Độc Phi
Chương 73 : Quân vô hí ngôn
Edit: Ớt Hiểm
Hai vị thái y đều lắc đầu với Thế Tông, đưa người trên giường kia về cung thì bọn họ không có ý kiến, chỉ là sau khi tiến cung, người này cũng khó mà tồn tại được.
Thế Tông thấy hai vị thái y đều lắc đầu thì không nhắc tới việc đưa An Cẩm Tú về cung nữa, chỉ là hỏi Vinh Song: “Sao nàng ấy còn chưa tỉnh?”
Vinh Song thưa: “Thánh thượng cứ để phu nhân ngủ thêm một lát đi ạ!”
Thế Tông ngồi trên giường, đưa mắt nhìn hai vị tháy y đang đứng trước mặt.
“Thần cáo lui!” Hai vị thái y Hướng, Vinh cũng không phải là người không biết điều, nên bẩm một tiếng rồi lui ra ngoài khách phòng.
Thế Tông quay đầu nhìn An Cẩm Tú, ngay cả trong giấc ngủ, đôi chân mày của nàng vẫn nhíu lại, “Nàng ấy vẫn là không tin trẫm?” Thế Tông đưa tay vuốt trán của An Cẩm Tú, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra, trẫm không thể động tới Thượng Quan Dũng rồi?”
Trong giấc mơ, An Cẩm Tú thấy xung quanh mình là một mảng tối đen, không có gì khác nữa, không có bất cứ lối đi nào, nàng đứng ở đó, vô vọng nhìn xung quanh. Phía trước có tiếng trẻ con khóc, như là Bình An, An Cẩm Tú liền theo hướng đó mà chạy tới, nhưng tiếng khóc cứ luôn ở phía trước nàng, nàng chạy thế nào cũng không đuổi kịp, phía sau lưng lại nghe Thượng Quan Ninh gọi “Đại tẩu”, tiếng gọi vẫn Lqd.d.i.e.n.d.a.nnghịch ngợm như mọi khi, An Cẩm Tú lại xoay người lại đuổi theo tiếng gọi kia, nhưng cũng là đuổi không kịp. Trong bóng tối, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng chạy, hai thanh âm kia đã biến mất từ lâu, rơi vào trong giấc mơ này, An Cẩm Tú biết rõ bản thân mình vĩnh viễn không có lối thoát.
Thế Tông nằm bên cạnh An CẩmTú, tuy rằng bây giờ giai nhân đã ở sát bên, nhưng y vẫn mệt mỏi, y phải cẩn thận suy tính xem nên xử trí Thái tử như thế nào, rồi còn suy đoán về trận đại hỏa hoạn ở ngõ hẻm Thành Nam kia.
Sau khi mặt trời lặn, am ni cô vẫn vang lên tiếng tụng kinh của những người xuất gia như thường lệ.
Thế Tông chợp mắt một chút thì liền bị tiếng chuông của am ni cô làm cho tỉnh lại, mở mắt ra, thấy An Cẩm Tú đang được hắn ôm trong lòng, sắc mặt ửng hồng, trong miệng lẩm bẩm mê sảng, Thế Tông chú ý lắm cũng không nghe được An Cẩm Tú nói gì.
Thấy Thế Tông lại gọi Vinh Song vào phòng, Hướng Viễn Thanh bỗng cảm thấy năm đó ông chọn điều trị ngoại thương là quyết định thật sáng suốt. Nữ nhân trong hậu cung ít có ai bị ngoại thương, cũng không có ai tìm thái y chuyên trị ngoại thương để hỏi về việc sinh hài tử, điều dưỡng chuyện phòng the, cho nên so với cái tên Vinh Song ngu ngốc xui xẻo này, ngày tháng của Hướng Viễn Thanh trôi qua luôn tốt đẹp.
Vinh Song bước vào nhìn thấy bộ dạng của An Cẩm Tú, liền biết bệnh tình của nàng không mấy khả quan.
An Cẩm Tú bị Vinh Song dùng kim đâm cho tỉnh lại, khi nàng mở mắt ra, ánh mắt âm lãnh khiến cho tay của Vinh đại thái y run lên.
“Cẩm Tú?” Thế Tông thăm dò An Cẩm Tú, gọi tên nàng bằng một giọng rất mực quan tâm.
“Thánh… thánh thượng?” An Cẩm Tú thấy khuôn mặt của Thế Tông, lập tức trở về hiện thực.
Vinh Song nhìn thấy ánh mắt đầy ngỡ ngàng của An Cẩm Tú trước mặt, liền hoài nghi chính mình vừa rồi đã nhìn lầm, phàm con người Leqydon.d.i.e.n.d.a.nkhông thể có khả năng thay đổi sắc mặt quá nhanh như vậy được.
“Cái gì cũng đừng nói, uống thuốc trước đã!” Thế Tông xua tay làm An Cẩm Tú không nói được gì.
Lúc này Cát Lợi bưng một chén thuốc đã nguội đi tới.
An Cẩm Tú sao có thể để cho thái giám này hầu hạ nàng uống thuốc chứ, hiện tại nhìn thấy hắn nàng liền tởm lợm. An Cẩm Tú cố gắng tự mình ngồi dậy, với tay ra lấy chén thuốc.
Còn Cát Lợi lại không dám để An Cẩm Tú tự uống thuốc, vẻ mặt cung kính nói với nàng: “Phu nhân, để nô tài hầu hạ người.”
An Cẩm Tú nhìn Thế Tông như cầu cứu.
Không ngờ Thế Tông lấy chén thuốc trên tay Cát Lợi, nhìn An Cẩm Tú mà nói: “Nàng thế nào cũng phải làm quen với việc được người khác hầu hạ, lần này thì trẫm đút thuốc cho nàng.”
An Cẩm Tú nuốt một ngụm thuốc đắng vào cổ họng, sắc mặt ngượng ngùng nhìn Thế Tông mà thỏ thẻ: “Thiếp… thần thiếp có nha hoàn.”
Thế Tông lặng đi một chút, sau khi hiểu được lời nói của An Cẩm Tú, y liền cười tươi, nói: “Nha đầu nàng, hắn là một thái giám, nàng cứ xem hắn như một nữ nhân, trước mặt hắn cần gì phải ngượng ngùng?”
An Cẩm Tú đỏ mặt, dè dặt nhìn qua Cát Lợi, muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng trước khi An Cẩm Tú lên tiếng, Cát Lợi đã quỳ xuống, nói: “Hầu hạ phu nhân là phúc phận của nô tài.”
Thế Tông lại đút một muỗng thuốc vào miệng An Cẩm Tú, cười nói: “Trong cung thái giám nhiều hơn cung nữ, nếu nàng không quen, sau này làm sao mà sinh hoạt?”
An Cẩm Tú cúi đầu, bộ dạng vừa giống như cơ thể không còn sức để chống đỡ, lại vừa giống như thuận theo lời nói của Thế Tông.
“Các ngươi lui xuống đi!” Thế Tông một bên ra lệnh cho Vinh Song và Cát Lợi lui xuống, một bên tay bưng chén thuốc, tay còn lại đỡ An Cẩm Tú nằm xuống.
Sau khi bước ra khỏi khách phòng, Vinh Song nhìn Cát Lợi, nói: “Đại tổng quản, xem ra chúng ta còn phải ở lại am ni cô này thêm một thời gian nữa!”
Cát Lợi chỉ cười cười, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến khả năng Thế Tông đối với một nữ nhân đã nắm gọn trong lòng bàn tay còn có thể nâng niu như vậy.
“Đại tổng quản!” Vinh Song lúc này thật muốn hỏi Cát Lợi một câu, Thế Tông đối với An Cẩm Tú này rốt cuộc có tính toán gì?
“Nhìn lại đi,” Cát Lợi nhỏ giọng nói với Vinh Song: “Đợi sau khi nàng ta vào cung, chúng ta mới biết vị phu nhân này cuối cùng là số mệnh gì. Ở đây, tốt nhất chúng ta cứ cẩn thận hầu hạ cho chu toàn.”
Vinh Song không hiểu tại sao lại cảm thấy rằng, An Cẩm Tú này cho dù sau khi vào cung cũng vẫn có thể tồn tại. Nhưng đây chỉ là cảm giác của bản thân, nên hắn không nói cho Cát Lợi biết.
Trong khách phòng, An Cẩm Tú sau khi uống xong chén thuốc liền nói: “Thánh thượng, không biết phụ thân của thần thiếp có biết là thần thiếp còn sống không?”
“Thế nào?” Thế Tông hỏi: “Nàng muốn gặp hắn sao?”
“Thần thiếp sợ bị phụ thân mắng!”
“Hắn hiện giờ làm sao dám mắng nàng?” Thế Tông nói: “Hắn biết rõ nàng còn sống, chuyện này trẫm không tính sẽ giấu hắn. Nếu nàng muốn gặp, trẫm sẽ truyền hắn tới đây gặp nàng.”
Trong lòng An Cẩm Tú có chút kinh ngạc, nghĩ rằng phải tốn một ít tâm tư mới có thể khiến Thế Tông đáp ứng cho nàng gặp An Thái sư, không nghĩ tới nàng còn chưa nói, Thế Tông đã tự mình đề cập đến.
“Vị phụ thân này đối với nàng có tốt không?” Thế Tông lại hỏi thăm An Cẩm Tú.
Nàng gật đầu, “Phụ thân đối đãi thần thiếp và đệ đệ luôn luôn không tệ, kỳ thật người trong An phủ chưa từng quá bạc đãi thần thiếp.”
Thế Tông ôm An Cẩm Tú, cằm cọ nhẹ vào tóc của nàng, thở dài một hơi. Tiểu nữ tử này đến giờ còn không suy nghĩ cẩn thận, đích mẫu cùng đích tỷ là muốn hại chết nàng? Thôi được, sau đó Thế Tông lại nghĩ tiểu nữ tử này ngốc nghếch một chút cũng tốt, dù sao y cũng không thích loại nữ tử quá thông minh khôn khéo, riêng ở trong cung không thiếu loại nữ tử như thế.
“Thánh… thánh thượng!” Lúc này An Cẩm Tú lại lắp bắp gọi Thế Tông, ngẩng đầu nhìn y một cái rồi lại cúi xuống, bộ dáng muốn nói lại không dám.
“Nha đầu nàng thật là…” Thế Tông thốt lên.
Nha đầu? An Cẩm Tú lại ngước lên nhìn Thế Tông, y ngoài bốn mươi tuổi, gọi nàng một tiếng nha đầu cũng là bình thường.
Thế Tông tiếp: “Trẫm sẽ không động đến Thượng Quan Dũng, trong triều đình hắn vẫn là tướng quân của trẫm, nha đầu nàng yên tâm rồi chứ?”
Môi An Cẩm Tú hơi run run, chủ động rúc đầu vào trong lòng của Thế Tông, thấp giọng nói: “Thần thiếp chỉ cầu một cái an lòng.”
Thế Tông nhớ lại lời của Vinh Song, tiểu nữ tử trong lòng y tâm mạch đã không tốt, lại bi thương quá độ, tâm can tràn ngập nỗi sợ hãi, đời này cũng không có hi vọng gì. Nếu việc giữ mạng cho Thượng Quan Dũng làm cho nàng yên lòng, thì y sẽ không giết hắn, sau này sẽ điều vị võ phu này điều đi thật xa, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
An Cẩm Tú vùi đầu vào ngực Thế Tông, xem như là thuận theo, trong lòng hoài nghi lời Thế Tông nói không giết Thượng Quan Dũng là thật hay giả, nàng cũng không ngu ngốc tới mức tin cái gì mà quân vô hí ngôn, đế vương từ trước đến nay đều trở mặt vô tình, chỉ một câu nói, khó đảm bảo sẽ giữ mạng cho Thượng Quan Dũng.
“Ở trong cung trẫm còn có việc, trẫm sẽ truyền phụ thân nàng DieexnddafnLeQuyDon đến gặp nàng ngay, nàng phải hứa với trẫm, sau khi gặp phụ thân, nàng không được phép khóc!” Thế Tông nhìn An Cẩm Tú: “Nói cho trẫm biết, nàng khóc hay là không khóc?”
“Sẽ không khóc!” An Cẩm Tú dứt khoát: “Về sau cũng đều không khóc!”
Bộ dáng An Cẩm Tú nhu thuận, làm Thế Tông liên tưởng tới gia miêu, cơ thể không kìm chế được lại có chút nóng lên. Đêm qua thần trí y không tỉnh táo, không thể hảo hảo thưởng thức tư vị của tiểu nữ tử này, nhưng mà, y sờ nhẹ gương mặt của An Cẩm Tú, bây giờ ngay cả việc xe ngựa xóc nảy mà nàng ta chịu còn không được, thì làm sao có thể hầu hạ hắn được nữa? Nghĩ đến những ngày sắp tới, Thế Tông lại nhìn ngắm An Cẩm Tú thêm một hồi, khuôn mặt này thần sắc đang có bệnh mà còn khuynh thành như vậy, nếu là mặc một bộ cung trang, không biết là còn mỹ diễm đến dường nào.
“Thánh thượng!” Thấy Thế Tông nhìn mình không chớp mắt, An Cẩm Tú có chút hoảng hốt.
“Ngày mai trẫm lại đến thăm nàng, Cát Lợi là thái giám thân cận của trẫm, trẫm để hắn lại hầu hạ nàng”, Thế Tông hôn nhẹ lên trán An Cẩm Tú, nói.
“Cát Lợi?”
“Là thái giám vừa rồi tiến vào đây!”
“Thần thiếp có chút sợ hắn!”
“Nàng là chủ tử, hắn là nô tài, nàng sợ hắn cái gì?” Thế Tông buồn cười hỏi An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú nhỏ giọng nói: “Thần thiếp nghe người bên ngoài đều gọi hắn là đại tổng quản.”
Cát Lợi quản lý sự vụ trong cung đã lâu, khí thế có sự khác biệt lớn đối với các tên thái giám khác, ngay cả đối với An Cẩm Tú cùng đích muội của mình hợp lại, nghĩ đến đây, Thế Tông đành phải lui lại một bước, nói: “Trước hết để cho hắn hầu hạ trẫm, trẫm sẽ sắp xếp một thái giám trung thực tới hầu hạ nàng.”
Lúc này An Cẩm Tú mới gật đầu. Kiếp trước, tên đại thái giám Cát Lợi này đầu phục Bạch Thừa Trạch, là một kẻ có bụng dạ nham hiểm, người như vậy An Cẩm Tú nàng dùng không nổi, cũng không thể giữ hắn lại bên người vướng tay vướng chân.
Thế Tông yêu thích An Cẩm Tú, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà buông bỏ quốc sự, sau khi an ủi An Cẩm Tú mấy câu, y liền khởi giá hồi cung.
Thế Tông đi rồi, An Cẩm Tú thấy Cát Lợi dẫn Tử Uyên vào phòng.
“Phu nhân,” Cát Lợi cười nói với An Cẩm Tú: “Đây là nha hoàn đã quen hầu hạ phu nhân, nô tài đưa nàng ta đến đây cho phu nhân.”
An Cẩm Tú vội cảm ơn Cát Lợi, một lời cảm ơn nói ra cũng lắp ba lắp bắp.
Cát Lợi cười thầm, một nữ nhân rụt rè như vậy, rốt cuộc làm sao lại lọt vào mắt thánh thượng? Hay là Thế Tông đã nhìn chán tiểu thư khuê các ẻo lả, mới xem loại nữ tử này là Tiểu gia Bích Ngọc? Kỳ thật nhìn bộ dạng này của An Cẩm Tú, hắn xem ra Tiểu gia Bích Ngọc cũng còn kém xa. “Phu nhân cùng Tử Uyên cô nương cứ trò chuyện một lát, nô tài sẽ không quấy rầy”, tuy trong lòng chướng mắt An Cẩm Tú, nhưng khi nói chuyện vẻ mặt hắn vẫn thập phần cung kính.
*Tiểu gia Bích Ngọc có điển tích như sau: Bích Ngọc là thiếp của Nhữ Nam dien~dan~le~quy~don vương Tư Mã Nghĩa triều Tấn. Tư Mã Nghĩa mời Tôn Xước làm hai thủ thơ, nên có “Bích Ngọc ca”. Bích Ngọc họ Lưu, nàng không phải rất xinh đẹp, nhưng từ Nhữ Nam vương đối với nàng sủng ái mà xem, suy đoán nàng hình dáng hẳn rất đáng xem, lại rất có ý nhị, hơn nữa ca hát vô cùng tốt. Gia cảnh Bích Ngọc không cao, nên tự xưng “Tiểu gia nữ”. Từ trái nghĩa với “Tiểu gia Bích Ngọc” là “Tiểu thư khuê các”, “Thiên kim tiểu thư”…
“Có, làm phiền Cát tổng… tổng quản”, An Cẩm Tú vẫn cứ nói năng lắp bắp.
Cát Lợi liền xoay người rời đi.
Đợi Cát Lợi đi rồi, Tử Uyên mới dám nhìn An Cẩm Tú mà khóc, từ hôm qua tời giờ, với Tử Uyên mà nói thì giống như trời đất sụp đổ, “Tiểu… tiểu thư…” Tử Uyên chạy tới trước mặt An Cẩm Tú, khóc nức nở: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tất thảy mọi người đều chết hết rồi?”
“Đừng khóc, khóc cũng vô dụng!” An Cẩm Tú đưa tay thay Tử Uyên lau nước mắt, nói: “Nha đầu Tử Uyên, lát nữa phụ thân ta sẽ đến đây, ta sẽ nói ông ta đưa ngươi đi, ngươi không cần phải đi theo ta nữa!”
Truyện khác cùng thể loại
233 chương
58 chương
77 chương