt hơn so với hiện tại”, Cát Lợi tiếp tục khuyên nhủ An Cẩm Tú: “Nô tài đây là vì phu nhân mà suy nghĩ, cũng là vì nha đầu này nữa!”
Bản thân mình tiến cung còn không biết có thể tồn tại bao lâu, sao có khả năng giúp Tử Uyên tìm một gia đình tốt chứ? An Cẩm Tú vẫn lắc đầu.
“Phu nhân, để cho nha đầu kia hầu hạ người, cũng là ý của thánh thượng!” Cát Lợi lúc này lấy Thế Tông ra, nói với An Cẩm Tú: “Người xem, đây là thánh chỉ đó, chúng ta ai cũng không dám chống lại!”
An Cẩm Tú nhìn Cát Lợi.
Hắn lại thì thầm với nàng: “Đây là người bên cạnh phu nhân, chuyện của phu nhân hôm nay càng ít người biết càng tốt, nếu phu nhân không cần nha đầu kia nữa thì mạng của nàng ta thánh thượng cũng không cần giữ lại!”
An Cẩm Tú vẫn không nghĩ đến việc giết người diệt khẩu này, An Cẩm Nhan cùng Hoàng Hậu ngay cả nhà của nàng còn thiêu hết, há có thể lưu lại cho Tử Uyên một mạng hay sao? Suy nghĩ thật kỹ, An Cẩm Tú làm ra vẻ kinh sợ muốn nhảy dựng lên, bị Cát Lợi ấn nhẹ ở vai, mới lại ngồi yên.
“Tốt!” Cát Lợi thấy An Cẩm Tú đã minh bạch lời nói của mình, có vẻ hài lòng, đứng dậy, nói với thuộc hạ trong phòng: “Nơi này không có việc gì nữa, chúng ta đi ra ngoài thôi!”
Trong phòng chỉ còn lại chủ tớ hai người, Tử Uyên chạy tới trước mặt An Cẩm Tú, mở miệng vẫn là câu: “Ta không đi!”
An Cẩm Tú đứng dậy đi tới trước chiếc gương đồng đặt ở trong phòng, thấp giọng nói với Tử Uyên: “Không đi thì không đi, ta cũng không thể đánh ngươi. Lát nữa Thái sư sẽ tới, người mau giúp ta chải đầu trang điểm một chút đi!”
Tử Uyên nghe An Cẩm Tú không đuổi nàng đi nữa thì mới yên tâm, đi tới giúp An Cẩm Tú chỉnh trang lại tóc.
An Cẩm Tú nhìn mình trong gương đồng, nhỏ giọng nói với Tử Uyên: “Nha đầu Tử Uyên, ngươi đi theo ta, về sau chúng ta không làm người tốt được nữa!”
Tử Uyên nói: “Tiểu thư không phải là người xấu, chúng ta sao lại không thể làm người tốt được?”
Bên cạnh mình lúc này cũng không có người nào đáng tin để hộ tống Tử Uyên rời kinh, An Cẩm Tú cũng chỉ có thể đưa nha đầu này theo bên mình, như vậy chuyện xảy ra đêm qua, nàng cũng nên nói cho Tử Uyên biết.
Sau khi Tử Uyên vừa nghe An Cẩm Tú thuật lại một phần sự việc, chiếc lược trong tay liền rớt xuống đất, kinh hồn bạt vía, miệng cứ nhắc đi nhắc lại: “Sao họ có thể làm như vậy? Sao có thể như vậy?”
An Cẩm Tú tự mình trang điểm, chờ cho Tử Uyên bình tĩnh trở lại.
Tử Uyên hoang mang lo sợ lẩm bẩm trong chốc lát, liền kéo tay An Cẩm Tú đang tự trang điểm, nói: “Tiểu thư, chúng ta không thể cứ như vậy mà quên đi!”
“Ừm”, An Cẩm Tú nói: “Chính là không thể cứ như vậy mà quên đi. Cầm lược lên, cuộc sống của chúng ta sau này không thể giống như trước, tính tình của ngươi cũng không thể tiếp tục như vậy nữa!”
Tử Uyên cúi người nhặt chiếc lược ở dưới đất lên, cầm trên tay nhưng lại không chải đầu cho An Cẩm Tú, mà nói: “Tiểu thư, hôm qua chúng ta không nên đến đây!”
An Cẩm Tú cười khổ một tiếng: “Không đến đây thì chúng ta và Bình An đều cùng nhau chết. Sự việc đã xảy ra, ngươi nói vậy cũng không thay đổi được gì? Đừng thất thần nữa, chải đầu cho ta!”
Tử Uyên cắn chặt môi, tay run rẩy chải đầu cho An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú lại đành phải thuật lại từng việc từng việc đã xảy ra cho Tử Uyên biết, sau lại hỏi Tử Uyên: “Bây giờ ngươi có còn muốn cùng ta tiến cung?”
“Muốn!” Tử Uyên quẹt mắt, giọng khô khốc nói với An Cẩm Tú: “Tử Uyên đã nói là muốn báo thù!”
Trong nhất thời chủ tớ hai người đều im lặng không nói gì, một người thì trang điểm, một người thì giúp chủ nhân bới tóc, nhìn có vẻ chuyên tâm, nhưng thật ra đều là không yên lòng.
Thuộc hạ của Cát Lợi tìm được An Thái sư ở Đại Lý Tự, vừa nghe nói muốn hắn đi gia am, An Thái sư theo bản năng liền lắc đầu.
Tiểu thái giám đến truyền thụ cũng không nhiều lời với An Thái sư, chỉ nói: “Thái sư đại nhân, đây là ý tứ của thánh thượng!”
Dù không muốn gặp An Cẩn Tú, An Thái sư lúc này cũng không thể nói không đi.
Vi Hi Thánh ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Thánh thượng kêu An Thái sư đi am ni cô của An gia sao?”
An Thái sư chỉ có thể cười với Vi Hi Thánh: “Đêm qua thánh thượng nghỉ tại am ni cô An thị, chắc là người ở am ni cô có chuyện muốn nói với lão phu.”
Vi Hi Thánh nghe mấy lời này liền thấy có chút mờ ám, thánh thượng có chuyện gì mà không thể triệu ngươi tiến cung, lại gọi ngươi vào trong am ni cô để hỏi? “Nếu đã là thánh ý, hạ quan cũng không dám giữ Thái sư ở lại”, Vi Hi Thánh đứng lên, chắp tay nói với Thái sư: “Thái sư đi đường cẩn thận!”
An Thái Sư từ Đại Lý Tự đi ra, liền lên kiệu thẳng hướng am gia mà đi. Ngồi trong kiệu, An Thái Sư luôn nghĩ, lát nữa đối mặt với An Cẩm Tú hắn phải làm sao bây giờ? An thị lựa chọn An Cẩm Nhan, nữ nhi An Cẩm Tú này kỳ thật là bị An thị bọn họ từ bỏ. Nhưng nay vừa bị tan cửa nát nhà vừa mất đi mẫu thân, từ nay về sau trong nhà sẽ không màng tới sống chết của ngươi? An Thái Sư không thể làm ra chuyện như vậy.
Nghe ngoài kiệu liên tục truyền tới tiếng ồn ào, An Thái Sư cảm thấy phiền phòng, vài lần muốn mở miệng gọi kiệu phu quay lại, nhưng đây là ý chỉ chủ Thế Thông, thái sư không dám không nghe.
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than, An Thái Sư hận lúc này sao không có tên thái giám nào trong cung đuổi theo hắn, nói rằng hắn không cần đi am ni cô nữa. Chỉ là kiệu đã đặt xuống, am ni cô An thị liền hiện ra trước măt, An Thái sư cũng chẳng thể chờ tên thái giám kia đến nữa rồi.
Đứng trước cửa am ni cô trong giây lát, An Thái Sư mới nói với tùy tùng: “Ta đi vào một chút, các ngươi chờ ở ngoài này!”
Bọn hạ nhân An phủ thấy trước cửa am ni cô có thị vệ mang đao canh giữ, đều âm thầm kinh hãi, cũng không biết chủ nhân trong am ni cô này đã xảy ra chuyện gì. Từ hôm qua tới nay, An phủ xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, tuy không đến mức làm cho bọn họ hãi hùng khiếp vía, nhưng cũng là đầu váng mắt hoa.
An Thái Sư bước lên bậc thang, một thị vệ mang đao giúp hắn đẩy cửa ra. Thị vệ này An Thái Sư đã gặp qua bên cạnh Thế Tông, là thị vệ thân cận của Thế Tông, đưa những người này tới canh chừng am ni cô, là muốn đảm bảo An Cẩm Tú được an toàn? An Thái Sư nghĩ không ra đáp án, cũng không thể mở miệng hỏi, chỉ có thể để lòng tràn đầy hồ nghi mà bước vào am ni cô.
Truyện khác cùng thể loại
233 chương
58 chương
77 chương